Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 72

Giờ đây,tưởng chừng như đã được Haruto giải thích không còn gì rõ ràng hơn ,có vẻ Delisil vẫn bán tín bán nghi coi Haruto là một kẻ dâm loàn biến thái rác rưởi,ôm chặt lấy cô nhóc mỗi khi Haruto chạm mắt tới. Thực sự trông cậu có hứng thú với mấy đứa ranh con sao? Mặc dù cậu chẳng quan tâm thiên hạ đồn xa thổi gần như nào? Chỉ cần yên tĩnh là được.
<quả thực sự là một điều kì lạ>(Angela)
Vừa trầm tư suy ngẫm,nghĩ lại,Angela cảm thấy có một điều thực thực sự lạ kì
<theo lời kể của cậu thì cô nhóc hút hết năng lượng cổ đại rồi quy sang năng lượng của cậu.....vậy sao cậu chưa chết?>(Angela)
Delisil bắt đầu nghiêm túc lại,việc này không thể mang ra mà đùa giỡn được,bằng đó năng lượng được lấy từ Haruto,và tự cậu đẩy mạnh dòng năng lượng lên có thể năng lượng còn cao gấp mấy trăm lần của căn phong,nhưg tại sao cậu ta chưa chết vì hút cạn cả tinh lẫn lực? Điều này nói ra thật không nên nhưng nếu cậu con đứng được chắc chắn không  phải là con người nữa. Dù biết Haruto quái vật sẵn nhưng không ngờ lại đến mức này,cả đống năng lượng chứ có phải vài dòng đâu? Như một binh đoàn của địa ngục,màu đen không thấy đáy của nó khiến cô lạ rùng mình khi nhìn.
<đó không phải là việc các ngươi cần quan tâm>(Haruto)
Rôi chỉ tay vào cô nhóc kia,Haruto lạnh nhạt hỏi
<tên ngươi?>(Haruto)
Cô bé sợ hãi và níu lấy ống tay áo của Delisil,hơi rơm rớm nước mắt.
<không sao đâu,cậu ta trông vậy thôi chứ không làm hại em đâu>(Delisil)
<thật....ạ?>(Cô nhóc)
Delisil mỉm cười gật đầu ra hiệu cho cô nhóc quay sang Haruto để khai tên
<tôi....tôi không có tên nhưng chủ trước gọi tôi là........Tensin>(Tensin)
Như đã nói,Tensin là linh bên trong vòng Hiền Thiếc việc cô nhóc được nhiều người sở hữu là quá bình thường.
<để ta vào việc chính luôn nhé?>(Haruto)

<vâng?>(Tensi)
<ngươi là một vật tế niệm>(Haruto)
Điều này làm cho sắc mặt Tensi tái ngay lập tức,điều này cô chưa hề nói nhưng kẻ trước mặt cô lại biết,nếu hắn biết thì chắc hẳn hắn đang âm mưu gì đó,hắn cũng là đồng bọn của lão già kia?
<vật tế niệm!? Ý ngài là gì?>(Angela)
<cơ thể con nhóc kia không hề có máu di chuyển,nhưng tim của nó vẫn đập liên tục,vậy chắc chắn rằng.....>(Haruto)
<rằng?>(Angela)
<cơ thể của con nhóc chỉ là một thứ được sức mạnh của trái tim đó tự tạo để giữ trái tim,và trái tim kia chính là vật tế niệm>(Haruto)
Tất cả giờ mới hiểu ra,rằng cô nhóc này chỉ là vỏ giữ cho thanh kiếm tức trái tim bên trong không bị mất.
<nhưng dù thế,đây vẫn chỉ là một cô bé>(Delisil)
Delisil ôm chặt lấy Tensi và bắt đầu cảnh giác với Haruto,có vẻ cô cũng như Tensi,đang dần không thể tin vào kẻ trước mặt.
<ta không quan tâm mấy,chỉ có điều......ta ghét là mấy tên chuyên đi nghe lén>(Haruto)
Oành!
Một mảng của ngôi nhà bị thổi bay hoàn toàn bởi một đấm vung vào không khí của Haruto. Từ trong đám khói bụi,một sinh vật dáng người với hai cặp sừng to cùng đôi mắt đỏ hoe đang nhảy ra cực kì nhanh.
<phát hiện được ra ta? Có vẻ ngươi cũng có chút khá>(Quái)
<ngươi nghĩ chỉ với cái sức còn yếu hơn cả một đứa con nít đó có thể thắng được ta?>(Haruto)
<một kẻ ngông cuồng,kiêu ngạo! Ngươi nghĩ rằng một kẻ phàm nhân như ngươi có thể thắng được DaiYami như ta?>(DaiYami)
P/s: DaiYami là mấy con quái phát triển hơn những bọn Yami khác ấy mà
Thì ra là một con thú kiểng được đà tiến hoá thành vật,cái gì mà DaiYami chứ? Kể cả tổ cảu chúng có là một dạng tiến hoá hơn thảy,cậu cũng chưa chắc đã sợ,cớ gì một con hắc linh nhỏ bé tiến hoá dạng người nhờ hấp thụ tà niệm,dâm niệm của con người mà tiến hoá? Kiến nhỏ mà đòi chọi với bánh xe gỗ?
Chẳng mấy quan tâm,cậu vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt tên DaiYami kia khiến hắn có chút lung lay. Nhưng hắn không biết được kẻ rạch trời đập địa như trò cỏn con đang đứng trước mặt mình.
<nếu muốn sống,hãy giao con nhỏ kia ra ,ta sẽ báo với chủ nhân cho các ngươi con đường sống>(DaiYami)
<một con đường sống?>(Haruto)
<đúng! Được chủ nhân ta khoan nhượng,đó là một vinh dự>(DaiYami)
Haruto liếc ra Hai người đang ở cạnh mình mà ném lại cho tên DaiYami một câu khiêu khích
<vinh dự? Nhưng nếu ta từ cái vinh hão đó?>(Haruto)
<ngươi!>(DaiYami)

<ngay từ đâu các ngươi cùng chỉ là hạng cỏ không đáng để ta quan tâm nhiều>(Haruto)
<ngươi.......rượu mời không uống! Được đà chửi mắng chủ nhân! Chắc ngươi không muốn sống!>(DaiYami)
<không muốn sống? Nực cười thật.....bao nhiêu thế kỉ không ngờ những kẻ có mắt để bị mù vẫn còn>(Haruto)
<phàm nhân cũng chỉ là phàm nhân,khua môi múa mép thì có ích gì?>(DaiYami)
<ngươi nói rằng ta sẽ phải bỏ mạng?>(Haruto)
<...?!!>(DaiYami)
<hay là ngươi.....sẽ phải bỏ cái mạng đó?>(Haruto)
Haruto biến mất ngay nơi đứng cũ mà xuất hiện phía trước DaiYami kia và nắm đấm được tung ra,tên kia chỉ kịp bắt chéo tay trước mặt để chặn cú đấm đó.
Nhưng mạnh tất thắng ,yếu tất chết,đó là điều tất yếu trong cuộc sống,kể cả ngàn năm trước hay thời địa tiên tiến này!
Cánh tay đầy vảy cứng chắc của hắn tung toé thành những mảnh thịt ngay lập tức,cơ thể văng đi lê lết trên nền đất  xới tung.
Đứng dậy với một cánh tay bị mất,máu vẫn đang rỉ ra,hắn gào lên đau đớn
<ngươi là ai!?! Sự đau đớn này! Sức mạnh quái vật này! Ngươi không phải là con người!>(DaiYami)
<nhiều lời!>(Haruto)
Uỳnh!
Một đấm nữa giáng thẳng vào bụng,khiến hắn phải sử dụng hết số ma lực cuối cùng để mà thủ trụ lại,nhưng ruột gqn vẫn bị trúng đòn vì áp lúc bắn ra phía sau nắm đấm đó,như bị ngàn chiếc bùa lớn đập liên tiếp vào bụng,hắn đau đớn quằn quại,khạc cả một ngụm máu lớn thành vũng. Thực sự đây là nhân loại hèn kém? Có khí còn mạnh hơn cả lão già kia, không! Có lẽ còn mạnh hơn cả Vương Minh Nữ!
Từ từ hước tới,Haruto nắm đầu tên Yami mà nhấc bổng lên,từ từ xiết chặt bàn tay lại
<hãy mang những lời này để gửi gắm xuống địa ngục>(Haruto)
Đáng sợ

<thần thánh phải sợ,quỷ dữ phải hàng,ta là một kẻ đứng trên tất cả>(Haruto)
Hắn đang sợ hãi
<trên trời hay dưới mặt đất! Ta là thiên hạ vô toàn! Bất kể kẻ nào luyên thuyên,nhất là kẻ như ngươi.....>(Haruto)
Hắn run lên,dẫy dụa để tìm đàng tháo chạy
<đều phải chết!>(Haruto)
Đó là những lời cuối của tên DaiYami xấu số được nghe thấy,đầu óc hắn nát bét hoàn toàn,não sọ bay tứ phía ,kinh tởm đủ phần.
Nhưng lạ thay,cậu thanh niên chẳng trúng một chút máu nào,cho dù chỉ là một vết nhỏ nhất,cậu quay lưng đi thẳng.



<tự nhận mình là thiên hạ vô toàn.....kẻ này.....thực sự quá thách thức DaiYami rồi>(cô gái)
Đứng trước xác của tên xấu số kia,cô gái nắm chặt tay vì tức giận,toan bỏ cái xác rời đi nhưng một việc đã làm ả tức hơn.
Cái xác của tên kia nổ tung,máu tanh bắn thẳng vào người ả
<thù này.....ta sẽ trả>(cô gái)

Bình Luận (0)
Comment