Cầm Mạch đứng ngoài cửa sổ của phòng tiếp khách, một tay nắm lấy mép bậu cửa sổ, tay kia… ừm, đang bóc bao bì đồ ăn. Lão Viên và Ninh Tề Thương ở trong phòng tiếp khách, bất lực nhìn người phụ nữ trước mặt, từ lúc vào phòng, cô ta đã khóc không ngừng, nói muốn gọi thêm người nhà đến, nhưng không chịu rời đi! Lão Viên liếc nhìn Ninh Tề Thương đang ngồi yên tĩnh như một lão tăng nhập định, không khỏi thầm cảm thán trong lòng: “Sức chịu đựng của thanh niên thật là vô hạn!” Người phụ nữ kia nức nở mười mấy phút, trong suốt thời gian đó lén liếc Ninh Tề Thương không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng mở lời: “Cảnh sát Ninh, tôi, tôi là Hà Vân, chị của Hà Tuấn, tình cảm của hai chị em chúng tôi từ nhỏ đã rất tốt, lần này em ấy gặp chuyện như vậy, tôi thật sự không thể tin được, em ấy luôn rất xuất sắc, luôn là niềm tự hào của cả gia đình…” Sau khi Hà Vân kể hết về bản thân, địa chỉ, số điện thoại và mối quan hệ tình thâm sâu đậm của chị em cô ấy, rồi không biết sao lại bóng gió dò hỏi xem Ninh Tề Thương có bạn gái hay không, nhận được câu trả lời hài lòng, gương mặt ửng đỏ, bước ra khỏi đồn cục cảnh sát với vẻ thẹn thùng, lúc này đã là xế chiều. Khi ra ngoài, mặt Lão Viên tái xanh, chưa kịp để mọi người nói gì, ông đã bắt đầu tuôn những lời than phiền ra như suối: “Cứ liếc mắt đưa tình mãi không sợ mí mắt co giật à? Hỏi chút chuyện mà cứ kéo cổ áo là sao vậy? Hỏi trong nhà cô ta có mấy người mà cô ta lại bảo nhà cô ta ở khu nhà giàu! Nhà cô ta ở đâu thì liên quan gì tới tôi chứ!” Liễu Thiên Thiên “phì” cười, Tạ Bân xáp lại hỏi: “Thật sự không có chút manh mối nào sao?” “Không hẳn là không có,” Lão Viên gãi đầu, ngập ngừng nói: “Có lẽ Hà Vân và Hà Tuấn không phải là chị em ruột và cả gia đình họ cũng rất ghét Hà Tuấn. Có thể Hà Tuấn đã làm gì đó khiến gia đình phải xấu hổ, hoặc họ không muốn thừa nhận cậu ấy, ngoài ra, Hà Vân cũng rất ghét ba mẹ mình, cuộc sống của cô ấy có vẻ không tốt, nhưng cô ta lại chẳng bận tâm chút nào.” Liễu Thiên Thiên phóng đại làm vẻ mặt tôn sùng: “Anh giỏi quá!” Lão Viên gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Có gì đâu, toàn là do đội trưởng nói, chứ tôi nào hiểu được mấy thứ này.” “Vậy tôi đi trước đây.” Cầm Mạch tự lẩm bẩm một câu, chẳng quan tâm người khác có nghe thấy hay không. Cầm Mạch bắt taxi, nhìn chăm chú vào cổng trường hoành tráng trước mặt, rộng lớn, bề thế, đó là ấn tượng đầu tiên mà Học Viện Nghệ Thuật để lại cho cô, khi lần trước cô đến xem xét hiện trường vụ án, xe cảnh sát chạy thẳng vào sân trường, nhưng bây giờ, cô muốn xác nhận lại suy đoán của mình. Trong hành lang dài chỉ có một công nhân sơn đang đứng trên thang sơn trần nhà. Cầm Mạch đứng bên dưới nhìn một lát, mùi hăng hắc khiến cô phải nhăn mày lại. Người công nhân tưởng cô là sinh viên, cúi đầu xuống, giọng nói mơ hồ qua chiếc khẩu trang: “Cô bé, mau đi đi, ở đây mùi nồng lắm.” Cầm Mạch vội gật đầu rồi rời đi. Vừa đi, cô vừa ngẩng đầu nhìn trần nhà, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó. Cô đi theo cầu thang thẳng lên tầng ba, tiến thẳng đến phòng tập múa, cửa phòng tập đã được kéo một dải dây cảnh báo dài, bên cạnh còn có một viên cảnh sát đang đứng gác, thấy cô bước đến, anh ta còn tưởng là sinh viên đến hóng hớt, vừa định lên tiếng mắng vài câu thì thấy một tấm thẻ cảnh sát giơ ra trước mặt mình, người cảnh sát lập tức ngậm miệng, trong lòng không khỏi ngạc nhiên: Trông cái dáng vẻ này, chiều cao này, có khác gì học sinh cấp hai đâu, ai mà ngờ lại là cảnh sát hình sự chứ… Sàn phòng tập là sàn gỗ, diện tích rất lớn, vì sợ phá hủy hiện trường nên ngoại trừ thi thể đã được đưa đi, mọi thứ ở đây vẫn y nguyên như vài giờ trước, bầu không khí như ngập tràn mùi chết chóc, trang nghiêm và nặng nề. Cầm Mạch tiến đến bên tấm gương mà Hà Tuấn đã dựa vào khi chết, vẫn còn một vệt máu nhỏ trên đó. Khi chết, đầu Hà Tuấn đã đập đầu vào gương, cô cẩn thận quỳ xuống, ghé sát lại nhìn, qua tấm gương, cô có thể mơ hồ nhìn thấy những vết nứt trắng phân bố dày đặc trên bề mặt kính, tầng tầng lớp lớp, hình dạng như mạng nhện, cứng cáp nhưng đầy ngoan cố, thật đẹp. Tấm kính dày như vậy mà bị đập vỡ, lực đập không hề nhỏ, đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, liền rút điện thoại ra gọi cho Liễu Thiên Thiên, điện thoại đổ chuông “tút tút” hai tiếng thì có người bắt máy, Cầm Mạch chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng Liễu Thiên Thiên đầy lo lắng vang lên: “Cầm Mạch mau về đi! Đội trưởng đang nổi giận đấy! Hôm nay theo lịch là phải làm thêm giờ!” Cầm Mạch ngẩn ra hai giây rồi buông một tiếng “ồ.”, Liễu Thiên Thiên không biết phải nói gì nữa, cả văn phòng đang phải chịu đựng không khí lạnh lẽo từ đội trưởng, không ai dám thở mạnh, trong lòng mọi người đều thầm trách Cầm Mạch sao mà không hiểu chuyện như vậy! “À, cái đó, trán của nạn nhân Hà Tuấn có vết thương nghiêm trọng nào không?” Sao lại chuyển sang vụ án rồi? Liễu Thiên Thiên đầy nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời: “Không có, thậm chí cả vết thương nhỏ cũng không có, nói chính xác là cả khuôn mặt của cậu ấy hoàn toàn không có một vết thương nào.” Trong tình huống bình thường, không có vết thương trên mặt là chuyện bình thường, nhưng với một người mà khắp cơ thể gần như không còn chỗ nào lành lặn thì điều đó không hề bình thường chút nào. “Thế còn khuỷu tay, đầu gối, hộp sọ, nói chung là các khớp trên cơ thể thì sao?” “Cũng không có. Cô hỏi cái này làm gì, mau về…” Tút tút tút… Liễu Thiên Thiên bĩu môi, nhìn chằm chằm vào điện thoại hiển thị “cuộc gọi kết thúc,” cạn lời. Cầm Mạch đứng dậy, xoa cằm, vết nứt trên tấm gương này rõ ràng là dấu vết bị ai đó đập vào, cô nghĩ rằng trong quá trình bị tra tấn khi bị giam giữ, Hà Tuấn đã tự đập vào gương gây ra vết nứt, nhưng bây giờ xem lại, trừ khi người đó là một kiểu người lực lưỡng siêu phàm hoặc là một người gai góc đầy sức mạnh, thì với một người bình thường, ngoài khớp xương, trán hay đầu, cô không nghĩ ra bộ phận nào trên cơ thể có thể dùng để đập vỡ kính, vì các bộ phận khác của cơ thể đều có mỡ che phủ, thực sự không thể đập vỡ kính. Nói cách khác, vết nứt này tám phần là do hung thủ gây ra, có lẽ đã dùng một công cụ nào đó, chẳng hạn như búa, nghĩ đến đây, Cầm Mạch quay người chuẩn bị trở về cục cảnh sát, nhưng lại phát hiện bên ngoài phòng tập múa đã đông nghịt người, viên cảnh sát đứng gác mặt đỏ như gan heo, dây phân cách cũng không ngăn cản được sự tò mò vô hạn của người dân, Cầm Mạch không khỏi thầm khinh bỉ, nghĩ: Đây là hiện trường vụ án mạng chứ có phải KFC phát đồ miễn phí đâu, có cần chen lấn xô đẩy thế không? Quan trọng nhất là những bông hoa tương lai của tổ quốc này không chỉ tò mò mà còn huyên thuyên không ngừng, trong đó còn có một vài người tự cho mình đúng, đưa ra những bình luận không đâu. Ví dụ như người này: “Chắc chắn là tự sát! Lúc chết không phải là cậu ấy đang quỳ sao? Thế thì chắc chắn là sám hối rồi. Hung thủ chắc chắn là phụ nữ, giết người vì tình. Chuyện này cũ rích rồi, dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết, vậy mà mấy cảnh sát này nghĩ lâu quá, thật là…” Anh ta vừa nói xong thì lập tức có người lên tiếng phản đối: “Hà Tuấn là đồng tính, làm gì có bạn gái, không biết gì thì đừng nói lung tung được không?” Mặt chàng trai kia lập tức đỏ bừng, không nói gì nữa. Ồ? Đồng tính à? Cầm Mạch nhớ lại vết dây siết trên cơ quan sinh dục của nạn nhân, xem ra có một số điều đã dần sáng tỏ rồi. “Người yêu của cậu ta tên gì?” Cầm Mạch hỏi chàng trai vừa lên tiếng, rõ ràng anh ta ngẩn ra một lúc rồi mới chậm rãi trả lời: “Tên là Hứa Thành Vũ, lớn hơn Hà Tuấn một khóa, hai người họ là cặp đôi đồng tính nổi tiếng trong trường, đến cả giáo viên cũng biết.” “Được, tôi hiểu rồi.” Cầm Mạch gật đầu, kéo dây cảnh báo rồi bước đi. Xem ra Hứa Thành Vũ này cần phải đến cục cảnh sát một chuyến, tuy nhiên, bây giờ cô nên quay về thì tốt hơn, mặc dù cô thực sự không muốn nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Ninh Tề Thương đâu.