Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 68

Liornatis dãy lên trong đau đớn,thực sự không còn gì để mà nói,kẻ trước mắt cô mạnh mẽ,hung bạo cực kì. Không chịu sự ảnh hưởng của một kẻ nào,không có một chút sơ hở,sợ hãi nào! Nhưng điều tưởng chừng như lật ngược được thế cờ nhưng đều bị hắn bóp nát,kể cả Fotia và Imilia lẫn Enrena cũng vậy,họ không còn mang trong mình sức mạnh của hài quang mà duy trì hình hài,trong người họ được duy trì bởi nội lực đen đặc với những tia lôi đỏ lúc nào chập chờn và lại còn có thể sử dụng được quang thuật! Điều này vô lý! Vô lý đến nỗi mà cô không thể hiểu,sự vô lý của vô lý!
<còn sống? >(Haruto)
Một câu hỏi lạnh lẽo vang lên làm cô sợ hãi,thính giác,xúc giác đều co rụt lại,lẩy bẩy run cầm cập dưới hố sâu đó.
<Vì sao....một kẻ như ngươi nay mới thế hiện ra?>(Liornatis)
<ý ngươi ta chưa hiểu?>(Haruto)
<tại sao một kẻ có sực mạnh chuyển thời biến vật như ngươi giờ mới thể hiện!? Ngươi có ý rằng sẽ tiêu diệt chúng ta một lầm và mãi mãi!?>(Liornatis)
<nếu các ngươi không chọc điện ta? Thì ta cũn đâu cần động thủ? Nắm đấm không có suy nghĩ cho nên việc các ngươi làm đã khiến các ngươi tuyệt diệt,còn bàn cãi chi gì nhiễu điều?>(Haruto)
Không thể cãi lại được hắn nữa,điều mà cô sai lầm nhất trong cuộc đời đó là coi thường kẻ được gọi là Ác thần này,thật mỉa mai,cô cứ khinh rằng đây là một kẻ chỉ có chút sức mạnh nên ngông cuồng tha cho tân nữ vương nhưng chắc chắn không phải vậy,từ sức mạnh bá đạo này! Chắc răng kẻ này đã cố tình thả tân nữ vương đi vì sự yếu đuối của cô ta,thảo nào.....Fotia một mực ngăn cản điều cô sắp làm.
Giờ đây,mạng sống cô đang ở giới cảnh sinh tử,chỉ cần một chạm tay của hắn cũng có thể khiến đầu óc cô nổ tung như Ennotys vậy.
Hắn đứng đó,chầm chậm đưa tay lại mà xách cổ cô lên
<ư....ư!>(Liornatis)
<từ đầu ta đã cho các ngươi một cơ hội ngàn vàng nhưng....các ngươi không chịu tiếp nhận,nay tứ thần đều đã tuyệt,thêm ngươi nữa cho đủ bộ lục chư thần khởi nguyên>(Haruto)
Đường đường là một thiên sứ ,chẳng kẽ giờ lại phải cầu xin kẻ trước mặt buông tha cho mình,vậy có khác gì con chó ư ử vì bị chủ đánh?
<các ngươi vẫn nghĩ ta là Ác thần?>(Haruto)
Những tiếng leng keng của bộ giáp Mirthir vang vọng lên.
<có lẽ ta đã bị lãng quên lâu rồi....>(Haruto)
Đồng tử vàng nhẹ với chút bạch kim phía sau miếng vải bịp mắt mở to rung lên vì những thứ trước mặt mình.
Tử khí và những vong linh ai oán bám lấy cơ thể hắn,không giống như nuốt chửng thế thân của hắn mà là đang chịu lệnh hắn,vong linh cũng là một linh! Chúng có tiềm lực riêng ở hạng cỏ rác nhưng chúng vẫn có thể suy nghĩ,biết kẻ nào mạnh kẻ nào yếu,nên đụng hay không nên đụng vào.
Từng từng lớp lớp oán linh ,kẻ mà mang trong mình nhiều nghiệp chướng thế này,dễ nhận ra số đông đều là những thần ,sự thực hắn là ai!?
<Ngươi thực sự....là ai?>(Liornatis)
<Là?>(Haruto)
<một kẻ như ngươi khiến thân linh không biết,người người không hay.......ngươi đã che dấu!>(Liornatis)
<xin lỗi nhưng......người chết thì sẽ không còn biết gì đâu>(Haruto)
Đốm hắc hoả bùng lên trên tay Haruto mà từ từ dí sát lại người Liornatis,cô chỉ biết rằng......nếu ngọn lửa đụng trúng người cô,thây,cốt của cô sẽ không còn.

Vùng vẫy đề thoát khỏi bản tay của ác quỷ,càng vùng lên bao nhiêu,bàn tay lại xiết lại làm cô khó thở bấy nhiêu,thế này chẳng cần hắc hoả kia,chỉ cần xiết thêm tí nữa cũng chết vì tổn thương yếu hầu.
Và cuối cùng,quân lính đã bắt đầu tiến tới quanh miệng hố
<có chuyện gì!?>(Hamiko)
Với cây kiếm một lưỡi dài chuyên dùng để đâm,Hamiko đi tới mà nhìn xuống hố
<Haruto!?>(Hamiko)
Từ từ quay lại,cậu từ từ liếc nhìn tất cả rồi liếc sang nữ hoàng,như thể đó là một mối phiền phức,ánh mắt cậu ánh lên vẻ đe doạ khiến các binh lính từ từ lùi ra,Hamiko có chút hãi hùng khi bị ánh mắt đó quét qua người.
Hamiko nhanh chóng liếc mắt sang nữ nhi đang bị bóp cổ mà đau đớn dẫy vùng lên,hai tay mảnh mai nắm chặt lấy cổ tay không khoẻ nhưng đầy lực đang bóp tím cổ cô.
Hamiko lo rằng cô gái kia thực sự có thể nát cổ mà chết nếu còn để lâu nữa
Lao xuống mà không để ý tới y phục bị bẩn,Hamiko ôm lấy người cậu mà nói lớn,cô sức mà nói thì mới đúng
<Haruto! Hãy nghe mẹ! Thả cô gái đó ra đi! Cô ấy sắp tử rồi !>(Hamiko)
Bàn tay càng xiết chặt hơn nữa,tấm vãi che mắt bị áp lực thổi tung đứt ra,đồng tử Liornatis trừng lên vì khó thở,cảnh tượng không thể nào nhục nhã hơn của một thần khởi nguyên. Hai bàn tay đang bóp chắt lấy cổ tay Haruto dần dần buông thõng
<dừng lại đi!>(Hamiko)
Nhưng chỉ có một câu nói lạnh lẽo vang lại
<im lặng! Nó sắp đến rồi>(Haruto)
Hamiko lơ ngơ không biết điều gì xảy ra thì ngay lập tức,đã bị ánh quang mạnh mẽ từ cơ thể Liornatis chói sáng phát ra mà thổi bay đi,nhìn cũng đủ biết,năng lượng cao trào trong người thiên sứ đang tự động trục một phần ra để tự tái tạo cơ thể mới và điều này Haruto có chút hứng thú,mạnh mẽ tuôn chảy,có thể giúp cậu mở phong ấn.
Cậu thả cô gái ngất ngưởng nằm bệt xuống đất,ôm cổ hít thở mà nhanh tay nắm lấy thứ ánh sáng đó,nhưng không như lúc phát ra,từ trong tay Haruto,hắc ám bắt đầu xâm thực vào quả cầu rồi dần dần,như một con quái vật,nó bao bọc lấy cơ thể cậu.
Một số kí ức bắt đầu được mở ra,không rõ ràng lắm ,cuối cùn cũng chỉ mở được hai mảnh ghép của vô vàn mảnh vỡ,nhưng thế này là quá được trong thế giới thiếu tiềm năng này.
Tự tay đấm nát quả cầu,Haruto bước ra với sự thay đổi nội tại,cứ như đây chỉ là một vòng quay gacha ngẫu nhiên,hên thì trúng mánh,không hên thì nhận cỏ rác và giờ cũng vậy! Hai mảnh ghép của kí ức mở ra đều là những khung cảnh tầm thường,không giúp được gì nhiều.
Cậu lờ đờ nhìn vào hư vô với ánh nhìn đăm chiêu.
Còn về Liornatis,hơn một nửa năng lực thiên sứ thoát ra đã bị Haruto một mình chiếm đoạt hết,giờ chỉ ngang bằng với một tiểu thần cấp cao,nhưng hấp thụ được hết bằng đó linh hồn thiên sứ! Kẻ này là cái hố không đáy chắc!? Bình thường những cá thể nhỏ bé được hấp thụ bằng đó thiên linh sứ thì có hai điều xảy ra.
Rằng kẻ đó sẽ thức tỉnh hoản toán năng lực dù không có sức mạnh,và độ khủng khiếp thì miễn bàn
Và rằng.....kẻ đó sẽ chết khi hồn lực vượt quá sức chịu đựng của vật chứa mà phát nổ.
Hàng ngàn con mắt tròn xoe ngang dọc kinh hãi nhìn vào cậu thanh niên kia,phi phạm cũng có kẻ nghĩ tới,quái vật cũng có người lẩm bẩm,từ trước tới giờ,nghe rằng thần thánh chỉ là tín ngưỡng nhưng tự mình chiêm ngưỡng mới biết não mình không bằng một con Orc.
Vạn vật thật biết trêu đùa kẻ bị phong ấn như cậu,cho cậu những kí ức chẳng khác gì khi tầm mắt nhìn ngắm nơi này,chẳng cho cậu chút gì quen thuộc ở những nơi đó.

Nghĩ ngợi thoáng quá,Haruto quay lưng bước về phía cảnh công hư vô mà không quên quay lại nới một lời
<Hamiko,giao cho bà con nhóc đằng kia>(Haruto)
<nhưng....cô gái này là.....>(Hamiko)
<một trong những chư thần khởi nguyên,thiên sứ Liornatis>(Haruto)
Xong cậu biến mất ngay lập tức,để lại Hamiko với sắc mặt buồn cười,không thể hiểu,trong thâm tâm chỉ vang lên một cái tên.
<hể!!!!!!!!>(Hamiko)
Toán quân cũng thế,kẻ ngẩn ngu cả người,kẻ đang tự tát vào mặt mình để tin sự thật.
Còn về Liornatis,đã bị Haruto trói buộc ở nơi nhân thế từ lúc nào cũng gục mặt xuống mà khóc lóc. Nhưng trong cái rủi lại may mắn bội phần,mạng Liornatis đã được bảo toàn nhưng......cô là thần.......

Thời điểm này khá gắt gao! Hầu hết những tổ chức về siêu lực gia đã nâng mức độ nguy hiểm của Huyễn vương ddang nổi đình nổi đám trên các trang mạnh lên mức tối đa,được liệt vào hồ sơ nguy hiểm mức Unique,nghĩa là không có cách nào để loại trừ năng lực gia này. Có nhiều ý kiến trái chiều rằng isekai là có thật,còn cũng có những kẻ nói rằng hắn ta là một kẻ ngoại đạo,con chiên của ác quỷ nhưng chẳng có bằng chứng xác thực nên đồn đại vẫn là đồn đại. Hư hư đoán đoán không biết thật giả càng làm cho chúng tự tìm tới cái chết để mà kiểm chứng. Thật ấu trĩ khi mà ngồi một nơi mà đoán mò đến trăm điều,nghìn bước. Các tổ chức đã cử người đi thám thính ,đối thoại với hắn nhưng tất cả đều chột một mắt mà què cả hai chân lết về,bộ dạng không thể thảm thương hơn. Đã cách vài ngày kể từ khi cậu giết ngũ chư thần mà để lại một kẻ,chắc cũng ba vài ba ngày nhưng cái bọn dở hơi này đánh hơi cũn tốt gớm,bất kể nơi đâu cũng có mặt của chúng tới đòi đàm thoại,cậu cũng cứ nhấc đít lên mà đập cho què cụt cả tay chân mà tống đi,chúng tới nhiều đến mức bảo bọn Lumia và Lesta ra ngăn cũng chẳng ngăn được.
"Biết thế cho người huỷ luôn cái video đấy đi"
Huỷ thì cũng được thôi nhưng video quý giá kiếm tiền triệu cho bọn quay hôm đó thì mắc gì không sao lưu ra vài cái USB,dù lỗi thời hay hiện đại,chỉ cần còn cái USB đó là tiền vào như nước.
Còn về Valkyrie,con nhóc cứ ngày nào cũng ngờ vực gặng hỏi rằng việc cậu giết gần hết chư thần khởi nguyên có đúng hay không làm cậu muốn kiếm xích mà trói con nhóc lại.
<vậy.....anh có đồng ý với ý kiến của chủ nhân tôi?>(người đàm phán)
Cậu thở dài,những điều trên cậu nghĩ khi đang nói chuyện với một kẻ đàm phán nữa,kẻ thứ 300 đến từ mấy ngày qua.
Nhưng đây là một cô gái với vóc dáng hơi thấp,cùng với mái tóc cắt ngắn ngang vai và khuôn mặt ngây ngô đang gặng hỏi cậu.
<như ta đã nói,đừng làm phiền ta nữa,và về bảo với hắn rằng! Muốn nghìn tông nghìn đời không có con cháu kế vị thì cứ thử đưa một kẻ khác đến xem?>(Haruto)
Đánh nhiều tất mỏi,ngày nào cũng tiếp bọn nhặng xị thế này thì phiền hà chết,đánh nhiều sân nhà tanh tưởi mùi máu với sức đâu mà đả đánh nhiều!? Mà cậu cũng công nhận sự dai như đỉa của mấy cái tổ chức này.
Cô gái kia nghe vậy thì không dám lên tiếng nữa,vội vội vàng vàng cúi đầu cảm tạ vì thời gian tiếp đón mà khóc lóc chạy thẳng,không quên quăng lại một câu "tên ác ma" hay "ai mà sinh ra kẻ này tất vô phúc" làm cậu thở dài ngao ngán. Giờ thì biết đi đâu? Tay chân chúng khắp nơi,núi có,rừng có,có khi biển cũng chẳng tha,đi đâu cũng chết,thà rằng cứ ở im một chỗ mà đá đít chúng còn hơn phải nghe đi nghe lại một câu.
Quay trở vào trong dinh thự của nhà Juko,Haruto vắt chân lên ghế,tay cầm trái táo mà cắn cắn tong bực tức....
*reng.....
Lại tiếng kêu như thường lệ,tiếng chuông báo có người tới.
<thưa ngài,đây là người thứ 301 đến để đàm phán>(Quản gia)

*phọt!
Tiếng trái táo trên tay bị bóp nát mà giàn cả nước của mình,300 kẻ-300 lời mời gia nhập,vang vảng còn dư âm của 300 kẻ bị đánh hoặc đuổi như đuổi cẩu đó vẫn còn,vẫn vang vảng bên tai cậu.
Lập tức đứng dậy,phi ra cửa,cậu nói
<300 kẻ rồi đấy! Không muốn chân một nơi tay một chỗ thì đừ......>(Haruto)
Cậu bỗng dừng câu đe doạ của mình lại bởi? Bọn người vest đen phía sau thì cậu chẳng buồn quan tâm đến chúng,búng một cái là gần chết tự lôi nhau đi mà là về cô gái trước mặt mình,mặc một bộ đồng phục học sinh? Cái đó không đáng quan tâm cho lắm,đáng quan tâm đó là phong cách ăn mặc bên ngoài. Một chiếc áo khoác dài đặc trưng của những pháp sư chốn dị thế và chiếc mũ to đội đầu với vành to gấp đôi,mũ đội của pháp sư!
<chunnin?>(Haruto)
<đây là phong cách ăn mặc của chúng tôi,mong Huyễn vương tôn trọng>(Cô gái)
<ta không quan tâm tới cái cách ăn mặc nóng nực này,mục đích của cô đến để làm gì? Nếu như bọn chúng thì......cổng chính phía kia,không tiễn>(Haruto)
<ngài yên tâm,chúng tôi không có ý định ràng buộc ngài với tổ chức như những tên kia>(Cô gái)
<mục đích?>(Haruto)
<ngài có nghe tới "Xưởng khu khí giới"?>(Cô gái)
Xường khu khí giới-một nơi đứng đầu thế giới về công cuộc sản xuất vũ khí tự hạng nặng tới hạng nhẹ,là công xưởng vũ khí của trái đất,to lớn và nhiều chi nhánh nhưng chúng thì cần gì đến một kẻ như cậu?
<ta đã nghe qua trên TV,và mục đích mấy người lặn lội xa đường lạ chợ tới đây là để?>(Haruto)
<chúng tôi muốn ngài làm người thử nghiệm thứ chúng tôi mới chế tạo,nay tôi có mang tới một mẫu thử nghiệm trước >(Cô gái)
Cô gái móc từ trong chiếc túi đeo bên hông ra một thiết bị bé nhỏ bằng lòng bàn tay rồi đưa cho Haruto
<xin hãy kích hoạt bằng cách giữ phím đỏ ở giữa và tưởng tượng ra hình dáng của vũ khí>(Cô gái)
Cậu có chút hứng thú với thứ đồ chơi này,chỉ sợ nghĩ ra thứ gì ma ma quỷ quỷ mà thiệt hại gây ra quá đáng kể nên......
<ta chưa biết tên cô>(Haruto)
<ngài cứ gọi tôi là Angela>(Angela)
<Này Angela,cô nói đây là mẫu thử nghiệm?>(Haruto)
<phải>(Angela)
<hãy theo ta ra sau vườn ,ở đây nếu phát ra một chút bất thành cũng tránh được khả năng thiệt hại>(Haruto)
Mọi người bước ra sau vườn và đứng trên bãi đất trống,Angela cũng nóng lòng muốn vũ khí hoá thứ nghiệm như thế nào.
Và đặt đè ngón tay cái lên thiết bị,hình ảnh trong đầu cầu bắt đầu tái hiện thành sự thực.
Xung quanh khu đất phát quang lên ánh sáng vàng nhạt và thứ trên tay bắt đầu hiện hình,một thánh kiếm với quang thuật bộc phát tung cả không khí. Đám người kia hai mắt nhìn nhau kinh ngạc về thứ đó,nó không hề tồn tại,quá khoẻ,ban đầu thứ này chỉ tạo ra để thực hoá các loại vũ khí chuyên dụng như súng,dao,các loại kiếm hay bom đạn nhưng giờ thì sao? Thanh kiếm vàng rực đang trên tay Huyễn vương.
Nhưng thử nghiêm cũng chỉ có hạn,nó phát nổ ngay lập tức,và tan tành thành đống vụn bộc khói toả ra.
<thứ vừa rồi.....>(Angela)
< vậy là thứ này có thể hiện thực hoá các loại binh khí thành sự thực?>(Haruto

<đúng vậy ạ! Nó có thể hiện thực nhưng thứ ngài vừa hiện thực ra......>(Angela)
Không phải ai cũng có thể triệu hồi thánh kiếm bằng cách thông qua thứ kia,kẻ đó phải có đủ tiềm lực để có thể triệu hồi nó cho nên.....
<đừng có tưởng tượng các binh khí trong Lightnovel,các ngươi không đủ tiềm lực đâu>(Haruto)
Angela nghe vậy thì ỉu xìu,cô định thực hoá một thánh cung trung Lightnovel nhưng khi nghe thấy Haruto nói thì chán nản vô cùng,nhưng Haruto lại khác. Nếu thứ này được công bố,khả năng tuyên chiến giữa các nước là cực kì cao,vì nó đem cả các chức năng thành hình trong đó,kẻ nào cũng phải thèm muốn,nếu điều đó xảy ra chỉ sợ sự bình yên này sẽ biến mất,nhưng nó cũng thú vị! Đó là theo con mắt và tâm hồn già dặn của cậu.
<ngay từ đầu các người đã không muốn công bố mà chỉ giới thiệu nó qua diễn đàn chính phủ và sản xuất có giới hạn?>(Haruto)
<quả thật tinh tường! Không thể qua được mắt ngài,đúng vậy chúng tôi đã thành công trong lĩnh vực thực thể hoá,nếu công bố và hày bán cho các nước đặt hàng thì.....>(Angela)
<một cuộc chiến tranh sẽ nổ ra?>(Haruto)
<vâng,đúng là như vậy>(Angela)
<như vậy các người sẽ nửa úp nửa mở để dấy lên nghi vấn?>(Haruto)
<điều đó không sai>(Angela)
<vậy....các ngươi định mời ta tới để thử các thiết bị khác?>(Haruto)
<nếu ngài cảm thấy rằng nó thú vị,xin ngài hãy tới thử nghiệm các sản phẩm tiếp theo>(Angela)
Không chần trừ,Haruto đáp lại ngay
<được! Ta đi!>(Haruto)
<cảm tạ ơn này của ngài>(Angela)
<ta không đi vì lợi ích của cách ngươi,chẳng phải nếu các ngươi bị thất bại,kẻ chết sẽ chất thây lên sao?>(Haruto)
<vâng......>(Angela)
Tất cả cùng đi,riêng Haruto chỉ nhắn lại với mọi người "không cần tìm"
Và rồi di chuyển tới chi nhánh đó.



Chỉ mất vài chục phút,đã tới nơi,nơi đây rông mênh mông,toà nhà ngang dọc cao lớn hơn tất thảy,ngã từ trên xuống thì không cần phải hốt xác nữa! Nát như bùn luôn...... cậu đang đứng đợi Angela đi lấy giấy phép gì đó.
Đang chăm chú nhìn ngó,một con dao điện từ phi tới nơi Haruto đứng,không phải cường đại nhưng phép thuật cấp cao đối với cậu như sơ cấp.
Lưỡi dao chưa kịp chạm tới cậu đã bị long kích phi xuống đánh nát,nổ cả một khoảng đất trống và đánh luôn hướng Haruto nhìn.
Một bóng người bỏng nặng,bốc cháy lăn ra nơi cậu đứng
<nhãi con tính làm càn?>(Haruto)

Bình Luận (0)
Comment