Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa

Chương 23

Nếu như cậu không uống rượu.

Nhưng hiện tại cậu nhìn một người thành hai, hai thành ba, ba thành bốn người…

Hình ảnh trong đầu và thực tế không còn trùng khớp.

Hôn- một chữ này giống như là gợn sóng lan ra, ở trong đầu cậu ngoài một chữ này quanh quẩn ra thì chỉ còn hình ảnh minh họa của nó thi nhau nhân ba nhân bốn.

Hợp Thời Tuyển tuyệt đối không phải Liễu Hạ Huệ như mọi người vẫn tưởng. Đương nhiên khi hỏi như vậy hắn vốn không định tìm kiếm câu trả lời.

Hắn hỏi cho phải phép, rồi lập tức tự thân vận động. Hắn nghiêng người hạ xuống một nụ hôn bên khóe môi Kiều, sau đó vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì, kéo cái người đang hỗn độn choáng váng kia nằm gối lên đùi mình.

Cũng coi như có tiến triển.

Kiều mơ mơ màng màng chưa kịp phản ứng, đầu óc trướng lên, cảm thấy chuyện này hơi hơi sai sai, nhưng huyệt thái dương được ngón tay ấm áp nhẹ nhàng ấn ấn, lực độ nặng nhẹ vừa đủ, khiến cậu giảm bớt khó chịu, rồi xem nhẹ cảm giác đó.

Khoảng cách thân mật như vậy, với Kiều mà nói là lần đầu tiên xảy ra kể từ khi cậu có ký ức. Nhất thời cậu quên giãy dụa, ngược lại còn không biết dơ mà cảm thấy dễ chịu.

Đương nhiên, kỳ thật Kiều cũng không biết liêm sỉ là cái gì.

Cho nên cậu bình thản tiếp nhận, dùng chút xíu xiu lý trí còn sót lại nhắc nhở bản thân chỉ được phép hưởng thụ một lát.

Một lát này tính ra cũng nửa tiếng…

Hợp Thời Tuyển bắt đầu tê chân, mỏi tay, nhưng với hắn mà nói tất cả đều sự tra tấn ngọt ngào, tuyệt đối không được lãng phí.

Nhưng mà thân thể có lúc không nghe theo tư tưởng.

Hợp Thời Tuyển không biết mình thiếp đi lúc nào, khi tỉnh lại đã không thấy người gối lên đùi hắn nữa.

Hợp Thời Tuyển lập tức bừng tỉnh.

Đi rồi?---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hắn vội ngồi thẳng dậy, vừa định tìm người đã thấy có người ngồi tựa vào góc khuất nơi ghế sô pha, một chân gập lại một chân duỗi ra.

Kiều ngồi đó, đôi mắt tập trung nhìn chằm chằm màn hình đang chiếu phim, vẻ mặt vẫn hoàn toàn như trước đây không lộ ra biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt sáng đến khác thường.

Hợp Thời Tuyển thấy vậy lại không dám manh động, chỉ nín thở nhìn cậu, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, không làm phiền cậu, chỉ quay đầu lại cùng cậu xem phim.

Đang chiếu lúc này là bộ phim mà ex của hắn thích xem, thể loại tình cảm sướt mướt.

Phim đã chiếu tới đoạn cuối, nữ chính tha hương đi đến một vùng đất mới, chuyện đầu tiên cô làm là gửi cho nam chính cuốn nhật ký đã viết lúc trước khi hai người còn ở bên nhau.

Đạo diễn nhằm vắt hết nước mắt của khán giả đã thông qua nhật ký, ôn lại toàn những cảnh thân mật sến súa của hai người ở mấy phút cuối phim.

Hợp Thời Tuyển từng cùng bạn gái cũ xem phim này một lần, phim kể về mối tình đầu. Nàng từng đỏ mắt hỏi hắn sao lại chia tay mối tình đầu, hắn lúc ấy trả lời thế nào?

Hắn cũng không để ý lắm, hắn không thích loại phim thái quá này, ký ức về tình đầu vốn cũng đã quá xa xôi.

Không phải tình đầu của ai cũng hoàn mỹ như phim ảnh lý tưởng hóa. Tỉ như hắn, thậm chí giờ đã không nhớ rõ mối tình đầu tên là gì.

Cuối phim là cảnh hôn dài đến ba phút, Hợp Thời Tuyển nghiêng đầu chăm chú nhìn người nọ đang tập trung xem phim.

Ánh mắt Kiều trong trẻo, như là không hề say.

Hợp Thời Tuyển gọi tên cậu, Kiều không đáp, thậm chí nhìn hắn một cái cũng không, vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình lúc này đang phát nhạc phim.

Vẫn say.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hợp Thời Tuyển đứng dậy đến bên cạnh nửa quỳ xuống, chặn lại tầm nhìn của Kiều, khiến cậu phải chuyển ánh mắt qua nhìn mình.

Trên sàn nhà trải chăn lông, mềm mại, tay chạm vào liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

“Đầu còn khó chịu không?”

Giọng Hợp Thời Tuyển trầm trầm, giống như màn hình càng lúc càng tối đi.

Kiều lẳng lặng nhìn hắn một chút, dường như là mới hồi thần lại, lắc đầu.

Trong không gian mờ tối vang lên tiếng cười khẽ, “Vậy ngươi tỉnh rượu chưa?”

Kiều lại thẳng thắn lắc đầu. Hắn là một sát thủ thành thật, chưa thì nói là chưa.

“Vậy ta tiếp tục việc cần làm, ngươi nhớ lấy.”

Không còn là nụ hôn khẽ lướt qua nữa, Hợp Thời Tuyển nâng cằm Kiều, trằn trọc hôn xuống.

Thậm chí Kiều còn chưa ý thức được phải đẩy ra thì hắn đã đem đầu lưỡi vói vào miệng cậu, khiến cậu không thể trốn, chỉ có thể mặc hắn môi lưỡi quấn quít.

Nhưng cũng chỉ tranh thủ được ngắn ngủi ba giây như vậy, người bị cồn làm cho tê dại đã kịp phản ứng lại. Hợp Thời Tuyển nhạy cảm nhận thấy cậu muốn nổi điên, liền rời khỏi, đầu lưỡi nhẹ mơn trớn miệng của cậu mang theo ý tứ trấn an, “Không thoải mái sao?”

Kiều nghĩ, không thoải mái sao?---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Thật ra cũng thoải mái. Nhưng cậu mãnh liệt cảm thấy không thể nói như vậy, thế là Kiều sát thủ mới vừa rồi còn tự cho là mình thành thật giờ đã dối trá lắc đầu, “Không.”

Hợp Thời Tuyển cười, một tay vòng qua, cảm nhận nhịp tim hơi nhanh của cậu, khóe môi khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói, “Gạt người.” Lập tức lại nhẹ nhàng hôn xuống người trong ngoài bất nhất kia.

Một nụ hôn ôn nhu lưu luyến. Mãi tới khi màn hình tự động chuyển sang bộ phim tiếp theo, nụ hôn này mới dừng lại.

Âm thanh đột ngột thay đổi khiến Kiều tỉnh táo lại, tay hơi dùng sức đẩy ra người nào đó. Lúc đẩy ra cậu không có tâm tình mà cân nhắc sau lưng Hợp Thời Tuyển là tay vịn ghế, bịch một tiếng đủ thấy được người kia bị va không hề nhẹ.

Cũng may tay vịn không cứng lắm, chắc không ảnh hưởng gì.

Nhưng bị đẩy ra Hợp Thời Tuyển đầu óc có một khắc đột nhiên trống rỗng, sau đó hắn không ngừng tự hỏi, sức chiến đấu của đối tượng quá mạnh thì làm sao bây giờ?

Kiều nhìn xuống tay mình, dường như không ngờ mình dùng sức quá đà như thế.

Cậu đã rất khống chế lực đạo rồi.

“Ngươi, sao rồi?” Kiều hỏi hắn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hợp Thời Tuyển lập tức bị ảnh đế nhập, chăm chú nhìn Kiều nói, “Lưng đau, ngươi đẩy ta.”

Kiều không phản ứng, ồ một tiếng liền im lặng.

Người nọ trong lòng tràn đầy mong đợi, không khỏi nhắc nhở, “Rồi sao?”

Mặt Kiều tỏ vẻ sao là sao, Hợp Thời Tuyển vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

“Thì ta không thể nấu cơm cho ngươi nữa, ta không nấu thì ngươi liền không có cơm ăn, không có cơm ăn thì chỉ có thể gặm bánh mì, a, đúng rồi, cũng có thể ăn mấy món ẩm thực Mãn Hán tự tay ngươi nấu...”

Hợp Thời Tuyển thao thao bất tuyệt chưa xong, Kiều đã đứng lên.

“Đừng nói lung tung, ta chỉ dùng ba phần sức, tay vịn cũng mềm, ngươi không thể nào bị nghiêm trọng tới mức không nấu được cơm.”

Cho nên đại ý vẫn là năng lực nấu cơm có còn hay không.

Hợp Thời Tuyển sâu sắc ngộ ra không thể để cậu biết đến sự tồn tại xấu xa của thức ăn ngoài.

“Ừm, cũng có lý, nhưng sau lưng ta quả thực rất đau, ngươi không kéo ta một cái sao?” Hợp Thời Tuyển mặt dày như tường thành nói.

Kiều cân nhắc một chút, đưa tay kéo người.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hợp Thời Tuyển cười chìa tay ra, đối phương nhẹ nhàng kéo một phát, hắn đã bị lôi dậy.

Hợp Thời Tuyển trong lòng vi diệu, lo lắng một phen về tương lai của mình, chẳng lẽ hắn phải nằm dưới?

Chuyện chưa tới đâu mà hắn đã rối rắm, khiến ánh mắt nhìn Kiều vô thức ưu sầu.

Kiều không quen nhìn người này đột nhiên thay đổi ánh mắt, nhíu mày tỏ vẻ hỏi làm sao.

Chẳng lẽ thật sự ngã hỏng rồi? Không thể nào, cậu không dùng bao nhiêu sức.

“Ngươi thật sự không thích như vừa rồi?”

Hợp Thời Tuyển kịp thời thu vén tâm tình, cấp tốc nổi hứng muốn đùa giỡn.

Kiều không trả lời, giằng co một phút đồng hồ lại quả quyết rời đi.

Hợp Thời Tuyển vội đuổi theo giữ chặt tay cậu, “Không thích cũng không sao, đừng cự tuyệt ta, được không?” Hắn vừa nắm lấy vừa nhẹ nhàng cào cào trong lòng bàn tay cậu, tỏ vẻ lấy lòng lại thân mật.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Kiều nhíu mày nhìn hắn thật lâu, thấp giọng hỏi, “Nam nhân với nam nhân cũng có thể như thế?”

Hợp Thời Tuyển kề sát lại, đánh bạo trộm hôn một cái, “Ngươi nói xem có thể hay không?”
Bình Luận (0)
Comment