Một buổi sáng sớm, Lục Thành Công đỗ xe trước cửa cục cảnh sát, mang theo đậu nành và quẩy mà anh đã mua cho đồng nghiệp, vừa bước xuống xe vừa ngân nga một giai điệu vui vẻ, nhưng khi anh vừa đóng cửa xe, anh đã thoáng thấy trong tầm mắt của mình, cục trưởng đang tức giận đi vào cục. Có vụ án lớn rồi! Đó là phản ứng đầu tiên của anh, cục trưởng đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn rất nhiệt huyết, những vụ án giết người hàng loạt biến thái luôn khiến ông ấy phẫn nộ đến mức mất ngủ suốt mấy tháng, luôn than vãn rằng thời thế bây giờ ngày càng tệ. Ở cục cảnh sát thành phố A có một quy luật bất thành văn: Hễ có vụ án nào mà đội cảnh sát thường không giải quyết được thì sẽ chuyển cho đội một. Tất nhiên, một tuần trước, Lục Thành Công vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, không hiểu vì sao lại được xếp vào đội một! Đội một là một nơi cao cấp lắm! Nếu không phải là vụ án cực kỳ nan giải thì đội một sẽ không nhúng tay vào, dĩ nhiên, cũng không hề có chuyện như người ngoài đồn thổi rằng mấy vụ án đáng sợ cứ liên tục xảy ra quanh năm suốt tháng, vì trong tuần qua, anh thấy mọi người trong đội…khá là nhàn rỗi. Lý do mà bọn họ có đãi ngộ tốt như vậy, công lao lớn nhất chắc chắn thuộc về đội trưởng của họ, Ninh Tề Thương. Nói đến người đội trưởng, thực ra anh ấy cũng không lớn hơn anh là bao, mới tốt nghiệp học viện cảnh sát được hai năm, vậy mà đã trực tiếp lên làm đội trưởng, tỷ lệ phá án trong một tháng vượt xa người đứng thứ hai cả mấy con phố. Đáng tiếc là ngày nào anh ấy cũng giữ bộ mặt căng thẳng, đối với đồng nghiệp nam thì còn dễ chịu, nhưng đối với các đồng nghiệp nữ trong đội…sắc mặt anh ấy chậc chậc…Khoan đã, lại lạc đề rồi! Giờ thì cục trưởng đã biến mất khỏi tầm mắt rồi! Lục Thành Công vội vàng chạy về phía trước. Đúng như anh đoán, cục trưởng đang đứng trước cửa phòng đội một, nhưng sao sắc mặt của ông ấy sao lại… kỳ lạ vậy? Giống như đang kiêng dè điều gì…? Lục Thành Công, đầu óc cậu bị hỏng rồi à! “Cục trưởng Tống, ông muốn…?” Lục Thành Công tiến lên hỏi. Cục trưởng Tống quay đầu nhìn anh, tại sao trong đôi mắt híp của ông ấy lại ánh lên một tia hy vọng? Chắc mình nhìn nhầm rồi! “Ha ha ha, là Tiểu Lục à! Lại đây, đưa cái này cùng với hồ sơ vụ án mới cho đội trưởng của các cậu nhé, ngoan lắm…Ôi, tôi già rồi, mấy ngày trước trời mưa, đầu gối tôi còn đau đây này, tôi đi trước đây, làm việc tốt vào nhé!” Lục Thành Công sững sờ nhận lấy hai chồng tài liệu dày, nhìn bóng dáng cục trưởng biến mất sau khúc cua, khóe miệng co giật…Mấy ngày trước có mưa sao? Còn nữa, với tốc độ chạy nước rút 100 mét như thế, ông ấy chắc chắn là bản thân bị đau chân sao? Thôi kệ, lệnh của cục trưởng thì không thể không tuân theo, Lục Thành Công đẩy cửa vào phòng đội một, vừa thấy anh bước vào, mấy người ban nãy còn ủ rũ lập tức lao đến…giật lấy bữa sáng trên tay anh. May mà anh đã ăn trước một phần…Lục Thành Công nhìn cảnh tượng đồng đội làm vậy mà cảm thấy kinh hồn khiếp vía, thầm cảm thấy may mắn. “Đúng rồi, đội trưởng Ninh đâu?” Anh vươn cổ nhìn quanh, không thấy ai cả. Liễu Thiên Thiên hút một ngụm sữa đậu nành, chỉ tay về phía văn phòng nhỏ: “Lại chui vào đó rồi, ngày nào anh ấy cũng vùi đầu vào một đống hồ sơ vụ án, mặt mũi thì cứ như bị ai “hành” ấy, không dám nhìn luôn.” “Phụt…” Tạ Bân vừa uống sữa đậu nành liền phun ra ngoài. Lục Thành Công đã bước vào văn phòng nhỏ: “Đội trưởng Ninh, đây là tài liệu cục trưởng vừa bảo em đưa tới.” “Để đó đi.” Ninh Tề Thương không thèm ngẩng đầu lên. “Dạ, vậy… đội trưởng, em ra ngoài trước.” “Ừm… khoan đã, sao có hai chồng?” “Em…cục trưởng bảo đưa cho anh.” “Thôi được rồi, cậu đi đi.” “Dạ.” Lục Thành Công đóng cửa lại, hít sâu một hơi, ban nãy anh đã lén nhìn một cái, chồng tài liệu còn lại hình như là…hồ sơ thành viên mới, mà hình như… là một cô gái. Anh định thần lại thì thấy mấy khuôn mặt trước mặt đều viết đầy sự tò mò, chăm chú nhìn anh. “Rầm…!” Bên trong văn phòng nhỏ vang lên một tiếng động lớn, khóe miệng Lục Thành Công co giật, lần này đội trưởng…người mới. Đội trưởng dường như cực kỳ phản cảm với chuyện cục trưởng đưa người vào đội, lúc anh mới vào đội thì đội trưởng không có ở đó, cộng thêm việc anh là nam nên mới không bị đuổi ra ngoài, còn lần này là một cô gái… “Có ai không?” Một giọng nói vang lên, mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn thử, cánh cửa hé mở một khe nhỏ, một khuôn mặt lộ ra. Nhìn thấy người đó, Lục Thành Công suýt cắn phải lưỡi, đây chẳng phải là người mới tên Cầm Mạch sao? Thấy mọi người đều mang vẻ mặt khó hiểu, anh nhỏ giọng nói: “Người mới.” Thế là ánh mắt mọi người nhìn cô gái từ nghi ngờ chuyển thành thương cảm. “Không có ai à?” Cô gái ló đầu vào, nhìn quanh một lượt, thế mà lại trực tiếp ngó lơ một đám người đang đứng ngay đó, ánh mắt lướt qua mà chẳng hề dừng lại, cô ấy còn lẩm bẩm: “Xem ra không có ai.” Sau đó rụt đầu lại, đóng cửa. Mọi người: “…” “Có người! Có người mà!” Liễu Thiên Thiên ném ly sữa đậu nành vào thùng rác, hét lên rồi đuổi theo, đúng lúc này, cửa văn phòng nhỏ vang lên một tiếng “cạch”, cửa mở ra, Ninh Tề Thương xuất hiện với vẻ mặt lạnh tanh, nhìn xuống bọn họ, đúng nghĩa là từ trên cao nhìn xuống vì anh cao gần 1m90, trong đội chỉ có Lục Thành Công là gần 1m80, nhưng đứng cạnh anh vẫn thấy thấp hơn. “Không có việc gì làm à? Lát nữa họp phân tích vụ án!” “Rõ!” Cả đội giật mình, nhanh chóng quay về chỗ, Liễu Thiên Thiên cũng lôi kéo cô gái tên Cầm Mạch quay lại, nhìn thấy đội trưởng nghiêm nghị như vậy, cô ấy hơi căng thẳng, vô thức kéo Cầm Mạch ra sau lưng. Ninh Tề Thương thấy hành động của cô ấy thì cảm thấy buồn cười, nhưng khi nhìn thấy người phía sau, anh lập tức nổi giận. Người mới…Cục trưởng là một người sợ vợ, chắc chắn là vợ ông ấy rảnh rồi ở nhà không có chuyện gì làm nên mới đi mai mối cho người ta, bây giờ thì hay rồi, còn nhắm đến đội một nữa, mà trong đội một, chỉ có anh là còn độc thân…Đây chẳng phải là mai mối trá hình sao? Khốn kiếp! “Cái cô tên Cầm Mạch, theo tôi vào đây!” Ninh Tề Thường dữ dằn ra lệnh, nhưng không nghe thấy câu trả lời “Rõ!”. Mọi người nhìn qua, sau đó, từ sau lưng Liễu Thiên Thiên vang lên một loạt tiếng “rôm rốp”, Liễu Thiên Thiên đỏ mặt, bị Phương Mẫn kéo qua một bên, sau đó, mọi người nhìn thấy…Cô gái tên Cầm Mạch đang thoải mái ăn khoai tây chiên…Còn trông có vẻ vô cùng thích thú, mọi người thậm chí còn ngửi thấy mùi cà chua từ miếng khoai tây chiên… “Cô đang làm gì vậy?” Đội trưởng đen mặt, cái…cái cô gái này cũng quá là không biết phép tắc rồi! “A… ăn khoai tây chiên mà.” Cầm Mạch ngẩng đầu, cười với anh, Ninh Tề Thương sững lại một giây, sau đó lửa giận bốc lên ngùn ngụt! Giờ làm việc mà còn ăn khoai tây chiên như đúng rồi! Xứng đáng kéo ra ngoài đánh đòn ngay! Tất nhiên, dù trong lòng có gào thét đủ kiểu, trên thực tế anh cũng chỉ cau mày thật chặt, rồi làm một hành động cực kỳ trẻ con: Giật lấy gói khoai tây chiên trong tay cô, vứt thẳng vào thùng rác dưới chân. Cầm Mạch cười tủm tỉm, rút khăn giấy ra lau sạch vụn khoai và bột gia vị đỏ trên tay, nheo mắt cười cong cong như vầng trăng non, “Cảm ơn anh đã giúp tôi vứt rác nhé!” Ninh Tề Thương đã quay người đi vào phòng họp: “…” Cảm nghĩ của mọi người lúc này: Lục Thành Công: Wow, cô gái này lợi hại quá! Nhỏ con thế mà có thể khiến đội trưởng cứng họng! Liễu Thiên Thiên: Cô gái, giỏi lắm!!! Phương Mẫn: Trẻ trung thật tuyệt… Tạ Bân: Quỳ lạy… Lão Viên: Vụ án mới là gì đây? Lý Hiểu Nhiên: Cô gái này đáng yêu quá… đáng yêu quá đi mất… Ninh Tề Thương: Tôi không chấp nhận người mới! Cầm Mạch: Loại khoai tây chiên này vẫn ngon như trước, lát nữa phải đi mua thêm mới được