Sát Thủ Tâm Lý - Thanh Mang

Chương 39

Tuy rằng lời cô nói có hơi kỳ lạ, nhưng ý chính thì Ninh Tề Thương vẫn hiểu được. Thực ra, những lời vừa rồi của Trần Duyệt Tường, bao gồm cả biểu cảm của hắn, thoạt nhìn đều rất chân thật, nhưng khi một hung thủ thực sự thuật lại sự việc sẽ không thể đều đều như đang đọc lời thoại kịch bản như vậy, ký ức của hắn lẽ ra phải rời rạc, không thể trôi chảy như một bộ phim, từng khung hình hiện ra mạch lạc như thế. Nếu đây là cuộc thi kể chuyện, thì thật ra hắn cũng chẳng sai gì cả, mọi tình tiết hắn kể ra đều là thật, chẳng qua là nhân vật chính đã bị hoán đổi. Lý Hiểu Nhiên bấm phím Enter, “Đội trưởng, có tin tức rồi.” Ninh Tề Thương và Cầm Mạch bước tới, trên màn hình máy tính hiển thị một đoạn video từ camera giám sát, hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng có thể thấy một chiếc xe màu đen hiệu Alto đang chạy trên một con đường, tốc độ xe không nhanh không chậm, trông rất bình thường. Lý Hiểu Nhiên sợ họ không nhìn ra được gì nên phóng to video, tập trung vào đèn xe và chỉ tay vào màn hình, “Đèn xe bị hỏng một bên,” Sau đó chuyển sang phần lốp xe, “Rõ ràng là lốp xe vừa mới được thay.” Hình ảnh tiếp tục di chuyển đến phần cốp xe, “Cốp xe này không đóng kín hoàn toàn, nhưng…” Lý Hiểu Nhiên nhún vai, “Tôi chỉ có thể làm đến đây thôi, video không rõ lắm nên tôi không nhìn thấy bên trong cốp có gì.” “Đã thông báo cho đội giao thông rồi, bây giờ chiếc xe này đang di chuyển về hướng thành phố B, tôi đã báo cảnh sát bên đó rồi.” Lục Thành Công vừa nói, tay vừa cầm theo một tập hồ sơ, trán còn lấm tấm mồ hôi, Cầm Mạch tò mò hỏi anh ta bị sao mà ra nông nỗi này, vừa hỏi xong, Lục Thành Công liền làm ra vẻ mặt khổ sở, than thở, “Chẳng phải là đám người nhà của nạn nhân lúc nãy sao? Họ cứ ầm ĩ không chịu thôi, bảo họ nhanh chóng đến nhận xác thì lại không chịu, cứ đòi phải có một lời giải thích từ cảnh sát. Cô nói xem, chuyện này là sao chứ?” Cầm Mạch nhướn mày, “Còn có chuyện như vậy sao?” Lục Thành Công gật đầu, “Có chứ! Hỏi họ là người thân của nạn nhân nào thì không nói, chỉ biết liên tục đòi một lời giải thích. Thật là vô lý, người đâu phải do cục cảnh sát chúng ta giết, sao lại tìm chúng ta đòi giải thích chứ?” Lời này khiến Cầm Mạch nổi lên tò mò, quyết định phải vào phòng khách xem sao, Lục Thành Công nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nói, “Đi rồi thì đừng có hối hận.” Vừa mở cửa phòng tiếp khách ra, căn phòng vốn còn yên tĩnh lập tức trở nên náo loạn. Lập tức có ba bốn người vây lại, một người phụ nữ trung niên kích động nắm chặt cổ tay cô, nước mắt nước mũi tèm nhem vừa khóc vừa gào lên: “Cảnh sát ơi, cô nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích! Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất thôi mà!” Thấy Cầm Mạch không đáp lại, bà ta lại định nhào vào người cô, nhưng Cầm Mạch nhanh chóng nghiêng người né tránh, ngay từ khi bước vào và thấy ánh mắt của những người này, cô đã hiểu rõ mọi chuyện. Những đôi mắt đó, không hề có đau đớn của người vừa mất đi người thân, chỉ toàn là sự tham lam đối với tiền bạc. Đột nhiên, cô cảm thấy chuyện này thật tẻ nhạt. Cô nhìn sang người phụ nữ trung niên lúc nãy, chậm rãi mở miệng nói: “Bà là một nông dân, ngoài người con gái đã mất ra, bà còn có một con gái khác và hai con trai, căn bản không phải như bà vừa nói là chỉ có một đứa con gái duy nhất. Hơn nữa, bà cũng hoàn toàn không muốn đến nhận xác, vì bà cho rằng nuôi con gái chẳng có ích lợi gì, chết rồi còn bắt bà phải lo chi phí mai táng, huống hồ gì, bà vốn dĩ cũng không phải là mẹ ruột của nạn nhân, đúng không?” Người phụ nữ trung niên trợn tròn mắt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, ngồi phệt xuống đất, vừa đập tay xuống sàn vừa gào khóc thảm thiết: “Tôi thật khổ mà! Con gái tôi chết rồi, cô cảnh sát không an ủi tôi thì thôi, mà lại còn quay sang nói tôi như thế, ở trên trời, con tôi mà biết được chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu ~ hu hu hu! Các người đúng là thứ chó đẻ, ăn tiền thuế của dân mà không làm việc cho dân, tôi phải đi kiện các người!” Cầm Mạch xoa thái dương, không chịu nổi nữa liền lạnh lùng mở miệng: “Tôi không nghĩ là bà đi kiện ở cục cảnh sát nào mà có thể khiến cảnh sát phải trả tiền bồi thường cho bà đâu.” Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của người phụ nữ, Cầm Mạch lại tiếp tục nói, đồng thời đưa mắt nhìn lướt qua đám đông đang đứng xung quanh: “Chẳng phải các người nghe tên hung thủ nói gì đó như chỉ cần tới cục cảnh sát làm ầm lên là có thể được nhận bồi thường sao? Chứ nếu không thì con gái các người chết lâu như vậy rồi, sao chẳng thấy ai đến nhận xác? Có phải các người đều cho rằng người cũng đã chết rồi, bỏ ra một khoản tiền để lo hậu sự thì quá lãng phí, đúng không?” Thật ra lúc trước cô vẫn chưa nghĩ ra điểm này, nhưng ngay khi bước vào phòng khách, nhìn thấy cách ăn mặc của những người này, cô đã hoàn toàn hiểu rõ. Hung thủ giết người có chọn lựa, không chỉ là những cô gái mặc váy trắng, có đôi mắt đào hoa, mà còn là những người xuất thân từ nông thôn nghèo khó, có gia đình học vấn thấp, hoặc có tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, fù các cô gái ấy sống ở thành phố lớn, nhưng không có nghĩa là gia đình họ cũng sống khá giả hơn. Điều này giúp hắn tránh được những rắc rối không cần thiết từ gia đình nạn nhân, đồng thời kéo dài thời gian phát hiện thi thể. Một cô gái tầm mười mấy tuổi với vẻ mặt khinh thường nói: “Hừ, không hiểu thế nào là pháp luật à? Đừng có mơ phủi sạch chuyện này.” Lời vừa dứt, lập tức có người phụ họa theo, Cầm Mạch không giận mà còn bật cười: “Cô à?” Cô liếc mắt đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, chậm rãi nói: “Trình độ học vấn của cô chỉ mới cấp hai, đồng thời đang duy trì quan hệ không đứng đắn với ba người đàn ông, trong đó có một người đã có vợ, để tôi xem thử, có phải một trong số họ đang ở trong đám người này không?” Ánh mắt cô quét một vòng qua đám đông, rồi thất vọng thu lại: “Tiếc thật, không có ở đây.” Cô gái lập tức đỏ mặt tía tai, nước mắt sắp rơi xuống, Cầm Mạch vẫn chưa buông tha, tiếp tục châm chọc: “Nói một cảnh sát không hiểu pháp luật, cô bị thiểu năng trí tuệ hay gì?” Cuối cùng, nước mắt của cô gái cũng trào ra, những người xung quanh nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy chế giễu. Thấy đã đạt được mục đích, Cầm Mạch không muốn tốn thời gian đôi co thêm, chỉ nói ngắn gọn: “Mau đi nhận xác đi, cục cảnh sát không có tiền bồi thường cho các người đâu.” Đây chắc chắn là câu chuyện nực cười nhất mà cô từng nghe trong năm nay. Chắc là biết không còn cơ hội vòi tiền nữa, nên bất kể trong lòng đám người đó nghĩ gì, họ vẫn lần lượt rời đi, cô gái lúc nãy khi đi ngang qua Cầm Mạch còn lườm cô một cái đầy tức tối, nhưng Cầm Mạch thì chỉ thấy kiểu tấn công này còn lâu mới đủ sức gây sát thương cho cô. Tiễn được đám người đó đi, Cầm Mạch cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều dễ chịu hơn hẳn, thế nhưng khi nhìn thấy tất cả bọn họ đều đi thẳng ra cổng mà không ai ghé lại nhận xác, cô vẫn không nhịn được mà thở dài một tiếng. Nhưng… Ơ? Vẫn còn một người chưa đi? Là cô gái đó? Cô ta đứng đây làm gì? Cầm Mạch khẽ cau mày bước lại gần, rồi liền thấy cô gái kia đang ngơ ngẩn nhìn về phía trước với ánh mắt mê trai rõ mồn một, theo ánh nhìn của cô ta mà nhìn sang, quả nhiên là thấy Ninh Tề Thương đang bước tới với gương mặt lạnh như băng, nhưng lúc thấy Cầm Mạch thì biểu cảm dịu đi một chút, điều đó càng khiến cô gái kia kích động hơn nữa, thậm chí Cầm Mạch còn thấy tay cô ta đang run lên vì phấn khích. Sau đó Ninh Tề Thương cũng đã thấy cô gái đó, anh lập tức trở lại vẻ lạnh lùng, thẳng thắn mà nói, ánh mắt của cô gái khiến anh có chút rợn người. Ngay sau đó, Cầm Mạch thấy cô gái kia ưỡn ẹo đi về phía anh, ánh mắt vẫn dính chặt lấy Ninh Tề Thương, không hiểu sao, trong lòng Cầm Mạch bỗng trào lên một thứ cảm xúc có tên là “khó chịu”, sắc mặt cũng lạnh xuống ngay lập tức. Ninh Tề Thương thì sớm đã nổi da gà với ánh mắt ấy rồi, nếu như đối phương là một người đẹp, thì có khi còn không đến mức rợn người thế này. Nhưng đằng này, làn da ngăm đen xen kẽ những mảng xám trắng lấm tấm, tóc tai không biết bao lâu chưa gội, mái tóc ướt nhẹp bết lại đổ xuống trán, người thì mặc một cái áo vest nữ hàng nhái bó sát, phối với quần bò xanh, dưới chân lại đi đôi giày cao gót đỏ chót cao ít nhất cũng mười phân, nhìn cô ta đi đứng ưỡn ẹo tới gần, Ninh Tề Thương chỉ sợ cô ta trượt chân rồi bổ nhào lên người mình. Và quả nhiên, dự đoán của anh đã đúng, khi cách anh một quãng ngắn, cô gái bỗng vặn người và lao thẳng vào anh, nhưng Ninh Tề Thương nhanh trí né sang một bên. Thế là cô gái ấy ngã sấp mặt xuống đất trong tư thế chuẩn “chó nằm bò”, suýt chút nữa thì Cầm Mạch bật cười thành tiếng.

Bình Luận (0)
Comment