Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa

Chương 45

Lúc Hợp Thời Tuyển có được manh mối thì đã qua một tháng.

Cách tân niên chỉ còn vài ngày, trong nhà liên tục gọi điện giục hắn trở về. Tuy di cư nước ngoài, nhưng ba mẹ Hợp vẫn rất xem trọng ngày Tết truyền thống. Người một nhà nhất định phải quây quần.

Năm nay thời tiết lạnh, dự báo thời tiết cho thấy mấy ngày nay là đại hàn, ngay cả vùng duyên hải cũng phải mặc thêm áo khoác.

Trong nhà nhiệt độ ổn định 26 độ, Hợp Thời Tuyển mặc một cái áo lông mỏng ngồi ở thư phòng xem tập tin Dương Viên truyền tới.

Hắn đọc rất nhanh, nói là đọc ngấu nghiến cũng không sai. Xem tới trang cuối điện thoại liền réo.

Hắn nhìn thoáng qua, không định bắt máy, nhưng điện thoại cứ ngắt lại réo.

“A lô?” Hắn xem xong tư liệu mới nghe máy, đi ra trước cửa sổ nói chuyện, xuyên qua cửa sổ đọng đầy nước nhìn sang nhà bên cạnh.

“Đang bận sao?” Ôn tiểu thư tự tìm cớ giải thích cho việc chờ đợi nãy giờ.

“Không, có việc gì sao?”

“A, không có gì,” Ôn tiểu thư khựng lại, “Buổi tối có rảnh gặp mặt không?”

Hợp Thời Tuyển không lập tức trả lời, bên kia lại nói, “Là về chuyện Trâu Sinh Quân.”

“Được.”

Hắn lần nữa ngồi xuống, nhìn địa danh đánh dấu trên màn hình, lập tức đặt vé máy bay hôm sau tới thành phố C.

Ôn tiểu thư hẹn gặp ở một khách sạn cao cấp, bao một phòng nhỏ.

Hắn đến sớm nửa giờ, không ngờ người đã chờ sẵn.

“Tới sớm vậy.” nàng nhìn hắn nói.

Hợp Thời Tuyển không nói gì, người tới sớm hơn không phải hắn.

Gọi đồ ăn, không có gì để nói. Ngoại trừ đêm đó gặp mặt một lần, quan hệ giữa hai người chưa tới mức hẹn riêng đi ăn cơm.

Một lát sau Ôn tiểu thư mới mở miệng, “Mấy ngày nay Trâu Sinh Quân thu mua vài công ty.”

Hợp Thời Tuyển ậm ừ một câu, hai người đều hiểu mà tránh đề cập tới đêm đó. Một bên tự biết mình không có lập trường để nói đến, một bên lại không có tâm tư mà nghĩ lại.

Chuyện nàng nói hắn cũng có nghe rồi. Trâu Sinh Quân có lẽ thật sự cảm thấy mình một tay che trời, giết người phóng hỏa có thể lấp liếm, xong chuyện còn muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, tự biên tự diễn, trở thành người thắng lớn nhất.

Hắn đại khái là biết ý của Ôn tiểu thư. Ôn gia trong vụ này chắc hắn cũng không chiếm được chỗ tốt, Ôn gia tính kế thực ra lại không sai. Lúc ấy chính hắn cũng coi như người bị hại, Ôn gia tìm hắn nhờ giúp đỡ thì hợp lý, hơn nữa Ôn gia phỏng chừng cũng không tin nhà hắn có thể để yên

chuyện này.

Bọn họ quả thật đoán đúng rồi.

Hợp Thời Tuyển không thể từ chối ý muốn che chở của ba mẹ, ba hẳn hẳn là có ơn với Trâu Sinh Quân, vậy mà hắn còn còn biến thành mồi câu cho đối phương, Hợp gia nếu có thể nuốt trôi thì mới kỳ quái.

Nhưng hắn thật sự không có tâm tư tham dự loại chuyện tranh đấu này, dù hắn chán ghét Trâu Sinh Quân không ít. Hợp Thời Tuyển là người tính tình rộng lượng, gia thế nhân phẩm đều không tồi, từ nhỏ đã được giáo dưỡng thành người tốt giúp đỡ mọi người.

“Ta có thể đứng về phía ngươi,” Hợp Thời Tuyển đi thẳng vào vấn đề, “thay mặt họ Hợp.” Ôn tiểu thư không ngờ hắn sẽ trực tiếp như vậy, nhất thời không nói nên lời.

“Nhưng ta có một điều kiện.” Hợp Thời Tuyển uống một ngụm trà xanh. “Ta hy vọng Hợp gia chỉ đứng phía sau màn, rốt cuộc Hợp gia đã ra nước ngoài, chuyện trong nước không tiện nhúng tay, ta cũng không muốn trưởng bối trong nhà bởi vì ta mà phải ra mặt.”

“Nhưng mà…” Ôn tiểu thư do dự, bọn họ vốn muốn Hợp gia dương cờ bảo kê, nếu Hợp gia lại đứng sau màn thì khí thế ắt suy giảm rồi.

“Ngươi không cần lo, ta nói phía sau màn có lẽ là dùng từ chưa chuẩn. Người trong giới có biết hay không ta không để ý, ý của ta là,

Hợp gia có thể bỏ ra tiền tài quan hệ, nhưng chuyện cụ thể thế nào sẽ không đụng vào.”

Ôn tiểu thư minh bạch, đại khái muốn làm một chưởng quỹ xong việc phủi tay. Vậy thì không có gì, nàng chỉ cần ké chút danh tiếng.

Hai người nhìn nhau cười, xem như đạt thành hiệp nghị.

Cơm nước xong xuống dưới lầu chia ta, Hợp tiểu thư bỗng nhiên nói thực xin lỗi.

Hợp Thời Tuyển đại khái biết nàng xin lỗi chuyện gì, nhưng tình huống lúc đó nàng không thể khống chế, bo bo giữ mình đương nhiên là lựa chọn tốt nhất. Cho nên lúc này lại nói những lời này thật sự không thỏa đáng, rõ ràng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mới là tốt nhất.

“Không sao.” Hắn chỉ nói vậy rồi lập tức rời đi.

Mãi đến lúc xuống xe hắn cũng chưa phát hiện có gì không thích hợp. Hắn quả thật có chút thất thần, mãi nghĩ tới những tư liệu kia,

nghĩ xem nếu hắn tới thành phố C vẫn tìm không thấy người thì làm sao bây giờ, nghĩ xem nếu lúc này tìm không thấy, hắn xuất ngoại rồi mà người nọ thông suốt đi tìm hắn lại tìm không thấy thì làm sao bây giờ.

Nghĩ quá nhiều, đầu óc sẽ không thông.

Hắn có chút vội, mật mã nhập sai hai lần, chờ nhập đúng rồi lại không dám mở cửa.

Trong phòng khách người thanh niên miệng ngậm kẹo que cầm di động chơi game, thấy tiếng động liên ngẩng đầu sảng khoái cười chào một tiếng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục chém giết.

Hợp Thời Tuyển nén xuống nỗi thất vọng, mở đèn phòng khách. Người kia đang chơi game nhất thời chưa thích ứng với ánh sáng, híp mắt một hồi.

Hắn vào bếp pha hai ly đồ uốn, ngồi ở bên kia trên sô pha nhìn khách chơi game, không vội không gấp, như thể không hề thắc mắc vì sao nửa đêm rồi người kia còn đến đây.

Y thắng một ván, bỏ máy vào túi, không câu nệ cầm ly lên uống một ngụm.

“Ặc, không ngon.”

Hắn pha cà phê hòa tan cho bớt việc.

“Có việc gì sao?”

“Ngươi đoán đi.”

Hắn lắc đầu, “Đoán không ra.”

“Thật nhàm chán! Kiều đã đủ nhàm chán rồi. Hai người các ngươi bình thường chẳng lẽ chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ?”

Hợp Thời Tuyển cười, Kiều bình thường căn bản không thèm nhìn hắn, chỉ vội nhớ thương xem hôm nay tỉnh dậy ăn gì.

“Thôi. Lần trước đi đã nói rồi đó, hiện tại cũng tạm tạm rồi, ngươi muốn tìm người thì đi đi.”

Hợp Thời Tuyển nghĩ thầm còn chờ ngươi nói sao,

hắn đã sớm đặt xong vé máy bay.

Lúc ở trên thuyền, Kiều không nhiều lời, nhưng hắn không phải đồ ngốc. Đã biết nghề nghiệp của cậu rồi, hắn tự hiểu muốn chạy trốn không dễ dàng như vậy. Người như bọn họ, có lẽ chỉ khi nào chết đi mới được giải thoát.
Bình Luận (0)
Comment