Sát Thủ Tâm Lý - Thanh Mang

Chương 18

Với bức chân dung chi tiết như vậy, khi cả nhóm quay lại cục cảnh sát và nhìn thấy kẻ bị tình nghi đang run rẩy ngồi trong phòng thẩm vấn thì cũng không ai cảm thấy bất ngờ. Ninh Tề Thương, Cầm Mạch, và Lão Viên cùng bước vào phòng thẩm vấn. “Tên?” “Chu Bình.” “Tuổi?” “41.” “Địa chỉ?” “…Huyện lân cận, thôn Kiều Đầu…còn lại tôi không biết.” “Hoàn cảnh sống?” “Cái gì…cái gì? Hoàn cảnh sống là gì?” “Là anh đã kết hôn chưa? Trong nhà có mấy người?” Cầm Mạch chú ý thấy khi Chu Bình nghe đến từ “kết hôn,” khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một chút, nhưng đuôi mắt lại hơi cụp xuống. Đây là biểu hiện của thái độ “khinh thường” và “chán ghét” đối với vấn đề này. Đến khi nghe câu tiếp theo, đầu mũi chân của hắn khẽ động, hơi xoay về hướng cửa. Cơ mặt hắn trong chớp mắt trở nên cứng đờ, cuối cùng, hắn khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ thoải mái dựa vào lưng ghế, nhưng thực tế toàn bộ cơ lưng đều căng cứng, hắn vốn không hề thả lỏng trọng lượng cơ thể lên ghế, mà đang chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ chạy.. “Tôi sống một mình.” Lão Viên định hỏi tiếp câu hỏi tiếp theo, nhưng Ninh Tề Thương đột ngột ngắt lời: “Tôi hỏi anh, anh thường tắm vào lúc mấy giờ?” “Bảy giờ… Hả?” Chu Bình buông thõng tay đang khoanh trước ngực xuống, trông hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều. “Được.” Ninh Tề Thương khẽ gật đầu, rồi hỏi tiếp, giọng nói nhanh và ánh mắt hắn như dán chặt vào mắt Chu Bình: “Anh thường dậy vào lúc mấy giờ?” “Sáu giờ.” “Bữa trưa hôm qua anh ăn gì?” “Ờ… hình như là củ cải thái sợi xào với thịt.” “Còn bữa tối?” Lần này hắn không hề do dự, nhanh chóng nói ra tên hai món ăn. Ninh Tề Thương im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Anh quen Hình Lộ từ khi nào?” “Chính là, a, Hình Lộ gì, tôi không quen cô ta.” Cầm Mạch nhìn người đàn ông đối diện, rõ ràng hắn đang lúng túng, không khỏi nhếch mép cười lạnh trong lòng. “Sao vậy?” Chu Bình nhìn quanh một lúc, rồi đột nhiên vung tay: “Thôi được, quen, quen, Hình Lộ mà, tất nhiên là tôi quen, nhưng mà tôi không giết cô ta.” “Tôi có nói với anh rằng cô ấy đã chết à?” Ninh Tề Thương bình tĩnh nói. Chu Bình bỗng đỏ bừng mặt, giọng nói không tự giác được mà lớn hơn: “Cả thôn đều biết chuyện này, tại sao tôi lại không thể biết?” “Ai đã nói với anh?” Chu Bình đột nhiên im lặng, sau khoảng nửa phút, hắn mới lắp bắp nói rằng hắn nghe người khác bàn tán về vụ này. Ninh Tề Thương đứng lên, ánh mắt hắn bừng lên sự tự tin và quyết đoán. “Trong thôn này, anh không có bạn bè, vậy ai có thể nói riêng với anh về việc này? Nhà của anh cách xa mọi người, với lại mọi người đều cố tình tránh xa anh, vậy thì làm sao có thể có ai đó lại đi bàn tán chuyện này trước mặt anh?” Chu Bình im lặng suốt hơn một phút, đầu hắn cúi gằm xuống gối như một con chó mất chủ, cuối cùng hắn thở dài, giọng nói đầy thất bại: “Đúng vậy, bọn họ sợ tôi, anh biết vì sao không? Bởi vì tôi đã giết người rồi!” Sự việc diễn ra trong chớp mắt! Chu Bình đột nhiên đứng dậy, giật lấy chiếc ghế dưới mông và lao thẳng về phía người nhỏ bé nhất, trông có vẻ yếu đuối nhất, chính là Cầm Mạch. Phòng thẩm vấn không rộng, Chu Bình vừa béo vừa cao, Cầm Mạch không phải đối thủ của hắn, huống hồ trong tay hắn đang cầm một chiếc ghế, trong khoảnh khắc ấy, mắt Cầm Mạch mở to, thậm chí cô còn nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cú đánh đau đớn. Nhưng…A? Khi cô mở mắt ra, chỉ thấy Lão Viên và Ninh Tề Thương đã cùng nhau đè Chu Bình sát vào tường, còn chiếc ghế trong tay hắn thì đã vỡ thành ba, bốn mảnh, nằm im lìm dưới chân hắn. Cầm Mạch chớp mắt, ồ, cô quên mất là ở đây còn có hai người nữa. Lần thẩm vấn tiếp theo, Chu Bình phải đứng và bên cạnh hắn là hai cảnh sát có vũ trang. “Tôi hỏi lại lần nữa, anh giết Hình Lộ khi nào và động cơ là gì?” Chu Bình bị hai cảnh sát giữ chặt, chỉ có thể yếu ớt lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, tôi không giết người, tôi không quen ai tên Hình Lộ cả!” Chân hắn đạp lên đạp xuống không ngừng, gần như bị treo lơ lửng bởi hai cảnh sát đứng hai bên. Cầm Mạch đảo mắt, bước đến gần Ninh Tề Thương và khẽ nói điều gì đó vào tai anh, Ninh Tề Thương suy nghĩ một chút, rồi đồng ý. Đôi mắt của Chu Bình dán chặt vào ba người cảnh sát trước mặt, thấy Cầm Mạch có động tĩnh, hắn liền tỏ ra có chút luống cuống. Một lát sau, Cầm Mạch quay lại, trên tay cầm một xấp ảnh, cô nhẹ nhàng quăng xuống bàn, Chu Bình nhìn kỹ, phản ứng của hắn rất lớn, lùi lại một bước, cơ mặt giật giật: “Chết chết… người chết!” Đúng vậy, hình Cầm Mạch mang tới chính là những bức ảnh chụp thi thể của Hình Lộ khi cô ấy qua đời. “Sao? Anh không quen cô ấy à?” Chu Bình lắc đầu liên tục, nhưng từ nét mặt và ánh mắt của hắn, Cầm Mạch có thể thấy rõ đây là phản ứng của sự ghê tởm khi nhìn thấy điều gì đó rất đáng sợ. “Ừm, để tôi đoán xem, có lẽ anh thực sự không quen người phụ nữ tên Hình Lộ này, nhưng mà, năm tháng trước, anh đã mua một người phụ nữ này từ bọn buôn người, đúng không?” Lần này, Chu Bình không hề do dự mà thẳng thắn thừa nhận, hắn hoàn toàn không cảm thấy mua bán người là việc gì sai trái. “Mua với giá bao nhiêu?” Cầm Mạch cố gắng giữ giọng điệu của mình thật thoải mái, nhẹ nhàng, cố gắng làm cho cuộc đối thoại giống như một cuộc trò chuyện bình thường. “Ba ngàn.” Khi nói ra điều này, trên gương mặt béo tròn của Chu Bình hiện rõ vẻ hối tiếc, dường như trong lòng đang phàn nàn rằng người phụ nữ này không đáng giá như vậy. “Mua ở đâu?” Chu Bình đột nhiên cảnh giác: “Cô định làm gì?” Cầm Mạch cười lạnh trong lòng, cô hận không thể bước tới mà tát cho hắn vài cái, hắn đã giết người mà còn dám lý lẽ thản nhiên như thế, thật đúng là…đáng bị đánh. Tuy nhiên, bên ngoài, cô vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh: “Không làm gì cả, chỉ tò mò thôi.” “Haha, dễ thôi, chuyện này à, tôi và hắn có chút quan hệ…” Dường như Chu Bình bắt đầu khoe khoang, nhướng mày ra vẻ đắc ý, Ninh Tề Thương chợt nghĩ ra kế hoạch, anh lấy từ trong tay Lão Viên một điếu thuốc, rồi cung kính bước tới, châm điếu thuốc cho Chu Bình, đồng thời cúi xuống thắp lửa: “Tất nhiên tôi biết anh có mối làm ăn lớn, nhưng mà…” Anh tiến đến gần tai hắn, thì thầm: “Không gạt anh, gần đây tôi cũng ngứa tay, có mối ngon nào, giới thiệu cho tôi đi?” Chu Bình là kẻ thích được nịnh nọt, từ đầu hắn đã nhận ra Ninh Tề Thương là người cầm đầu, nếu người đứng đầu của họ còn niềm nở với hắn như vậy, thì hai cảnh sát quèn trước mặt, có đáng để hắn coi ra gì không? Lần này hắn thực sự vênh váo, khẽ rụt vai một cái liền thoát khỏi sự kiềm chế của hai cảnh sát, đứng đó hệt như đại ca, thậm chí còn thao thao bất tuyệt: “Tôi nói cho các anh nghe, chuyện này đối với tôi mà nói thì quá dễ dàng…” Ninh Kỳ Thương khẽ liếc mắt ra hiệu cho Cầm Mạch. Cô lập tức lấy máy ghi âm trong túi ra. “Tôi đã mua ba bốn cô vợ rồi, cô nào trông cũng xinh lắm! Mua một cô cũng chẳng đắt, chỉ tầm ba bốn ngàn thôi, mà ai nấy đều rất nghe lời. Trừ con này, con này cứng đầu lắm, đánh thế nào cũng không chịu nghe.” Đôi mắt Chu Bình liếc qua những bức ảnh thi thể của Hình Lộ trên bàn, trong ánh mắt hắn lộ rõ sự khinh miệt. “Vậy nên… anh đã giết cô ấy?” Ninh Tề Thương khoa trương mở to hai mắt nhìn, Cầm Mạch ngồi đó nhìn kiểu diễn xuất cường điệu của đội trưởng, mặt không biểu cảm… Cô đã có thể tưởng tượng ra đãi ngộ của Chu Bình sau 10 phút nữa sẽ là gì. Chỉ là không ngờ…biểu cảm của một người mặt đơ mà cũng có thể phong phú đến vậy. “Ây da…nói gì mà giết với chả giết, chẳng khác nào xử lý một con súc vật thôi. Chỉ cần đẩy nhẹ một cái là nó ngoan ngay. Thế mới nói, đàn bà mua về đúng là rẻ mạt, ông đây cho nó ăn cho nó mặc, thế mà lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn. Anh em nói xem, tôi bỏ tiền ra mua nó, vậy thì nó là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, người ngoài không có quyền xen vào, tôi đã trả tiền rồi, thì nó phải ngoan ngoãn phục tùng tôi, có phải không?” Chu Bình càng nói càng phấn khích, về sau gần như khoa tay múa chân không ngừng, rõ ràng, sự nịnh bợ có chủ ý của Ninh Tề Thương trước đó đã khiến lòng hư vinh của hắn bành trướng đến cực điểm. “Không phải.” Buổi diễn kết thúc, Ninh Tề Thương xoa gương mặt đã cứng đờ vì cố tỏ ra thân thiện, rồi quay lại nhẹ nhàng gật đầu với Cầm Mạch: “Có thể tắt được rồi.” Cầm Mạch nhanh chóng nhấn nút tắt máy ghi âm.

Bình Luận (0)
Comment