Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 146

<không được! Shiro! Mau buông tên này ra!>(Mizuki)
Mizuki tức tộc tiến nhanh tới, ôm eo Yuna mà kéo ra.
<Sao...sao vậy Mizuki?>(Yuna)
<cậu không được ôm tên này! Nếu chú mà biết thì tớ biết nói thế nào?>(Mizuki)
Rồi cô quay sang Yami, trừng mắt mà trỏ trỏ vào ngực cậu.
<tôi biết cậu vừa được gia tộc nhận lại nên là cậu hãy ngoan ngoãn làm đứa cháu tốt đi! Đừng quấy rầy Shiro nữa>(Mizuki)
<quấy rầy? Không phải cô ta ôm ta sao?>(Yami)
Yami không nao núng, nhàn nhạt nói
Mizuki hừ một cái rồi mắt đối mắt với Yami
<cậu không được đến gần Shiro nữa!>(Mizuki)
<này Mizuki! Em biết mình đang nói chuyện với ai k.....>(Jin)
Yami ra hiệu cho Jin bình tĩnh rồi lạnh nhạt liếc Mizuki một cái.
<nếu ta nói không thì sao?>(Yami)
Cái liếc của Yami tuy không phải đối đầu gì nhưng tuyệt nhiên mang lại cho Mizuki cảm giác bị áp bức trong lồng ngực, hơi thở bắt đầu đứt đoạn, dốc ra.
<cậu!.....>(Mizuki)
<sao? Gia tộc Yves? Nó là gia tộc sao? Vì sao ta chưa nghe thấy tên một gia tộc nào như vậy nhỉ? Như ngươi nói thì chắc ta phải sợ hãi quá nhỉ?>(Yami)
Yami mặt không cảm xúc, mang lời chế giễu Mizuki, điệu bộ tay đút túi quần, bình thản đến đáng để tức giận.
Mà cũng phải nói lại? Liên Bang Tam Giới cậu còn không để trong mắt? Một gia tộc lớn mạnh đôi chút mà đòi lấy danh ra để uy hiếp cậu? Buồn cười! Xem ra uy danh Huyễn Vương còn quá nhỏ bé? Hay rằng phải cho chúng biết Ám Vương Đại Đế là ai?
<hay là ngươi đang dựa vào thế lực nhà Yves để uy hiếp ta?>(Yami)
Yami tiến ngày một gần lại Mizuki mà toả ra chút áp lực, Mizuki như giật nảy trong người, các thớ cơ, các dây thần kinh, lỗ chân lông như khắc ghi sự ớn lạnh này, khoé mắt cô đã có chút ướt ướt, cô nhìn sang Haisen đang đứng ở phía kia.
<Haisen-san, không phải đây là cháu trai của cô sao? Hắn ta vừa mang danh tiếng gia tộc Yves ra bỡn đùa đấy>(Mizuki)
<được rồi, đừng trêu con bé nữa Yami, con bé không chịu nổi đâu>(Haisen)
Haisen lo lắng tiếng tới nhắc Yami, Yami cũng không muốn trêu vị tiểu thư phách lối, làm càn này? Ban nãy chỉ là hù doạ chút mà đã không chịu nổi rồi? Không cần Haisen nhắc nhở cậu cũng biết tự cân nhắc bản thân dừng lại vì cậu không phải trẻ con? Nếu tính ra thì tuổi tác của cậu lớn hơn tất cả mọi người trong nay nhiều phần.
Uy áo toả ra từ ánh mắt Yami giảm xuống, Mizuki mới ôm ngực khuỵ xuống, run run ngẩng đầu dậy mà nhìn Yami.
<trẻ con>(Yami)
<cái....>(Mizuki)
Yuna và Jin tiến lại gần, nhìn họ cũng chẳng khác Mizuki là bao nhiêu? Chỉ có Yuna là đỡ hơn chút nhưng Jin quả thực sắp chết vì thiếu chút nữa là không thở được.
<đứng dậy được không? Em cũng vui quá? Anh đã nói rằng cậu ta không phải là người có thể trêu đùa.....thôi? Coi như một bài học>(Jin)
Jin đỡ Mizuki dậy, cho tới giờ thì chân vẫn run cầm cập như mèo gặp nước, Yuna cũng hiểu rằng Yami chủ yếu chỉ là đang trêu ngươi Mizuki, nếu là bình thường thì mấy trò khích tướng không thể làm lung lay cậu, chỉ là Yami đang có chủ ý trêu thôi.
<nhưng....nhưng bác đã bảo em rằng phải ngăn không cho Shiro cặp kẻ với kẻ nào! Dù cho lúc nãy có ngất em cũng phải buông Shiro khỏi hắn>(Mizuki)

<cậu không phải làm theo cha tớ đâu, ông ấy lo lắng thái quá rồi? Ban nãy cũng có chút nguy hiểm tới danh dự? Anh ấy mà nhìn cậu lâu hơn chút nữa thì cậu đã "xả" rồi>(Yuna)
<X....xả!? Cậu....cậu nói gì vậy?>(Mizuki)
Mizuki che đi phần phía dưới, đỏ mặt lắp bắp.....là thật rồi. Cả Yuna và Jin đứng cười
<mọi....mọi người đừng cười>(Mizuki)
<bé cái miệng thôi>(Yami)
<cả cậu nữa! Tôi.....tôi sẽ không bỏ qua đâu! Tôi sẽ trả thù>(Mizuki)
<mời>(Yami)
Mizuki thế rằng trí não tắt ngỏm việc đôi co.
Yuna biết rằng Yami sắp phải đi nên nhân cơ hội Mizuki chưa để ý, cô ghé vào tai cậu
<chủ nhật này hãy tới nhà của em nhé>(Yuna)
<không biết>(Yami)
Yami nhàn nhạt trả lời rồi bước đi.


<đã đến lúc gặp mặt các trưởng gia tộc rồi, Haruto>(Haisen)
<tôi đã nói rồi....tôi là Yami, Higa Yami>(Yami)
<nhưng rõ ràng giấy tờ nói rằng con là....>(Haisen)
<dừng lại? Đừng có nhầm lẫn mục đích tôi đồng ý giúp bà? Tôi phải lánh một chút nạn nên mới tới nơi ồn ào này? Bằng không tôi cũng chẳng đi>(Yami)
<được....được rồi. Vậy Yami này, chút nữa gặp các trưởng gia tộc, con nên giữ chút ý tứ? Họ có lẽ sẽ hơi có thành kiến với con nhưng họ không phải kẻ xấu>(Haisen)
<để xem chúng có biểu hiện gì? Với....>(Yami)
Yami liếc Haisen một chút.
<Rinko, Tenko, Juko? Ba đứa nó đâu rồi?>(Yami)
<cũng đang trong phòng, ba đứa nó chịu đứng ra để làm phục vụ cho buổi gặp mặt này, chỉ để gặp lại con thôi đấy>(Haisen)
<nực cười? Mới nửa tháng không gặp? >(Yami)
<con thật không hiểu chủ ý của chúng nó gì cả>(Haisen)
<không quan tâm nhiều tới>(Yami)
Cả hai bước cùng bước, trong dãy hành lang rực sắc đèn, Haisen chú ý nhìn khuôn mặt của Yami bây giờ. Vài tháng trước kể từ lần đầu gặp và bây giờ khuôn mặt của cậu không hề thay đổi nhưng....vui, cười, phẫn nộ, buồn đều không phải còn, nói rằng biểu cảm của con người phức tạp nhiều điều mà đánh giá được họ nhưng đã mấy lần không gặp? Yami đã hoàn toàn lột xác. Vô cảm, ngạo mạn, ẩn sâu trong đồng tử đen kia là cả một bầu trời u tối, hỗn loạn, ác độc mà chẳng ai có thể biết khi nhìn. Nội tâm cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều? Việc đến sẽ tiếp ngay tức khắc, như nó đã ăn sâu vào máu vào thịt vào cả não bộ. Yami vẻ ngoài thâm sâu khó lường, việc bà nói rằng các chủ đời trước có thành kiến không biêtd Yami có bày mưu gì? Cảm giác áp bức khi đứng bên cạnh cậu không bao giờ mất đi nhưng cũng chẳng hiện rõ, ẩn ẩn hiện hiện như ma ám lấy người, rút từng chút sinh khí một. Đây có phải một thiếu niên 15 tuổi? Nhớ cái lúc ,à quỷ nhập thể, Yami đã làm cho cả gia tộc chìm trong hỗn loạn thực sự, sự hỗn mang đem lại cho một trong năm chủ gia tộc vẫn còn, nỗi sợ hãi đó vô cùng cực, đến bây giờ ngay cả Haisen là bà ngoại của Yami nhưng cũng chẳng thế muốn đụng lại ác quỷ. Với một điều mà bà đã tò mò từ lâu.....cái thứ siêu năng đen mùi tử thi, sặc mùi bóng tối đó Yami thực sự đã luyện được ở đâu? Luyện thành không phải là cứ nói ở miệng là được? Ngay cả Linh Thuật của tộc vĩ hồ Haisen còn chẳng có thể nắm được một nửa tầng cao cấp nhưng cũng không phải yếu kém? Nhưng đã bị chính Yami dùng khí tức áp đảo....điều này phải làm rõ.
<này...Yami>(Haisen)
<cứ nói>(Yami)

<về thứ sức mạnh của con....ta đã tò mò từ lâu>(Haisen)
Yami trầm mặc đôi chút
<về thứ này....thiên tài muốn thì cũng chẳng khó mà phê nhân cần cũng chẳng thể với tới được? Hiểu ý tôi nói chứ? Nó chỉ có một và vĩnh viễn là một, không hề ai có thể chạm đến ngoài tôi>(Yami)
<không có ngoại lệ?>(Haisen)
<cũng không hẳn? Nếu nói về cô ta thì.....tôi còn thua kém vạn nghìn>(Yami)
Thần Chủ Tinh Trụ.....cái hư danh nghe thôi cũng đủ biết siêu năng cuồng giả tới đâu? Mạnh nhất chính là cô ta mà bất bại cũng là cô ta. Nhưng.....cũng có một lần duy nhất....cô ta khiến Yami điên loạn, phẫn nộ cực độ và cũng là lần đầu tiên cô ta sợ cậu nhưng đáng tiếc Yami giờ chỉ mới là tàn hồn, không thể nhớ nổi khi đó mình đã làm gì? Bản chất cũng là bóng tối nhưng Yami chỉ là thức thời mạnh đột biến còn cô ta luôn luôn trong tư thế mạnh kinh dị. Nghe chữ thần cũng quá là nhỏ đối với cô ta.
Cậu là một Đế, đứng trên Đế là Thần nhưng Đế một khi không thể chịu đựng, Đế sẽ đứng ngang hàng với Thần. Cậu chính là một kẻ "Đại Điện" của Thần. Mặc dù năng lực của cậu không phải do Thần Chủ Tinh Trụ ban cho hay ban phước cho.
<sao? Muốn học đòi?>(Yami)
<không, ta tuyệt đối không đụng vào nó!>(Haisen)
<vậy cho cùng là muốn học?>(Yami)
<cũng...có một phần>(Haisen)
<cũng không hẳn là không thể dạy, nếu muốn tăng năng lực của mình lên? Hãy tu luyện ma pháp đi đã>(Yami)
<ma pháp?>(Haisen)
<thứ này có lẽ quá quen với các ngươi nhưng được cái hoả lực không thể chê>(Yami)
Một ma pháp cậu đã cướp của một cô gái nào đó, nói thẳng ra là yêu nữ.
<Liên Châu Bạo Kích>(Yami)
<khoan đã! Đó yêu pháp kia mà?>(Haisen)
<đó là căn bản.....nếu bà đã sử dụng tốt căn bản đó? Tôi sẽ dạy tiếp>(Yami)
Bước tới một ô cửa sổ, Yami giơ ngón tay cử mình lên, không cần ngâm xướng lời kích hoạt, một tia màu đỏ tươi trực tiếp bắn qua cửa sổ, đâm thủng tầng mây rồi từ đó xuất hiện hàng loạt Viêm Châu nổ rền vang trời, đẩy mây sóng lượn tứ tung.
<thật......quá....bá đạo rồi>(Haisen)
<đó là Viêm Châu Cường Kích, cải tiến của Liên Châu Bạo Kích, nói thế đã đủ, mau chóng tới phòng>(Yami)
Yami đút tay lại túi quần, ung dung tiến đi phía trước. Vài cái bộ chiêu đó mới chỉ là sơ của sơ cấp, cũng chẳng nói khoả mạnh gì? Cậu chỉ việc nhìn qua rồi biến nó trở thành một viêm châu có lực mạnh ngang bằng với một thiên thạch rơi từ vũ trụ xuống, kẻ thường lãnh phải? Thịt nát xương tan.
Mà không về chuyện đó nữa? Bây giờ cậu phải đi gặp mặt, nhân tiện xem mấy đứa kia sống ra sao? Cũng mong chúng không bất ngờ vì cậu thay đổi.
Yami bước tới gần căn phòng, nhìn Haisen một cái để bà ta bớt căng thẳng vì hành vi của cậu. Cậu sẽ cố? Nhưng sự ngạo của bậc Đế Vương sẽ không bao giờ có thể hết. Chịu đựng những thứ như hàm ý? Cậu còn có thể chịu được hơn kìa. Cậu cũng biết rằng những thứ như danh dự cũng là quá cao cả với Linh Nhân, đặc biệt là Vĩ Nhân Tộc. Nhỏ nhoi nhỏ nhoi? Nếu vậy thì cuộc gặp mặt này chẳng khác gì để nhìn qua loa bản mặt của Yami? Cũng không thể không có hàm ý cay nghiệt? Thậm trí súc phạm danh dự? Vì nếu cậu ở trong gia tộc rồi? Con cháu bọn họ cũng như có thêm một đối thủ để tranh cái chức con cháu trưởng? Tất nhiên dám ho he tới mức trưởng gia tộc cao cấp là điều vô cùng xa vời, thậm trí chúng còn chẳng dám mơ hão tới? Nhưng dẫu sao? Cậu cũng đã bước đi trên cái hành lang này, đã mở miệng đồng ý thì tất nhiên sẽ phải tự hoàn thành? Ám Vương nói là làm, không thàm thì chi bằng bỏ đi cái danh của mình.
Yami nước đi, nhàn nhạt cười mà nói. Cái gì chứ? Linh Nhân hay thậm trí Thượng Nhân cũng chỉ là phàm nhân đối với cậu? Cậu đã là cất công đến? Đúng ra chúng phải là người tới gặp cậu để mời đi chứ không phải qua miệng Haisen. Cậu đang ranh ma suy rằng có nên trở lại bộ dạng nửa năm trước để gạt chúng khóc trong biển nước mắt không nhỉ?
Yami bỗng dừng cười, từ cười mà chuyển sang bộ dạng thần bí hàng ngày, đồng tử đen nhìn về phía trước có một Vĩ Nhân xinh đẹp ở đó, đứng đang dựa lưng vào vách tường, tư thế nhắm mắt chờ đợi một thứ gì đó đã lâu, thỉnh thoảng cái tai trên đầu lại động động nghe ngóng. Khuôn mặt có xút sắc đỏ hồng duyên dáng, đem lại cho người gặp chút cảm xúc không lỡ rời. Mà cũng không biết về tuổi tác? Toàn bộ Linh Nhân đều có tuổi thọ bất tử hoàn toàn, năm thắng đối với họ chỉ là chút thời gian nhỏ thoáng qua, linh lực huyết quản trong cơ thể có thể giúp ngưng lão hoá vẻ ngoài.
Yami và Haisen vừa bước tới, tiếng động đã đánh thức cô ta từ lâu, chỉ là chưa mở mắt để xem kẻ tới là ai? Có thể nói là làm màu quá đà. Mấu chốt ở đây khi mở mắt ra, nhìn Yami đi phía trước mặt thì mắt dường như có chút khinh thường, miệng thì tặc lưỡi một cái, bộ dạng khiêu khích nhãn cầu vô cùng.

<con đứng đây làm gì vậy? Iruka?>(Haisen)
Có đôi lời phải nói về cô gái này? Tên Yayura Iruka- đứa con út của Haisen, là một nữ Vĩ Nhân có thể nói là khá ưu tú trong gia tộc, tự tin về ưcs mạnh và khả năng giải quyết công việc của tập đoàn vô cùng nhanh, nói là thiên tài cũng còn là quá thấp? Nhưng có một điều là không biết vì sao sau khi Hamiko bị trục xuất khỏi gia tộc, cô đã ghét Hamiko vô cùng, sự ghét đó giờ đây càng tăng gấp nhiều lần khi nghe tin đứa con của Hamiko trở về nhận người tộc. Đánh giá của Iruka đối với Yami là vô cùng khắc nhiệt, thái độ hờ hững của Yami là cái bàn đạp để cô ghét cậu tới mức muốn chửi ra một câu bất cứ giá nào? Ngạo mạn? Cô chưa từng gặp cậu ngạo mạn? Nếu không cũng có thêm lí do để thêm phần ghét.
<con muốn xem đứa "cháu" của mình có diện mạo như thế nào thôi mà mẹ?>(Iruka)
Yami hiểu ẩn ý trong lời nói đó? Nhưng cũng chỉ nhìn mặt Iruka không quá nửa giây, nhàn nhạt miệng cười.
<đứng lại!>(Iruka)
Iruka hơi run run tay mình khi thấy Yami như vậy, cô ý gọi lại để trách mắng.
<thái độ đó là sao? Không có chút lẽ phép gì hết? Cậu tưởng đây là cái nhà tình thương muốn đi thì đi thế sao?>(Iruka)
Haisen cảm thấy thái độ của Iruka thù địch vô cùng, muốn quay lại để mắng nhưng Yami ra hiệu không cần phải làm thế, bà cũng không biết Yami có chuyện gì? Cũng đành phải nhìn lại cậu từ từ quay lại với Iruka.
<vậy....cô muốn cháu đây phải như thế nào mới gọi là lễ phép?>(Yami)
<hừ! Cũng coi như cậu có chút lễ nghĩ cơ bản? Nếu tôi là cậu thì sẽ rửa cái mặt mình trước khi gặp các vị trưởng gia tộc đấy>(Iruka)
<ồ? Vậy thì cháu xin đi rửa mặt, ban nãy mới rửa nhưng giờ lại thấy khó chịu quá?>(Yami)
<cái gì!? Ý cậu bảo là tôi đang làm cậu khó chịu?>(Iruka)
<không dám? Cô mới dạy cháu là phải biết lễ phép....>(Yami)
Mắt cậu âm độ tức khắc, lạnh lùng nhìn Iruka mà nói, có chút uy áp đe doạ.
<nên dù cháu đây có nói ẩn ý thì cô cũng không nên nhận về mình chứ? Tuổi gia không nên quá uất ức>(Yami)
<cậu!>(Iruka)
Yami bỏ mặc Iruka đang nói gì ngoài tai? Ở thêm chút nữa cái cọ cũng chẳng giải quyết được cái gì quá nhiều? Thời gian chơi đùa của cậu có hạn, mà đối với những chằn tinh thế này thì bớt một chút nói cũng được? Vốn ra cậu là kẻ nói ít nhất trong cuộc hội thoại vừa rối. Vừa có hàm ý khinh thường lại có thể không coi kẻ đối thoại ra gì? Đang khóc với mẹ sao?
<để....để rồi xem cậu còn giữ cái thái độ đó được bao lâu>(Iruka)
Iruka hậm hực đi phía sau hai người kia, lòng không hiểu sao có một sự phẫn nộ nhưng không cách nào trào ra được.

Yami mở cánh cửa dẫn đến căn phòng họp mặt. Khoan nói đến người? Trong căn phòng là nội thất hiện đại, bày bố theo phong cách Tây Âu cổ đại, chiếc đồng hồ lớn có quả lắc đi lắc lại được đặt ở ngay gần vị trí cửa sổ. Vừa có thể nhìn trời lại biết được thời gian là bao lâu, bàn ghế cũng được sắp đặt tiên nghi vô cùng. Một bàn dài với hai đầu là hai ghế, bên cạnh là ba chiếc ghế khác nhau để ngồi? Ngoài những điều này ra, xung quanh vách còn được treo lên vài bức tranh sáng màu, tô đậm nền trắng căn phòng, đây hầu hết là tranh cổ của Nhật Bản, tranh vẽ thần, tranh vẽ thiên nhiên. Hơn nữa lại còn giá để đồ cổ, nào là Katana đen treo, giáp chiến, đồng hồ cổ.
Yami gật gâth đầu, nội thất còn tạm được? Nhưng không biết người có được hay không? Yami liếc nhìn nhuengx ngừoi ngồi hai bên, có sáu người! Một người ở đầu bên kia biểu hiện là người chức cao nhất, còn lại hai bên là năm người ngồi, còn thừa ra một ghế để Haisen ngồi và một ghế ở đầu bên này chắc hẳn là để Yami ngồi. Cho cậu ngồi cuối bàn? Đúng là chúng chưa chấp nhận cậu là một thành viên của gia tộc? Có chút khinh thường ở đây. Yami bước tới ngồi xuống, tất cả vẫn chẳng quan tâm? Hầu hết sáu kẻ đứng đầu đều là phụ nữ trong lốt một đứa trẻ con. Trong đó có một người cậu quen, là Yayura Kuri, một trưởng gia tộc giao đấu với cậu và suýt mất mạng, thậm trí còn bị cậu đạp thẳng đầu xuống đất, có thể coi là nhục nhã vô cùng.
Kuri thấy Yami nhìn mình thì cười cười nhạt, để lộ chiếc răng nanh nhỏ. Ngoài ra thì chẳng còn ai.
Yami cũng nhìn về phía tay phải mình. Juko, Tenko, Rinko trong bộ đồ hầu nữ nhìn cậu đắm đuối vô cùng. Trong họ bây giờ? Dù Yami không được coi trọng nhưng khí thế đế vương cậu toả ra là không hề biến mất. Rinko thì lại là một Tsundere, thấy ánh mắt Yami nhìn đỏ mặt, nhìn ra nơi khác, trong khi nhắm mắt vẫn mở một mắt ra liếc nhẹ cậu. Con Juko thì nhìn cậu không rời một li, rồi, rồi, cậu biết cô ấy chung tình. Còn Tenko thì nhí nhảnh mà nhìn cậu. Ba trường thái đối lập. Hai người là anh hùng triệu hồi còn một người là bán điểu nhân, cũng có chút lạ.
Iruka cũng đã có mặt, đứng dựa mình vào bức tường như cũ, đôi mắt sắc bén nhìn cục bộ buổi gặp mặt
Yami bắt đầu hít vào, cho tới lúc Haisen ngồi vào vẫn chưa có động tĩnh gì?
Để cậu khai lời vậy.
<nhận thì nhận, không nhận hay gì đó thì các người hãy nhanh chóng? Thời gian của ta có hạn?>(Yami)
Tất cả đồng loạt nhìn thái độ của Yami, có chút thú vị.
<vậy thì bắt đầu?>(?)
Kẻ đứng đầu nói, tất cả cũng đồng loạt nhìn Yami
<nghe nói rằng cậu đã từng gây loạn ở gia tộc này? Có thể nói ra nguyên nhân?>(?)
<yếu đuối>(Yami)
<ta có nên cho cậu biết rằng cậu đang thiếu lễ độ không? Ngay cả đứa nhóc ba tuổi còn có thái độ hơn cậu đấy?>(?)

Đôi mắt cậu hờ khép lại, một nửa đồng tử cậu bị che đi, tạo thành một cặp mắt gian xảo vô cùng.
<thì?>(Yami)
<đúng là ngạo mạn! Cậu muốn làm vua sao? Cậu cho dù ngoài kia có kiêu ngạo thế nào nhưng ở nơi này cũng chỉ có thể là một đứa nhóc!? Huyễn Vương sao? Cậu nghĩ rằng như thế thì có thể lên mặt nhìn chúng tôi như vậy sao?>(?)
<....>(Yami)
Yami trầm lặng, giơ tay lên ra hiệu mời nói tiếp
Trưởng gia tộc đứng đầu tức giận đập tay xuống bàn.
<hỗn láo! Tôi đây không phải bạn của cậu!>(?)
Tiếng hét trẻ con vang lên, có chút khí thế đấy? Nhưng nhìn khuôn mặt cậu có tia cảm xúc gì không?
<được rồi! Bây giờ nếu số người chấp nhận thấp! Cậu sẽ biến ra khỏi đây>(?)
Rồi bà ta quay sang mọi người khác.
<ai đồng ý cậu ta là cháu của gia tộc này>(?)
Như đã đoán trước của Yami? Chẳng ai ngoài Haisen. Bà ta có chút hài lòng
<vậy ai đồng ý đuổi cậu ta>(?)
Tất cả đều giơ tay, vẫn là Haisen thương cậu. Iruka đứng kia có chút khinh khỉnh mà cười.
Ba ta chỉ thẳng mặt Yami, nói
< tất cả đều là đã xong? Mời cậu đi cho, chúng tôi không muốn chứa kẻ như cậu? Nói chuyện với một con thú còn dễ hơn cả cậu? Chỉ một vài câu hỏi của ta mà cạu đã tỏ ra không hài lòng, nên nhớ mẹ cậu và cậu cũng chỉ là một nhánh nhỏ, nếu có xảy ra thì đâu đến chúng tôi quan tâm!>(?)
Quá đáng! Cả ba người kia đều thấy như vậy? Không nhận thì thôi? Đã thế còn ví người ta là thú? Rồi còn quay sang xúc phảm cả mẹ của cậu. Riêng Haisen thì xiết tay lại, miệng mím lại
Yami vẫn không nói câu gì thanh mình lên như một người bình thường?
Vài giây sau tiếng nhàn nhạt cười khẽ vọng
<Huyễn Vương? Nưc cười thật>(Yami)
Cậu mở mắt, áp bức không còn là nhẹ nhàng như Mizuki nữa mà là cả một khoảng ngút trời? Tất cả mọi người đều mở rộng trong mắt, run rẩy nhìn về Yami đang ngạo mạn cười?
<Vĩ Nhân Tộc này bây giờ chưa biết tới tuyệt diệt sao?>(Yami)
Yami đứng dậy, nhìn kẻ đứng đầu?
<ngươi nghĩ mình là gì?>(Yami)
Uỳnh!
Bà ta bị một lực cực mạnh đánh bay vào tường, in sát vách tường, không thể cử động. Tác động lực chèn ép tới mức xương cốt tan nát, phổi bị chấn thương cực mạnh. Miệng bắt đầu nhả máu ra, hút thở không thể hít vì đau đớn cùng cực.
<ai cho các ngươi có quyền đứng lên?>(Yami)
Mọi người để ý lại, ở sát cổ mình đã có một lưỡi vũ khí kề thằng, năm hình nhân của Yami đã được thả ra lúc nào? Nhận lệnh chấn áp nằm người kia.
Yami đứng dậy, nhìn thằng vào kẻ đang bị áo lực chèn lấy kia.
<ta đây không buồn đánh ngươi!? Khoing phải là ngươi đã xúc phạm mẹ ta hay gì.....>(Yami)
Yami dừng lại, chỉ ngón tay xuống người bà ta, lập tức ngoài trời mưa gió, bão gió cuồn cuộn xoáy lại thành một lốc xoáy, từ đó mà rền trời đánh xuống một tia huyết lôi, đâm thủng mái nhà, đánh thằng vào người bà ta khiến bà t không kịp hét lên, nhã xuống. Cơ thể bốc khói nghi ngút, thập thử nhất sinh!
<mà là do ngươi nói nhiều quá?>(Yami)
Nói xong, Yami đạp cửa đi thẳng, không thèm quay lại nhìn lấy một tia khinh bỉ.

Bình Luận (0)
Comment