Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 39


Tư Nam chỉ cười lạnh ngước mắt nhìn cậu ta.

Cậu trả lời bằng một giọng điệu giễu cợt.
“Mày bám dai như đỉa thật đó, tao phải nể phục cái sự cứng đầu này.

Không dễ gì ném một cục xương mà chó lại không gặm.”
Khuôn mặt Đại Huy vẫn cứ lạnh băng trước sự phỉ báng của Tư Nam.

Cậu lạnh lùng đáp trả.
“Tư Nam, dù cho cậu đã rất nhiều lần chứng minh mình trong sạch, điển hình là khi cậu muốn hợp tác với tôi để giải quyết vụ Trình Viễn.

Nhưng mấy ngày gần đây cậu luôn luôn dính dáng tới xã hội đen, đặc biệt là cậu lại tha chết cho 3 kẻ cầm đầu của Hammerhe.”
Nghe đến đây, mặt Tư Nam nổi đỏ bừng bừng.
“Mày… dám theo dõi tao?”
“Tôi có biết cậu ở đâu mà theo dõi, chỉ là tôi có tai mắt ở khắp nơi.
Chưa hết, cả việc cậu cố ý đổ tội cho một viên cảnh sát để che dấu việc cậu đã xuống tay hạ sát một thành viên của Hammerhe.”
Tư Nam không biết đáp trả thế nào, miệng chỉ thốt lên vài câu chửi thề dành tặng cho Đại Huy.

Đại Huy vẫn không dừng lại, cậu lần này thật sự rất nghiêm túc.
“Tất cả những việc cậu làm đều được tính vào rất nhiều tội, đủ để cậu ngồi trại giáo dưỡng 15 năm đấy.

Suy nghĩ cho kỹ vào.”
“ Tao biết mày sẽ không đẩy tao vào tù.”
“Và nói xem vì sao tôi phải làm vậy?” – Đại Huy thở dài.
“Vì tao là nhân chứng duy nhất của mày, ngoài tao ra thì còn ai? Trình Viễn? Khắc Vệ hay Hammerhe? Mày đến cuối cùng cũng chẳng biết gì về thegioingam ngoài việc quỳ xuống chân tao van nài như một thằng hèn chỉ để kiếm chút thông tin ít ỏi.”
Đại Huy mở to con mắt, không thể ngờ Tư Nam có thể đoán trúng được ý đồ của mình.


Cậu cứ nghĩ rằng chỉ cần dọa Tư Nam ngồi trại giáo dưỡng thì cậu ta sẽ sợ hãi mà khai ra.
Mà quả đúng như vậy, ngoài Tư Nam ra thì Đại Huy không thể tìm được ai có dính dáng hay liên quan thì đến thegioingam.

Cả 3 tên đầu xỏ của Hammerhe cậu đều cho người đi tìm nhưng chúng như biến mất khỏi mảnh đất này vậy.
“Tư Nam, cậu muốn hủy hoại cái thành phố này thế ư? Cậu muốn bao che cho bọn tội phạm đó đến bao giờ, để chúng lộng hành và làm những việc không có nhân tính.

Tôi đang muốn giúp cậu thoát khỏi cái vũng bùn đó đây.”
“Thứ nhất: tao đã nói tao không phải là thành viên của bất kỳ bang đảng nào trong thegioingam.

Thứ hai: việc tao có dính dáng gì tới thegioingam hay không không liên quan gì tới mày.

Và cuối cùng: tao không cần một thằng hèn hạ, bẩn thỉu, dám bán đứng tao, dám trói tao… giúp đỡ hết.”
“Vậy nếu giờ tôi cởi trói cho cậu, cậu có chịu hợp tác với tôi không?”
"Việc đó còn tùy vào thái độ của mày."
"Làm sao tôi biết cậu có lừa tôi hay không?"
"Tao không cần mày tin tao vì mày không có lựa chọn nào khác đâu."
Cậu nhanh chóng cởi dây thừng khỏi tay Tư Nam.

Ánh mắt Tư Nam bỗng chốc trĩu nặng xuống, ngay khi hai tay thoát khỏi sự khống chế của dây thừng, Tư Nam ngay lập tức giữ đầu của Đại Huy, rồi dùng đầu của mình va thật mạnh vào trán của Đại Huy khiến cậu ta ngã lăn ra đất.
Tư Nam nhanh chóng chạy trốn khỏi căn hầm, Đại Huy đầu choáng váng nhưng vẫn cố hét lớn cho vệ sĩ ở trên nghe thấy.
“TƯ NAM – BẮT LẤY CẬU TA LẠI.”
Vệ sĩ nghe thấy tiếng kêu của cậu chủ, lập tức chạy xuống lầu xem tình hình, ba bốn vệ sĩ lần lượt bước xuống cầu thang chạy vào trong hầm, thấy Đại Huy nằm ở dưới đất liền cúi người đỡ thiếu gia dậy.
"Không, cậu ta ở kia cơ mà."
Đại Huy vội bật người dậy đẩy đám vệ sĩ ra, chạy tới chỗ cửa.

Mà lúc nà Tư Nam đã đóng lại rồi khóa trái bằng chiếc chìa khóa cậu đã lấy được từ túi Đại Huy nhốt cậu ta và đám vệ sĩ ở bên trong.
Tư Nam sau đó ném chiếc chìa khóa ra xa, Đại Huy xông tới vừa cố phá cửa vừa la hét:
“Tư Nam, đồ khốn nạn, mày đáng lẽ không nên sống.”

“Biết cách xưng hô đúng mực rồi đấy.

Thôi chào tao đi đây nhá.”
Đại Huy nhìn bóng lưng của Tư Nam mà không ngừng gào thét, cậu đang rất mất bình tĩnh thốt những lời nói chửi rủa.
"Cậu chủ?"
Tiếng gọi trong trẻo ngây thơ phát ra từ đằng sau lưng Tư Nam.
"Lệ Na, đi nào.

Ra khỏi đây thôi."
"Cậu chủ, cậu đang làm gì vậy? Sao lại nhốt Đại Huy ở trong?"
"Hắn ta lừa chúng ta đấy, em phải đi với tôi thoát khỏi đây." - Tư Nam cố bịa ra lý do.
Đại Huy ở sau cánh cửa phản bác.
"Lệ Na, bắt hắn lại.

Hắn là kẻ xấu đó, đừng để hắn thoát."
"Lệ Na, rời khỏi đây với tôi."
Lệ Na hai mắt lảo đảo, không biết nên tin tưởng ai.

Một người là cậu chủ coi cô như người thân, còn một người đã cưu mang chăm sóc cô.
Dưới sự áp lực dồn ép của cả hai, Lệ Na quyết định quay người chạy lên phòng khách, ở đó có khẩu súng mà Đại Huy trước đã chỉ cho cô phòng khi trường hợp có chuyện xấu xảy ra.
Tư Nam không hiểu cô chạy đi làm gì liền bám theo.
"Lệ Na, em đi đâu? Chờ tô..."
Đối mặt với cậu ngay bây giờ chính là nòng súng đang chĩa thẳng vào mình, người cầm súng là Lệ Na đang nắm chặt vào tay cầm.
"Lệ Na, em đang làm cái gì vậy? Bỏ súng xuống."
"Hức...!em xin lỗi cậu chủ...!Cậu chủ mất bình tĩnh rồi, sao lại đi nhốt người đã cứu cậu chủ."
Tư Nam cười giễu cợt - "Cứu? Em một mực tin rằng thằng chó đó cứu tôi ư? Em đang bị nó lừa Lệ Na, thằng đó muốn giết tôi."
Tư Nam nói với giọng điệu lớn, âm vang làm khiếp sợ tới Lệ Na càng khiến cô vững tay cầm súng hơn.

Thấy Lệ Na không có ý định bỏ súng, Tư Nam càng điên tiết trong người.
Rõ ràng người cô ấy cần tin tưởng phải là cậu cơ mà.

Chỉ có cậu mới có thể đem cho Lệ Na một cuộc sống tốt hơn.
Vậy mà sự tin tưởng này biến đâu mất rồi? Sao cô ấy có thể dễ dàng trao nó cho một kẻ mới chỉ gặp mặt chưa lâu? Còn người hiểu con người của cô hơn bất cứ ai lại bị xem như là kẻ xấu xa.
Cậu xấu xa vậy sao? Xấu xa đến nỗi khiến người con gái cậu yêu phải chĩa súng vào mình.
Đã vậy, cứ để cho họ nghĩ mình là người xấu.

Không cần quan tâm bất cứ kẻ nào nghĩ gì về mình.
Nếu không làm người tốt thì làm người xấu vậy?
Lệ Na chỉ thấy cậu chủ cúi gằm mặt xuống, hai mắt tối đen không để lại chút cảm xúc.

Cậu ta cứ đứng bần thần không cựa quậy gì.
Tư Nam bị dịch chuyển ý thức vào tâm trí, gặp gỡ Tư Nam bé một lần nữa.
"Không muốn làm người tốt vậy làm người xấu, cậu muốn thế phải không?"
"Mày nói cái gì vậy?"
"Nếu cậu muốn làm người xấu, vậy hãy để tôi giúp."
"Không, tao..."
"Suy nghĩ cho kĩ, Tư Nam.

Cậu hiện tại đang bị người mình thương yêu nhất có ý định lấy mạng mình, cô ta còn bị chi phối bởi kẻ mà cậu căm ghét nhất.
Lựa chọn đi - nếu bây giờ cậu không muốn để tôi giúp, thì không sao, tôi sẽ đưa cậu về lại vị trí ban đầu."
Nói xong Tư Nam bé nở một nụ cười đầy tàn ác.
Bị Tư Nam bé đánh trúng tim đen, lửa giận của Tư Nam lớn đều không kiểm soát được.
Anh đồng ý với Tư Nam bé nhưng với một điều kiện là không được làm hại Lệ Na.
Nói rồi Tư Nam bé hớn hở cười lớn.
"Haha...!giao kèo chính thức thiết lập."
Chỉ thấy Tư Nam bé bị một ánh sáng lớn làm biến mất, để Tư Nam lớn bơ vơ một mình ở nơi không gian tối tăm.
Anh không biết phải làm gì, chỉ ngồi xuống và cầu mong mọi việc ở thực tại sẽ ổn.
Lệ Na từ tốn nhấc chân tiến lại gần Tư Nam, khẩu súng trên tay cô dần buông lỏng.
Ngay lập tức Tư Nam ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy hướng vào mục tiêu phía trước, tay nhanh như cắt cướp lấy khẩu súng từ tay cô.
Lệ Na bị làm cho hoảng hốt, hai tay theo bản năng giơ lên.

"Cậu...!chủ." - Cô sợ hãi run rẩy cả người.
Tư Nam không nói không rằng, không cần suy nghĩ lâu lập tức bóp cò, viên đạn từ nòng súng phi thẳng đâm trúng ngực phải của Lệ Na.
Lệ Na không kêu lên đau đớn, mà lấy tay chạm vào vết thương, máu loen ố ra áo dính vào bàn tay cô.

Chân cô chùn xuống rồi gục ngay dưới sàn.
Đại Huy và đám vệ sĩ nghe thấy tiếng súng liền linh cảm có điều không lành, lập tức dùng hết sức phá khóa cửa.
Mỗi người thay phiên nhau phá cửa, chẳng mấy chốc khóa cửa do sức công phá lớn liền bị gãy chốt cửa, cửa hầm lập tức mở banh ra.
Đại Huy nhanh chân xông thẳng lên trước.

Sau vách tường, thân thể của thiếu nữ nằm dưới vũng máu khiến Đại Huy bàng hoàng, sững sờ, không tin vào những gì đang hiện ra trước mắt.
Cậu lập tức ra lệnh cho vệ sĩ gọi xe cứu thương.

Còn mình thì nhấc cô lên, dùng miếng vải xé toạc từ áo cầm máu vết thương.
Ánh mắt Đại Huy trịu xuống tràn đầy cơn thịnh nộ, lần này cậu sẽ không còn nhượng bộ nữa.
Tư Nam phải trả giá cho những gì hắn gây ra.

Hắn sẽ phải ngồi tù chứ không phải vào trại giáo dưỡng.
Một lúc sau, vài ba chiếc xe cứu thương tới nơi, đưa Lệ Na vào trong xe.

Cảnh sát cũng có mặt để lấy lời khai.
Từ trong bụi cây cách đó không xa, Tư Nam nhìn sự việc trước mặt mà không bày tỏ bất kì cảm xúc, mặt lạnh như băng vùi mình vào đống cỏ.
Hắn đi được một đoạn thì bỗng dưng cơ thể ngừng chuyển động, tự do ngã xuống mặt đất.
Ở trong tâm trí của cơ thể, một ánh sáng bắt đầu hiện dần rồi đưa Tư Nam bé trở lại, cậu ta chưa kịp phản ứng đã ăn ngay một cú đấm ngang của Tư Nam lớn khiến cậu ngã xuống đất.
Tiếp đến Tư Nam lớn nhào tới, đập túi bụi vào khuôn mặt cậu ta.

Mắt đỏ ửng, răng nghiến kêu thành tiếng, hai tay thay phiên nhau mỗi bên một má.
Dù cả hai chỉ là hai ý thức không phải con người, nhưng cũng đều cảm nhận được cơn đau mà đối phương đem lại.
Sau một hồi, hai tay Tư Nam lớn đều đã chuyển đỏ, hai má Tư Nam bé bầm tím.

Tư Nam lớn mới xách vạt áo cậu ta lên, đay nghiến gằn gọng, nuốt cục tức mà nói.
"Thằng ranh chết dẫm, sao mày dám giết Lệ Na?"

Bình Luận (0)
Comment