Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 172

"Có đủ cả các loại thế lực...xem ra không chỉ chúng ta biết rõ Kim điểu quang hoàn xuất hiện"
Catherina nuốt nước bọt, tất cả các thế lực đứng đây không có thế lực nào nàng không biết. Bốn người đứng gần cơn lốc nhất đứng đầu bởi người đàn ông đứng tuổi là Huyết giáo đường, thế lực này tồn tại giống như một tổ chức sát thủ, chỉ cần có tiền xuất ra chúng sẽ nhận bất kì thể loại nhiệm vụ nào mà nàng cũng nhận ra gã đứng tuổi kia, hắn tên Lý Minh là một trong ba chấp sự cấp cao tại Huyết giáo đường.
Đứng gần sát bên cạnh Huyết giáo đường là sáu người thuộc U ám thiên cầm, nàng không rõ ràng về thế lực này cho lắm, chỉ biết một điều rằng thế lực này chỉ có nhận nữ nhân, và dụng tiếng đàn để chiến đấu, nghe nói rằng một tiếng đàn do chúng đánh ra có thể khiến người khác bị chi phối hoặc sẽ chết ngay lập tức.
Kế tiếp, đứng xa nhất là năm kẻ thuộc Hồn điện với thân thể quỷ dị, luôn toát ra những luồng khí lạnh lẽo tựa người đã chết.
Và cuối cùng, gần nàng nhất chính là Thập tự đoàn với nhân số là hai người. Có lẽ chúng đứng xa như nàng bởi chúng biết trong cuộc tranh đoạt này, không tới chúng nhúng tay vào.
"Mẹ...người kia hắn...thực sự không đến?"
Helen hỏi, đôi mắt liếc về tứ phía hòng tìm ra một cỗ thân thể chứa đầy ngạo mạn chi khí. Đáng tiếc, cho dù có liếc về tới đâu, vẫn chỉ là màn đêm thăm thẳm, heo hút của biển cả.
"Phải, ta chưa có thông tri qua hắn"
"Nếu thực sự hắn tới, cục diện tại đây sẽ phát triển theo hướng nào?"
Catherina suy nghĩ một hồi, dựa vào thái độ, dựa vào năng lực của hắn, rất nhanh đã đưa ra một kết quả
"Trời đất cũng không thể bức lại hắn"
Helen trầm mặc, hai mắt có chút phức tạp nhìn vào bố cục các thế lực đang chực chờ để cướp lấy Thiên điểu quang hoàn.
Tại xã hội năng lực gia, có năng lực là có tất cả, những kẻ không đủ năng lực tranh đoạt với kẻ khác nên yên phận tránh xa. Dù hiểu là như thế nhưng mị lực của Thiên điểu quang hoàn quá lớn, các nàng không nỡ dứt áo ra đi, càng không dám tiến lại...chỉ đành ở xa xa mà nhìn. Ánh mắt nổi lên một cỗ tiếc hận không nhẹ. Có thể nói Ảnh tử đoàn và Thập tự đoàn là hai thế lực nhỏ nhất, yếu nhất trong hàng ngũ các thế lực lớn, căn bản không thể gieo ra bao nhiêu sóng gió.
Ở phía bên kia rốt cục đã có động tĩnh. Một ngọn sét từ trời cắm thẳng xuống cơn lốc xoáy để lộ ra từ phía trong là một ánh hào quang bảy màu rực rỡ, ẩn ẩn hiện hiện lơ lửng giữa dòng lốc ám màu.
Nhận thấy sự chuyển mình tỏa năng lượng của Thiên điểu quang hoàn. Trong mắt ba thế lực kia rừng rực lửa đỏ, nhất là mấy kẻ thuộc Hồn điện, hai mắt bắn ra tinh quang sắc lẻm, bắt đầu nhìn hai thế lực còn lại bằng ánh mắt bất thiện, có vẻ như ngoại trừ chúng, hôm nay ai cũng đừng mong mang đi đồ vật.
Huyết giáo đường và U ám thiên cầm không ngu, đều biết rằng lũ Hồn điện kẻ nào kẻ nấy đều hung hăng tàn bạo, thực lực tuyệt đối ăn đứt mình khi hoạt động riêng lẻ nên đã kết thành đồng minh ngay từ đầu. U ám thiên cầm phía sau hỗ trợ, Huyết giáo đường phụ trách phản công, dù gì đi nữa đây cũng là một đội kết hợp công thủ toàn diện.
Lý Minh khuôn mặt trầm ổn, bước ra nói chuyện với Hồn điện cho có lệ, hắn híp mắt, cười
"Hồn điện nhân, hôm nay có Huyết giáo đường chúng ta tại đây, các ngươi đừng nghĩ an ổn đụng tay vào Thiên điểu quang hoàn"

Bọn người Hồn điện nhìn nhau, rất nhanh khinh thường cười phá lên.
Hồn điên là dạng nào thế lực? Một cái Huyết giáo đường lẫn U ám thiên cầm cỏn con cũng đòi uy hiếp chúng?
Ngay cả có thắng được đi chăng nữa, bọn chúng sẽ nắm được cục than hồng kia trong bao lâu? Hồn điện không thiếu kẻ mạnh, chỉ là không có xuất ra mà thôi, cho nên việc Lý Minh kiêu ngạo xuất khẩu ngông cuồng rằng Hồn điện không thể đụng tới Thiên điều quang hoàn là quá ngu ngốc, xứng đáng làm trò cười cho chúng.
"Ta ngược lại muốn xem một cái nho nhỏ Hóa linh cấp bậc có bản lĩnh thế nào"
Dứt lời, tên này cùng đồng bọn hóa lành u linh phi lên, cả thảy năm kẻ Hồn điện đều đã là Bán thần lực Giả thể cấp độ, chiến ý đầy mình, hung hăng muốn làm thịt lũ ngu trước mặt.
Ngược lại về Huyết giáo đường và U ám thiên cầm, tất cả hầu hết đều là Nhân loại lực Đế vương cấp độ, chỉ có hai kẻ mạnh là Lý Minh và nữ nhân đeo mạng che kia đạt đến Ngưng tụ cấp độ, riêng nữ nhân kia đã là Ngưng tụ đỉnh phong, kém chút nữa là tới Giả thể cấp độ. Nhưng như vậy chưa hẳn là thua, dù yếu nhưng Huyết giáo đường lại có trợ thủ là U ám thiên cầm phía sau, ngoài trợ giúp tăng năng lực cho Huyết giáo đường, U ám thiên cầm thành viên tùy thời có thể ta tay phát động công kích. Một đội ngũ rất ăn ý.
Cả hai đám người lao vào nhau, gươm đao va chạm, tia lửa chói lòa lóe lên.
Hồi kịch chiến giữa ba thế lực được đẩy lên cao khi Huyết giáo đường chấp sự Lý Minh đả thương được một tên Hồn điện. Thế nhưng chiến đấu một hồi, Huyết giáo đường dần rơi về vào thế hạ phong. Đã chết mất hai thành viên, Huyết giáo đường công thủ chật vật, sớm đã phải dùng hết sức để chặn lại đòn đánh từ một vài tên Hồn điện.
Ở phía sau, U ám thiên cầm gảy lên khúc Huyển tưởng chi ca với âm hưởng bi tráng, hào hùng xen lẫn chút bi thương cô độc, đem một tầng hào quang trắng tuyết phủ lên người các thành viên Huyết giáo đường còn lại, thỉnh thoảng còn đánh một nốt trầm lặng, công kích Hồn điện bằng những dòng âm khí đầy năng lượng.
Helen và Catherina từ xa chứng kiến trận giao chiến kia không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt. Quá kinh khủng! Dư âm từ tiếng đàn kia suýt chút nữa khiến các nàng gục ngã, nếu các nàng thực sự không biết thân phận mà lao đầu tranh đoạt...kết quả không muốn nói là chỉ có thể bỏ mạng vô dụng.
Bỗng Lý Minh gầm lên, kiếm ý xung quanh người mãnh liệt tỏa ra, đem Hồn điện tách ra khỏi cuộc chiến. Một tên Hồn điện hừ lạnh, từ trên tay ngưng tụ một đầu chiến thương hừng hực lam hỏa. Hắn nhếch mép cười, vận sức ném nó đi.
Lý Minh biến sắc, nhanh chóng sử dụng bộ pháp né đi. Cả thanh chiến thương cứ thế lao ra phía sau Lý Minh.
Đáng chết chính là phía sau lưng Lý Minh cách đó không xa chính là hai người Helen và Catherina đứng tại đó.
Đầu chiến thương rất nhanh lao tới hai người, vì chênh lệch cấp độ quá lớn, Catherina cùng Helen bị nó uy trụ, không thể cử động.
"Không ổn!"
Catherina sợ hãi hét lên, chỉ còn có thể đứng đó chờ chết. Nàng nhắm mắt, hối hận rằng vì sao bản thân đứng lại để xem tranh đấu kia chứ?
Đẩy mạnh Helen qua một bên, Catherina nhắm mắt, chỉ còn cảm thấy áp lực kinh khủng dần áp sát. Lần này...xem ra nàng lành ít dữ nhiều.

"Mẹ!"
Helen bất lực hô lên, muốn lao tới ứng cứu nhưng đã trễ, mũi giáo chỉ còn cách Catherina một khoảng.
Oành!
Một áp lực lớn nổ tung, xung kích từ đó mạnh mẽ cuồn cuộn bắn ra hai bên, hất văng Helen ra một khoảng.

Thiên Hằng Nhi và Khương Mỵ ở boong tàu ngước nhìn tiên nhân chi chiến. Cả người kích động run rẩy lên
"Khương tỷ, hai nữ nhân kia sắp trúng đòn!"
Nàng đưa ngón tay chỉ tới một vệt sáng dần lao về phía hai người, trong lòng sinh ra một cỗ sợ hãi vô hình. Bởi ngay phía sau các nàng chính là du thuyền này, một kích đó nếu đem các nàng giết chết, đồng thời sẽ diệt luôn cả nơi đây.
Khương Mỵ run lên, hai mắt chỉ còn biết hướng về nó. Chờ đợi là những gì các nàng còn có thể làm được.
Bỗng! Một thiếu niên xuất hiện gần hai người, gây nên sự chú ý. Để ý tới hắn đầu tiên chính là Thiên Hoằng Nhi. Khác với thái độ sợ hãi của các nàng, thiếu niên kia biểu tình không chút rối loạn, đôi mắt có phần nghiền ngẫm nhìn về phía đốm sáng đang phi đi.
"Hừm...nó phải thuộc về ta"
"Thứ...thứ gì?"
Thiên Hoằng Nhi ngỡ rằng hắn đang nói chuyện cùng mình, ngu ngơ nhìn hắn hỏi lại.
Nào ngờ hắn không tiếp nàng, một chân đạp lên lan can du thuyền, dùng lực đạo mạnh mẽ, phi nhân loại lao đi rất nhanh để lại phía sau một vệt tàn ảnh hắc sắc dần tàn lụi.
Thiên Hoằng Nhi lẫn Khương Mỵ há to miệng, hóa ra hắn cũng là năng lực gia!? Hơn nữa nhìn vào cách di chuyển của hắn, hẳn không phải là kẻ yếu.
Ngay tiếp sau đó, vụ nổ chấn động màng tai vang lên, gió biển, sóng đánh mạnh tạt vào mạn thuyền bùm bùm từng tiếng lớn, chỉ kém đem cả con thuyền đánh vỡ nát. Mạnh mẽ tới mức cả con thuyền lắc lư từng đợt, khiến hành khách sợ hãi nhao nhao rút vào trong boong. Đem ánh mắt sợ hãi nhìn về phía không trung.

Thiên Hoăng Nhi một mực nắm lấy lan can, gạt đi nước biển trên mặt mình, hai mắt nàng tỏa sáng mãnh liệt. Kém chút hô to lên, áp chê nỗi kích động lồng ngực, nàng nhìn tới vệt đen đang dần tàn kia, hí hửng nghĩ
"Ta đã nhớ mặt hắn!"

Yami xuất hiện khiến tất cả các thế lực đều kinh ngạc ngưng chiến. Catherina lần này mở mắt, không cần nói cũng biết hưng phấn tới nhường nào, bởi có hắn tại đây, nàng đảm bảo rằng ngay cả Thần chi lực cũng đều là rác rưởi. Xem ra lần này Thiên điểu quang hoàn đã xác định được chủ. Nàng tiến tới, cung kính thưa với hắn
"Thưa ngài, phía trong cơn lốc kia chính là Thiên điểu quang hoàn"
Yami không đáp lại, hắn đã sớm biết có thứ gì phía bên trong cơn lốc khổng lồ kia. Chỉ là...có vài thứ cần dọn dẹp...
Bầu không gian bỗng im lặng một cách ma quỷ, sự xuất hiện bất ngờ của một bên thứ ba đã cho cả ba thế lực đang tránh đấu kia cảm thấy nguy hiểm. Không rõ hắn thuộc về cấp độ gì nhưng một tay có thể đánh nát thương kích kia, đều sẽ không phải kẻ yếu.
Hàng chục ánh mắt nhìn, e dè trước hai con mắt u tối. Không ai dám mở miệng, không ai dám khinh thường, thậm trí không biết mình có thể hay không trụ vững trước kẻ bí ẩn kia.
Như đã nói con người thường sợ những thứ mà bản thân không biết, không chỉ là con người, Hồn điện không khác là bao, chúng...đang sợ!?
Phía Huyết giáo đường đã hoàn toàn tê liệt, về U ám thiên cầm, Huyễn tưởng chi ca tới đoạn cao trào cũng phải dừng lại, từng đợt dây đàn đứt lìa vang lên những tạp âm chói tai. Nốt tạp âm này cũng đồng kéo tâm trí mọi kẻ trở lại. Nữ nhân kia run sợ, hắn là ai mà ngay cả nhân tượng, thiên tượng đều phải nhường hắn một bước!?
Lý Minh nuốt cục nghẹn trong cổ họng...khí thế từ thiếu niên kia quả là vô địch, huyễn tưởng chi ca của U ám thiên cầm có thể đem kẻ khác vào mộng tưởng chỉ bằng nốt đàn, còn hắn một cái liếc mắt có thể khiến trời yên biển lặng, thiên nhân nhường bước, không phải huyễn tưởng nữa mà chính là thực tại, ảo ảo tựa thực thực.
Mất tới vài phút, hắn mới có thể cất giọng, ú ớ hỏi
"Cho hỏi...các hạ thuộc về thế lực nào..."
Yami không có quan tâm tới câu hỏi này, hắn nhìn Lý Minh
"Thiên điều quang hoàn...ta lấy đi ngươi có cản không?"
Đến đây chính là vì Thiên điểu quang hoàn! Hắn hiện tại mới có thể nhớ ra kẻ nào tới đây đều có chung mục đích. Hắn dè chừng nhìn Yami, bằng một giọng cứng rắn đáp lại
"Chúng ta là tranh đoạt được, mặc dù các hạ tuổi trẻ tài cao nhưng muốn lấy được đều phải bước qua chúng ta!"
"Được..."
"!!!"
Lý Minh đột nhiên kêu trừng mắt gào lên thảm thiết, trên ngực từ bao giờ đã bị đâm xuyên bởi một sợ xích đen.

Yami hắn cười nhạt, nhẫn tâm phất nhẹ tay một cái
"Thế thì tạm biệt"
Sợi xích lóe lên một màu tím than đậm đặc, phân ra thành từng đường xích nhỏ hơn từ hai bên quấn chặt lấy cơ thể Lý Minh, một thoáng rất nhanh ép chết hắn.
Cả cơ thể hắn nổ tung thành từng mảnh từ trên không trung lõm bõm tiếng rơi xuống mặt biển. Lý Minh tuy là Ngưng tụ cấp độ nhưng dễ dàng bị giết như vậy không khỏi khiến cả đám sợ hãi.
Lũ Hồn điện nhìn Yami càng gắt gao hơn, muốn nói gì đó cho hắn nhưng đáng tiếc,  Yami muốn kẻ nào chết thì kẻ đó phải chết!
Cả thân thể hắn bỗng biến mất, đầu tiên bất ngờ xuất hiện trước mắt Huyết giáo đường còn lại người, đem tên thư nhất một quyền đấm thẳng xuyên qua tim, tên thứ hai một bóp gãy cổ, tên còn lại cả thân đứt lìa. Tất cả cái chết và phương thức ra tay tàn bạo của hắn chỉ vỏn vẹn trong tích tắc. U ám thiên cầm phía sau chỉ nhìn rõ một bóng đen lướt tới, sau đó thành viên Huyết giáo đường chết thảm lần lượt rơi phơi thây xuống biển. Nó tàn bạo đến nỗi, Hồn điện là một thế lực không việc ác nào chưa làm còn phải xanh mặt, quá kinh tởm!
Tiếp tục đến Hồn điện, Yami híp mắt nhìn chúng, bàn tay dần xiết lại thật mạnh.
Năm tên hồn điện không hiểu vì lý do gì, tất cả lồng ngực cả năm đều nổ tung, trước khi chết còn không kịp nhắm mắt, từ trên trời theo bước Huyết giáo đường đem thân thể mình làm mồi cho cá biển, chôn sâu thật sâu hài cốt của mình  xuống đại dương mênh mông, bí ẩn. Một cái chết thảm của thảm, nói là bi kịch không sai.
Còn lại một thế lực cuối cùng là U ám thiên cầm, chỉ là giống như Lam tinh cung, một đám nữ nhân yếu đuối nhảy nhót. Có vài tên nữ thấy tràng cảnh máu me như vậy đã đấm ngực nôn khan. Về nữ nhân đứng đầu...nàng có ngỡ vì sao hắn lại quen đến thế!? Đây không phải là học trò của Otogami hay sao!?
Nàng chính là nữ nhân ít nói đi cùng đám bạn của Otogami ngày Yami bị bắt vào cảnh cục lần đầu!
Thế mà hắn lại là năng lực gia, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, tàn bạo không kiêng nể bất kì thế lực nào. Nàng bản thân là Ngưng tụ đỉnh phong, cũng miễn cưỡng coi là thế hệ trẻ tuổi có tiền năng, nhưng có lẽ đối với hắn chỉ là đống rác rưởi không cần nhắc tới. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn chạm với đôi mắt của nàng, khiến nàng run sợ, nếu nói địa ngục khi chết đi mới thấy, thì xin lỗi! Nhìn vào mắt hắn, đã có thể thay diêm vương biết được tử trạng của mình.
"Cút"
Hắn dĩ nhiên cũng nhận ra nàng, chỉ là yếu tới mức không cần thiết để giết nữa.
Quăng lại một câu, hắn chầm chậm nhìn về phía cơn lốc. Lại đưa mắt nhìn nắm đấm của mình, sau đó tung về hướng nó.
Tiếng đinh đương đinh tai nhức óc lần nữa vang lên, cả cơn lốc to lớn giờ đã hóa thành tàn phong tiêu điều biến mất, để lại Thiên điểu quang hoàn đang tỏa sáng rực rỡ giữa màu đen tối của nền đại dương thăm thẳm.
Nó từ từ bay về hướng Yami, nhẹ nhàng đáp lên tay hắn rồi biến mất.
Thiên điểu quang hoàn cứ như vậy bị thế lực thứ ba không rõ ràng chiếm lấy. Hơn nữa Huyết giáo đường, Hồn điện phái đi người đều chết tan xương nát thịt. Chỉ còn để lại U ám thiên cầm mấy nữ nhân bị dọa sắp ngất mang theo âm luật khí giới bị đứt gãy trở về.
Kẻ gây nên, chính xác là một tên đồ tể đáng sợ.
Thập tự đoàn cũng lủi mất từ bao giờ, hiển nhiên hai kẻ được cử đi rất sợ tên sát thần kia đổi ý mà giết chúng. Đã có hai kẻ ngu làm gương rồi!

Bình Luận (0)
Comment