Sát Thủ Nữ Vương

Chương 13


Chương 13: Bị thương
Lạc 13 an ủi vỗ vỗ đầu của Lạc Vũ, một mặt tự tin, "Thiếu chủ yên tâm, có tôi cùng 14 liên thủ, tuyệt đối sẽ không có việc. Hai người chúng tôi là hợp tác ăn ý nhất của giới sát thủ, hợp tác nhiều năm như vậy rồi, chưa từng có thất thủ qua. Thất Nguyệt Thập Ngũ chẳng qua là vai hề thôi, lần này tôi nhất định sẽ bắt được bọn họ, tặng cho thiếu chủ xử trí"
Hồng trà trong miệng Lạc Vũ suýt chút nữa một cái phun ra ngoài, trời ạ, nếu như thật sự bị ngươi bắt được, ta xem ngươi tặng cho ai! Nhưng mà, nếu như hiến cho chủ nhân nhà ngươi, chính mình nhất định bị lột da rút gân, đại hình hầu hạ
"Thì hai người các ngươi?" Lạc Vũ tiếp tục thăm dò
"Hai người chúng tôi thì đủ rồi, quá nhiều người ngược lại là gánh nặng, vướng chân vướng tay. Đại tiểu thư yên tâm, hai người chúng tôi ứng phó loại nhân vật nhỏ này thừa sức"
Nghe ngữ khí của 13, lần hành động này hẳn là không có sát thủ khác. Cứ như vậy, thành viên hành động cụ thể cũng xác định được rồi.
Mục đích đạt thành, Lạc Vũ hài lòng, còn không quên căn dặn Lạc 13 một câu, "Trò chuyện hôm nay đừng nói cho 14, ta không hẹn hắn đạp thanh, hắn không thể tránh khỏi muốn đố kị"
Đêm khuya, yên lặng như tờ, ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào, trên vách tường là bóng cây loang lỗ, mơ hồ, thỉnh thoảng lay động nhún nhảy
Lạc Vũ gọi điện thoại co Tịch Thất, tiếng điện thoại đô đô vang lên, Lạc Vũ đột nhiên rất muốn nghe thanh âm của Tịch Thất nghe một chút, tựa hồ thanh âm kia có ma lực yên ổn tâm linh
Thời gian chờ đợi có vẻ hơi lâu
Tịch Thất rốt cục nhận nghe điện thoại, "Còn chưa ngủ?" nữa đêm canh ba bị đánh thức, trong thanh âm của Tịch Thất lại không có chút nào không kiên nhẫn và phiền chán, lạnh lạnh lùng lùng, giống như trăng tròn trong màn đêm
Ba chữ đơn đơn giản giản, lại làm cho Lạc Vũ mũi ê ẩm, có loại cảm giác muốn khóc, "Mình đợi ở chỗ này rất sợ" Sợ sệt, áy náy, khủng hoảng, các loại mặt trái cảm xúc phả vào mặt, để người ta khó có thể ngủ. Một người một khi nói một lời nói dối rồi, liền muốn dùng một trăm lời nói dối để bù đắp, càng lún càng sâu, cuối cùng vạn kiếp bất phục. Bây giờ, Lạc Vũ chột dạ đến độ không dám nhìn thẳng mắt của Lạc Hàn, lại không dám tưởng tượng một ngày chân tướng rõ ràng, lộ ra sự thật, nàng lại nên làm gì nên làm gì đối mặt hết thảy tất cả?
"Cậu nơi đó xảy ra chuyện gì sao? có cần bây giờ mình chạy tới?" Tốc độ nói của Tịch Thất hơi dồn dập một chút. Tuy cô ấy không thể hoàn toàn nắm giữ thân phận thực sự của Lạc Vũ, nhưng mà có thể ước chừng đoán được, Lạc Vũ chắc là nội gián ẩn giấu ở Lạc gia. Huống hồ Lạc Vũ có thể tiếp xúc tình báo cơ mật. Như vậy địa vị của nàng ở Lạc gia tất nhiên không thấp
Tịch Thất đương nhiên biết độ nguy hiểm của nghề nghiệp nội gián này, hơi bất cẩn một chút, sẽ rơi xuống vách núi, hài cốt không còn, tựa như là ở trên mũi đao uyển chuyển nhảy múa
Lạc Vũ trong lòng ấm áp, "Mình không sao" Chỉ là đột nhiên muốn nghe thanh âm của cậu, rõ ràng mới một ngày không gặp, vì sao giống như cách rất lâu
"Mình đã tra được rồi, ngày 21, 22 tháng sau, ra tay ở Dạ Vương, Lạc gia phái chính là hai sát thủ hàng đầu đứng hàng thứ 13, 14 , họ trước giờ đều là cùng nhau hành động, rất ăn ý, là sát thủ sinh đôi trong truyền thuyết" Lạc 13, 14 hai người cũng không phải huynh đệ sinh đôi, lại ở giới sát thủ có tên gọi như vậy, đủ để chứng minh hai người phối hợp không chê vào đâu được, ăn ý cực kỳ
"Mình từng nghe qua" Tịch Thất nhiều năm trong nghề nghiệp sát thủ này dốc sức liều mạng lăn lộn, trên giang hồ sát thủ có danh tiếng tự nhiên là biết không ít, thế nhưng bất luận sát thủ sinh đôi tiếng tăm lớn bao nhiêu, cũng không đủ khiến Tịch Thất khiếp đảm cùng sợ hãi
"Cậu yên tâm, đến thời điểm có mình ở đây" Thanh âm của Tịch Thất là khó có được nhu hòa, so với thanh âm bình thường lạnh lẽo như băng, cũng coi là ngữ điệu dịu dàng rồi
Tịch Thất không nghe thấy Lạc Vũ trả lời, trong tai nghe chỉ còn dư lại tiếng hít thở nhẹ nhàng nhợt nhạt, thì ra đã ngủ đi rồi, xem ra đúng là mệt rồi. Lạc Vũ đã ngủ say, Tịch Thất lại không có tắt điện thoại, chỉ là có chút xuất thần ở trong bóng đêm an tĩnh nghe tiếng hít thở trong tai nghe truyền tới, nhẹ nhàng, nhợt nhạt, khiến người ta yên lòng bình tĩnh
Đến tột cùng là ai cứu rỗi ai? Lại đến tột cùng là ai an ủi trái tim của ai?
Buổi tối ngày 22 tháng sau, Dạ Vương giống như ngày thường đèn đuốc huy hoàng, xa hoa đồi trụy, thế nhưng tối nay chủ định không phải là đêm yên ổn
Lần hành động này, đối tượng ám sát của Lạc gia là một quả phụ chết đi chồng kế thừa tài sản hơn trăm triệu, mà quả phụ này hàng đêm đều sẽ đến chơi Dạ Vương, cùng trai bao trẻ tuổi đẹp trai nói chuyện yêu đương
Đêm nay, trai bao quả phụ gọi chính là tiểu thiên sứ. Nữ nhân hơn năm mươi tuổi ôm lấy tiểu thiên sứ 15 tuổi, còn không ngừng táy máy tay chân, để tiểu thiên sứ vừa tới Dạ Vương không lâu tay chân luống cuống, một gương mặt búp bê đáng yêu đỏ bừng lên
Lạc 13 14 núp trong bóng tối, dường như báo săn ẩn núp trong rừng rậm dán mắt vào con mồi, thời thời khắc khắc chờ đợi thời cơ đến. Nhưng mà, hai người họ núp trong bóng tối không ngừng quan sát
Hai tiếng súng vang, đám người nhất thời hỗn loạn lên, bất chấp xông ra hướng ngoài cửa
Trước khi tiếng súng vang, khứu giác nhạy cảm của Tịch Thất đã ngửi được sát khí máu tanh, lập tức lao ra đem quả phụ kéo ra, cùng lúc đó, Lạc Vũ cũng theo Tịch Thất nhảy lên một cái, đem tiểu thiên sứ vốn ở trong lồng ngực quả phụ ngã nhào xuống đất
Viên đạn cơ hồ là bay qua sát bên tai họ
"Trốn đến một bên, đao súng không có mắt, cẩn thận bị ngộ thương" Lạc Vũ đem tiểu thiên sứ đẩy đến một bên.
Tịch Thất đã cùng Lạc 13 đánh nhau, Lạc 14 đang chuẩn bị tiến lên hỗ trợ, lại bị Lạc Vũ ngăn cản
Trên mặt Lạc Vũ mang mặt nạ hồ ly màu trắng, âm thanh cũng dùng máy biến thanh điều chỉnh qua, "Đừng hòng qua đó, đối thủ của ngươi ở đây"
Cùng Lạc 14 chân chính giao thủ, Lạc Vũ mới phát hiện Lạc 14 so với đám người Lạc 26 vướng tay chân trước đó lợi hại hơn nhiều. Lạc gia xếp hạng 20 căn bản chính là cái ranh giới, sát thủ trước 20 và sát thủ sau 20 căn bản chính là khác biệt một trời một vực. Lạc Vũ cảm nhận được một luồng áp lực trước nay chưa có, Lạc 14 chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn trí mạng, khí thế bức người, càng là đằng đằng sát khí, để Lạc Vũ có chút đáp ứng không xuể, từng bước lùi về sau, càng ngày càng cảm thấy vất vả
Đây cùng với Lạc 14 Lạc Vũ biết vốn là hai người. Lạc 14 ở thời điểm Lạc Vũ mười tuổi đã vào ở tổng trạch Lạc gia, cùng Lạc Vũ sinh sống gần gũi mười năm. Lạc Vũ vẫn cho là mình là hiểu rõ Lạc 14, ở trước mặt Lạc Vũ, Lạc 14 vẫn luôn là ôn nhu trầm ổn, thậm chí còn mang theo một chút sủng nịch, giống như là đại ca tỉ mỉ chu đáo, Lạc Vũ lại trước giờ chưa từng thấy hắn điệu bộ hung ác liều mạng như thế, như là một con mãnh hổ, ngay cả mỗi một cái da lông đều sắc bén đến có thể đâm thủng da thịt của đối phương
Thì ra mỗi người đều có một lớp mặt nạ, ở trước mặt Lạc Vũ, mãnh hổ Lạc 14 ngụy trang thành con mèo nhà, để Lạc Vũ lầm tưởng hắn là dễ đối phó. Trên người Lạc Vũ đã bị thương, cười khổ thầm nghĩ, sát thủ xếp hạng thứ hai mươi Lạc gia đâu có dễ đối phó?
Lạc 14 chiêu nào chiêu nấy trí mạng, không chút lưu tình, dao găm mỗi một lần đều hướng về chỗ trí mạng của Lạc Vũ đâm tới, nhiều lần hiểm cảnh. Trái lại Lạc Vũ, lại là một thân chật vật, trên tay nàng nắm chính là đao võ sĩ Hattori chế tạo, nếu không phải vũ khí thượng thừa, e sợ nàng sớm bỏ mạng. Lạc Vũ muốn hướng về Tịch Thất cầu viện, nhưng mà Tịch Thất bị Lạc 13 cuốn lấy, căn bản không thể phân tâm qua đây
Lạc Vũ cắn răng nhịn đau, bên eo bị dao găm rạch một đao, bây giờ đang tí tí tách tách phun đầy máu, nơi vai phải cũng bị dao găm hung hăng đâm một đao, bây giờ nửa người đều bị máu tươi nhiễm đỏ
Tịch Thất cũng nhận ra cảnh khốn khó của Lạc Vũ, một thân máu tươi kia càng là đau nhói hai mắt của cô ấy. Lạc 13 so với cô ấy tưởng tượng càng thêm khó chơi, thân thủ tuyệt hảo, mỗi một chiêu thức đều mạnh mẽ hung mãnh, không có một phần động tác dư thừa. Nhưng Tịch Thất vẫn cứ có niềm tin tuyệt đối có thể nắm bắt hắn, chỉ là vấn đề thời gian
Bởi vì trước đó Lạc Vũ căn dặn, để Tịch Thất đừng giết đối phương, cho nên Tịch Thất mới luôn không có ra chiêu độc, kì kèo đến hiện tại. Bây giờ thấy được Lạc Vũ bị thương, Tịch Thất đâu còn quản sống chết của đối phương, chiêu thức nhất thời mãnh liệt lên, dường như bão táp nhanh chóng khủng bố, sát khí nồng nặc nhất thời bộc phát ra. Lạc 13 lập tức cảm nhận được một cổ cảm giác ngột ngạt cường đại, ngay cả hô hấp cũng không quá thông, cái cảm giác này, loại khí thế này hoàn toàn khác vừa rồi, giống như là biến thành người khác
Đao đâm vào tim, máu tươi phun ra, thân thể của Lạc 13 chậm rãi ngã xuống
Lạc Vũ kinh hãi, suýt chút nữa kêu to lên tiếng, trong khoảng thời gian ngắn đầu váng mắt hoa, không kềm chế được, hoàn toàn không có nhận ra được dao găm của Lạc 14 nhích lại gần yết hầu mình
Đợi đến lưỡi dao lạnh lẽo dán lên da thịt của nàng, tất cả đều đã muộn, tránh không khỏi rồi.
Lạc Vũ nhắm mắt lại, chờ đợi thời khắc cuối cùng kia
Máu tươi dường như mong muốn dâng trào như vậy mà ra, tí tí tách tách chảy xuôi ở trên xương quai xanh của nàng, lạnh lẽo thấu xương, mang theo tuyệt vọng và mùi chết dày đặc. Mùi máu tanh gay mũi thơm ngát, tựa hồ là đang tuyên cáo bản án cái chết của nàng
Lạc Vũ mở mắt ra, sờ sờ cái cổ, trên cổ ướt nhẹp, dinh dính, đúng là máu tươi không thể nghi ngờ. Nhưng mà, đó lại là máu tươi của Tịch Thất. Tay của Tịch Thất vững vàng mà nắm lấy dao găm, lưỡi đao sắc bén đâm vào máu thịt của cô ấy, máu me đầm đìa, cô ấy lại vẫn cứ không có buông ra
Lạc Vũ ngơ ngác mà nhìn Tịch Thất, lại là vui mừng, sau đó lại sợ, còn có một chút đau lòng
Tịch Thất mãnh liệt kéo lấy Lạc Vũ, ngữ khí gấp gáp, "Phát ngẩng cái gì, còn không mau trốn!"
Lạc Vũ phục hồi tinh thần lại, bây giờ tranh đấu đã qua mười phút, cố chủ chắc sớm đã chạy trốn tới chỗ an toàn. Bây giờ nhiệm vụ xem như là hoàn thành, mình và Tịch Thất lại đều phụ thương, đương nhiên là 36 36 kế, chạy là thượng sách
Hai người phá cửa sổ mà chạy, thủy tinh tan nát. Lạc 14 liếc mắt nhìn Lạc 13 nằm ở trong vũng máu. Lạc 13 che lấy máu tươi ở ngực phun trào không ngừng, thanh âm nhỏ như dây tóc, "Không cần lo ta, nhiệm vụ quan trọng, mau đuổi theo!"
Gió buổi tối, mang theo chút cảm giác hơi mát mẻ. Gió từ bên tai vèo vèo gào thét mà qua, phía sau lưng lại truyền đến từng luồng từng luồng hơi ấm khiến lòng người an ổn
Xe gắn máy ở trên đường chạy như bay mà qua. Lạc Vũ ngồi ở phía trước, cả người đều bị Tịch Thất bảo hộ ở trong lòng. Lạc 14 còn đang đuổi theo phía sau, thỉnh thoảng hướng đến hai người họ nổ mấy súng
Phía sau lưng của Tịch Thất không hề phòng bị mở rộng ra, trên bàn tay của cô ấy còn lưu lại một mảng lớn máu tươi. Vốn dĩ dựa vào thân thủ của Tịch Thất, là bất luận thế nào cũng sẽ không bị thương, nếu không phải vì cứu mình... Trong lòng Lạc Vũ có chút cảm giác khó chịu, chính mình vẫn là quá không biết trời cao đất rộng rồi, hoàn toàn không có thấy rõ thực lực của chính mình, tự cho là đúng, thậm chí bắt đầu đắc ý vênh váo
"Cậu lái xe, để mình đối phó hắn" Lạc Vũ rút ra súng bên hông
"Cậu cố gắng chút cho mình, một mình mình có thể ứng phó" Tịch Thất đem súng đè trở về bên hông của Lạc Vũ, hướng phía sau tung một viên bom khói, nhất thời khói đặc cuồn cuộn, sương mù chói mắt tràn ngập ra
Thời điểm Tịch Thất tung bom khói, Lạc 14 còn tưởng rằng là thuốc nổ gì đó. Đột nhiên chuyển hướng, xe gắn máy không chịu khống chế, mạnh mẽ đập tới lan can đường. Sương mù vừa nức mũi vừa chói mắt, thời điểm chờ sương mù cuối cùng tiêu tan, Tịch Thất hai người sớm thì không thấy tăm hơi, trong bầu trời đêm mênh mông, chỉ còn dư lại ánh sao thưa thớt
Hết chương 13

Bình Luận (0)
Comment