Cậu ít khi giao du với người trong tổ chức, chỉ có hai kẻ quen thuộc với cậu nhất, một là y, một là Lão đại.
Có thể nhàn rỗi chơi đùa chắc chắn không phải là Lão đại, vậy cũng chỉ còn lại y.
Kiều yên lặng thở dài, người này lại muốn giở trò quỷ gì?
Hợp Thời Tuyển trong lòng khó chịu, nuốt không trôi cái chuyện bảo bối nhà mình chơi game bị kẻ khác thông đồng thế này, liền cực kỳ ấu trĩ đòi Kiều thêm mình vào làm bạn tốt.
Sau đó hắn cũng không đợi Kiều đồng ý đã cực kỳ to gan ôm luôn máy tính qua, xoạch xoạch mấy cách tìm ra ID của mình, ấn đồng ý kết bạn. Account của Dương Viên vốn xưa nay thổ hào chảnh chó, chưa từng add friend với ai, hiện tại trong danh sách bạn bè bỗng xuất hiện hai tên bạn tốt trông cực kỳ chói mắt.
Nhất là một trong hai cái ID đó còn treo hình trái tim lấp lánh, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Kể cả nếu tăng chỉ số thân mật giữa hắn và Kiều lên thì cũng không thể được ghép đôi. Nghĩ vậy HợpThời Tuyển trong lòng càng tăng xông. Có Bug rồi, vì sao cứ nhất định phải là nam nữ mới được ghép đôi, nam nam thì lại không được?!!
Hắn thầm tính toán version update tiếp theo nhất định phải giải quyết thiếu sót này, nghiêm túc tự kiểm điểm chính mình trước kia không cân nhắc qua tổ buê đuê tàu ngầm, một quần thể khổng lồ như thế mà lại không được chăm sóc, quá là thất sách rồi.
Đối với loại hành vi ấu trĩ như thế của Hợp Thời Tuyển, Kiều thận trọng lườm một cái, bệnh tâm thần. Sau đó không nể mặt mũi đuổi người đi luôn.
Ngày thi đấu dần dần tới gần. Quảng cáo gương mặt đại diện đã sớm chạy hòm hòm. Dương Viên mời toàn là tiểu thịt tươi đang hot, tiểu thịt tươi mặc bộ trang phục thổ hào nhất trong trò chơi chụp poster, hấp dẫn một đống fan cuồng.
“Mục đích của ngươi đã đạt được rồi, nhưng ngươi có cảm thấy trong này có người chơi tiềm ẩn không?” Hợp Thời Tuyển thấy kết quả như vậy cũng chưa hài lòng lắm. Lúc trước khi chọn minh tinh hắn có khuynh hướng chọn tiểu hoa đán, dù sao game này người chơi nam nhiều hơn nữ. Dương Viên thì cảm thấy thị trường game cho nam đã gần như bão hòa, có lẽ nên mở ra một thị trường ngách, mời người có tướng mạo âm nhu để thu hút nữ sinh.
Phí thuê KOL đắt xắt ra từng miếng thịt của Hợp Thời Tuyển.
“Đâu thể nói như vậy, ngươi biết fan cuồng có ảnh hưởng cường đại cỡ nào chứ?”
Tốt thôi, Hợp Thời Tuyển không muốn quản chuyện này, dù sao Dương Viên mới là lão bản, hắn chỉ là người làm công.
“Các đại thần bên kia thế nào rồi?” Hợp Thời Tuyển đổi chủ đề.
“Ôi, ” Dương Viên thật có chút đau đầu, “Top 1 từ chối lên ảnh.” Đâu chỉ vậy, hắn còn khoác lác không biết ngượng nói mình chịu tham gia thi đấu đã là ban ơn ban phước vô cùng rồi.
Hợp Thời Tuyển nghe vậy nhìn lên màn hình, thấy cái tên cạnh ID liền khựng lại.
“Chết cũng không nhận mình già” chính là vị đại thần mà ngươi nói sao?” Hắn ít khi chơi game, quả thật không để ý tới game thủ top 1 là ai.
Dương Viên gật gật đầu, “Cái tên này khiến hắn tự rước lấy không ít kẻ địch, chẳng qua bọn họ đánh không lại cũng không làm gì được. Ngươi không biết thôi, năm đó bọn họ ủ mưu bao vây úp sọt cũng không ăn thua gì. Quả là cực phẩm.”
Có thể thấy Dương Viên thật sự thưởng thức vị đại thần này, Hợp Thời Tuyển tâm tình phức tạp. May thay Kiều không đến thi đấu, nếu không chỉ sợ Hồng Nương giật dây ghép đôi từ giả thành thật luôn.
Đêm trước ngày giải đấu bắt đầu, Hợp Thời Tuyển cùng Kiều ăn một bữa thịt xiên, thịt thà phong phú, ăn tới phưỡn cả bụng. Từ sau lập thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, trong phòng lại ấm áp khiến người càng thêm căng da bụng trùng da mắt.
Thế là Hợp Thời Tuyển liền thấy Kiều đi ngủ.
?
Hắn ngoác mồm kinh ngạc. Hợp Thời Tuyển bỏ bê hiện trường đi xem người nọ, sao hôm nay lại khác thường như vậy a.
“Không thoải mái sao?” Hắn sờ sờ trán Kiều, vừa đụng phải đã bị cậu nghiêng đầu hất ra, nhưng cũng kịp cảm nhận được nhiệt độ bình thường.
“Bảo bối sao đang nửa đêm lại muốn ngủ, sáng nay không ngủ sao?” Chẳng lẽ sáng nay thức cùng tên đại thần kia chơi game cả ngày???
Hợp Thời Tuyển nghĩ như thế lại thấy có chút nghẹn, từ hôm thêm hắn làm bạn tốt tới giờ còn chưa cùng hắn chơi game lần nào, nói gì tới cày chỉ số thân mật? Chỉ đành nghiến răng nghiến lợi trơ mắt nhìn chỉ số thân mật của hai người này sắp sửa kịch trần.
“Ngươi nửa đêm không đi ngủ?” Kiều lãnh đạm trả lời một câu làm hắn tức chết. Ban đêm người ta đương nhiên đi ngủ, nhưng cái người này ban đêm đi ngủ thì mới quái lạ.
Kỳ thật cũng chỉ từ hồi tới đây Kiều mới nói năng vô lý bốc đồng triệt để như thế, trước đó không lâu cậu vẫn là một tên sát thủ có sinh hoạt nghỉ ngơi đều đặn quy củ.
“Bảo bối, không phải ngươi đang có chuyện gì giấu ta chứ?” Hợp Thời Tuyển ngồi ở mép giường, kề sát bên Kiều, xem như cùng dựa chung một chỗ.
Kiều mặt không đổi sắc xê ra một chút, lẽ thẳng khí hùng nói không phải, sau đó lảng đi, bắt đầu định đuổi người.
Mặt của Hợp Thời Tuyển vào những lúc mấu chốt luôn rất dày, hắn không hề lay động, thậm chí còn bám dính đến cùng, hỏi lại, “Ta còn chưa rửa bát xong, đợi chút nữa đã. Ngươi nói cho ta đi, thật sự không có chuyện gì sao?”
Kiều không quen với cái loại cảm giác từng bước nước ấm nấu ếch này, vậy mà có chút chột dạ. Cậu muốn quăng người ra khỏi cửa, lại cảm thấy sức chiến đấu của đối phương quá yếu không thể chịu nổi đãi ngộ này, cân nhắc một hồi cũng chỉ vươn tay đẩy ra, mặt không biểu tình lắc đầu.
Hợp Thời Tuyển giữ chặt tay cậu, mặc kệ giãy dụa hai lần cũng không thả
(đúng rồi phải như thế). Không thể không nói người nào đó lá gan thật lớn. Hắn hì hì cười dùng ngón cái vuốt ve đầu ngón tay Kiều, nặng nhẹ mập mờ.
“Không cho ngươi gạt ta.”
Kiều nghe lời này lại liếc hắn một cái, tăng thêm một chút lực rút tay ra.
Thật sự tưởng là cậu có thể bị chút lực đạo nho nhỏ đó giữ chặt giãy không ra chắc?
Hợp Thời Tuyển nhìn người nào đó rút tay về cũng cảm thấy thỏa mãn. Kể từ lần trước hôn nhau tới giờ đã rất lâu không tiếp xúc thân mật gì, sờ tay một chút cũng không dễ dàng, sờ trộm được một lần đã vui tới mức muốn bay lên.
“Được rồi, không có việc gì thì tốt, mau ngủ đi, sinh hoạt có thể trở lại quy luật bình thường cũng tốt.”
Hợp Thời Tuyển đứng dậy, sửa sang lại quần áo, tiếp tục đi rửa bát.
Kiều ngồi trên giường nhìn Hợp Thời Tuyển, không hiểu sao có chút tâm trạng kì quái. Thật ra cậu không biết có thể tính là “không có việc gì” không, nếu như ngày mai sự tình phát triển không thuận lợi cậu có lẽ không trở về nơi này nữa.
Nếu như không trở lại, thế thì hẳn là sẽ không còn được gặp lại hắn.
Nghĩ như vậy, dường như cậu lại có chút cảm xúc khác.
Dù cậu không muốn thừa nhận, có lẽ cũng không cách nào phủ nhận loại tâm tình này gọi là không nỡ.
Thật là một cái từ ngữ kỳ quái. Lúc rời khỏi tổ chức cậu cũng không có nếm trải loại cảm xúc này.
Kiều cảm giác được bên khóe môi có hơi nóng, sau đó là đụng chạm ấm áp. Cậu biết là cái gì. Hợp Thời Tuyển lại đang hôn cậu.
Nhưng cậu không cự tuyệt, cứ coi như cậu ngủ rồi không biết đi.
Sáng dậy Hợp Thời Tuyển làm bữa sáng cho Kiều, đi qua gõ cửa nhưng không ai mở. Hôm nay hắn phải đi công ty sớm một chút, cho nên không thể ở đây lề mề quá lâu, “Bảo bối, ta đặt bữa sáng bên ngoài, tự ngươi ra lấy nhé.”
Vẫn không ai trả lời hắn. Hợp Thời Tuyển thấy có chút quái lạ, nhưng trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra tình huống này, hắn đành phải tự thuyết phục mình chắc là lại vô tình chạm đến vảy ngược của người nào đó từ lúc nào không hay.
Hợp Thời Tuyển cẩn thận giậm chân đi từng bước, cuối cùng thấy sắp trễ rồi mới rốt cục quyết tâm lái xe rời đi. Ngôi nhà hai mặt kính kia càng lúc càng thu nhỏ lại trong kính chiếu hậu, lòng hắn đột nhiên có chút hoảng, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Hắn chưa kịp cẩn thận nghĩ kỹ thì Dương Viên gọi tới nhắc nhở, “Mười giờ rưỡi bắt đầu vào trận đấy, ngươi hôm nay lại đến trễ thì chết với ta!”
Hợp Thời Tuyển không có hứng nghe hắn đùa giỡn, ậm ừ rồi cúp.
Lại liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một lần cuối, hắn đánh tay lái quẹo đi, căn phòng cửa kính sát đất kia liền hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt.