Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 51

Trước mặt cậu,một cô gái với ba vòng đúng chuẩn,mái tóc vàng dài óng mượt cùng với đôi mắt màu lam nhạt ánh lên đang nhìn cậu với khuôn mặt xúc động,mừng rỡ.
<chúng ta đã gặp nhau?>(Haruto)
Không kịp nghe thấy cậu hỏi,Quang thánh nữ phi tới và ôm chầm lấy cậu trai này làm cậu bối rối khó tả. Từ thân hình nóng bỏng được bao quát lên bởi bộ giáp mỏng,nó tô lên độ to và đàn hồi của bộ ngực đập vào cái bản mặt cậu. Nhưng giờ không phải lúc đề đùa,cậu chẳng muốn tin kẻ nào mà chẳng kẻ nào nên tin cậu,hãy lấy Mei là một ví dụ.
Tại sao cậu lại ở đây? Tình mẫu tử? Nhớ thương mẹ? Mối ràng buộc giữa các kiếp? Hay đơn thuần chỉ là do ngẫu nhiên dịch chuyển?
Chắc chắn là do sự ngẫu nhiên! Cậu đẩy Quang thánh nữ ra khiến cô kinh ngạc. Vì sao ư?
Từ cổ cổ năm về trước,một đứa con của Quang thánh nữ xinh đẹp,thiện chiến nhưng chỉ đạt mức sinh trưởng sơ cấp,khi được ôm bởi mẹ còn không cách nào đẩy ra được nhưng giờ,một sức lực kì lạ đã đẩy cô ra khỏi sợi dây ràng buộc,theo cả hai nghĩa.
<bình tĩnh đã nào cô gái! Chúng ta chưa ai quen ai,cô có nghĩ như thế là bất lịch sự không?>(Haruto)
Hình bóng hư ảo hiện ra,cái nhìn này! Ánh mắt này! Y hết lần cuối cô được nhìn thấy,sự thiện chiến và lạnh lùng hiện rõ,rồi từ hư vô tan biến thành những hạt bụi sáng trước khi cô và Hỗn mang nữ có thể chạm tới. Quả lả đau thương khi thấy đứa con của mình tan biến mất! Và sự kiến biến mất cũng gian nan không kém.
<có lẽ.....mẹ đã nhầm......>(Quang thánh nữ)
<thế sao? Vậy thì sự vó mặt của tôi tại đây có vẻ hơi thừa>(Haruto)
Ba chiếc đồng hồ to đùng hiên ra,tích tắc xoắn hư vô lại thành một cánh cổng xanh lá với những hoạ tiết đồng hồ và chữ số la mã mở ra,một chút sức mạnh không thời này đâu có là gì? Chỉ là chút màu mè tô vẽ với cánh cổng ! Đối với cậu thì chẳng là gì những trong mắt những quân thần và đại chiến nữ nơi đây,đó là một thứ tượng trưng thần thánh.
Từng bước chân là một lần ánh mắt cô ứa ra nước mắt,cô đã khôi phục lại Zunk,một đất nước đã từng trên bờ vực bị tiêu diệt ,trong cuộc chiến này,cô đã hợp lực với Hỗn mang nữ(ở đây ko có quỷ tộc,tộc quỷ của Hỗn mang cũng chỉ là những người yêu hoà bình) để đẩy lùi những mầm mống tà ác xung quanh trận chiến nhưng có lẽ cái giá phải trả là nỗi đau mất con? Nay gặp lại thì ngay lập tức chia xa?

Nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn,cô chạy tới và ôm lấy vai cậu trai trẻ tuổi mà khóc
<tại sao chứ? Chẳng lẽ con lại xa mẹ một lần nữa? Chỉ một chút thôi,mẹ không muốn xa con chút nào>(Quang thánh nữ)
Cậu vẫn đứng im mà để những giọt nước mắt thấm đẫm vai áo. Mẹ con ư? Có lẽ cậu chưa bao giờ nghĩ tới rằng cậu sẽ có một gia đình,đó có lẽ đã từng là ước mơ nhỏ nhoi khi ở trong trại huấn luyện nhưng bản năng đã nuốt chọn nó! Trên chiến trường ta giết địch hoặc sẽ để địch giết lại! Cậu cũng có chút hạnh phúc khi có những người mẹ nhưng điều đó trong hoàn cảnh này đó chỉ là trong viễn tưởng của cậu khi trước thôi,có lẽ cậu đã từng là một kẻ thua cuộc nhỉ?
Đối với Ám vương thì mẹ cũng chẳng có nghĩa lí gì? Khi trong một tuần hoàn của ngài chỉ là dạo chơi,thích giúp thì giúp,muốn phá huỷ thì phá huỷ,muốn tự sang kiếp thì có thể sang được,chẳng vướng bẫn chút gì bởi nhân thế loạn lạc. Đến cả kẻ cái quản linh hồn còn phải vuốt ngực cho qua.
<dù vậy nhưng tôi...........đã quá chán rồi>(Haruto)
Cậu ngẩng mặt lên trần cung điện mà thở dài,giờ muốn khóc cũng không khóc được, muốn cười nói cũng phải miễn cưỡng mà rặn ra mà cười.
Mà thôi! Ở đây một đêm cũng chẳng sao! Vì cậu đã phát hiện ra một thứ hay ho để nghịch. Quả cầu đen tuyền được đính trên thánh thương được treo ngay bên cạnh vương toạ,có chút hứng thú đối với cậu,cậu mỉm cười.
<được rồi,tôi sẽ nán lại đây một đêm.....>(Haruto)
Khuôn mặt Quang thánh nữ rạng rỡ,ánh mắt cô lấp lánh
<thật sao? Nhưng một đêm thôi sao?>(Quang thánh nữ)
<tôi là khách và tôi không dày mặt tới nỗi đến ở dài đâu>(Haruto)
<ở đây luôn là nhà con>(Quang thánh nữ)
<còn một điều nữa.....tên cô>(Haruto)
<Đừng có cô này nọ nữa! Mẹ cũng có tên mà?>(Quang thánh nữ)
Mắt cậu,từ hắc nhãn đã thành Ám nhãn,có thể chuyển tất cả những thứ phức tạp như tăng trưởng thành những cột như Level nên với tên cô gái này cũng chẳng có gì khó, cậu mỉm cười ranh mãnh.
<hay là con không nhớ?>(Quang thánh nữ)
<Elera,tôi không nhầm chứ?>(Haruto)
<đu.....đúng rồi....>(Elera)
Cô cảm thấy có chút gì đó khó chịu,cứ như ai đang nhìn thấu vào trong cá nhân cô vậy
<này Elera,tôi có một thứ muốn lấy>(Haruto)

<một thứ?>(Elera)
Nhìn theo hướng mắt Haruto nhìn,đó là viên hắc ngọc với sức mạnh tàn phá kinh khủng đang được giam lại bởi thần khí hoàng kim của cô.
Rồi như cảm thấy sự nguy hiểm,cô quay mặt thật nhanh lại,trên tay Haruto là viên ngọc đang lơ lửng toả ra màu tím đen.
Từ lúc nào? Từ khi nào mà cậu đã với được nó? Không thể nào?!
<từ khi nào mà.......>(Elera)
<từ khi cô bắt đầu quay lại>(Haruto)
Và trong một khoảnh khắc,một lưỡi kiếm đâm tới và cậu đã né được.
<con gái con đứa nghịch dại vậy?>(Haruto)
<không cần biết ngươi là kẻ nào?! Con trai hay cháu của nữ hoàng! Đây không phải là một thứ mà ngươi có thể đụng vào đâu tên sơ cấp>(?)
<ồ....thế sao? Bình thường ta không muốn hạ thủ đâu.....>(Haruto)
Một áp lực đẩy cô gái kia về trước,rồi lại đánh bật cô lại phía sau,bay đi như một cái túi bị quăng đi quăng lại.
Rồi một âm rền vang nổ to lên,cô ta đang nằm trong một hố sâu đục ngay giữa sàn và ho ra máu
<cho tất cả những kẻ ngu muội không biết! Xin giới thiệu lại lần nữa.....>(Haruto)
Sự trầm lặng bao quanh cả điện

<ta là Ám vương!>(Haruto)
Một cái tên nghe đã đủ biết độ độc,tà ác của vị vương này.



Còn về viên ngọc,hấp thụ nó cũng được kha khá skill bá đấy! Và nó còn một chức năng nữa........



_______________
Còn nữa

Bình Luận (0)
Comment