Sất Trá Phong Vân

Chương 123

Trong đó có hai con sói xám, trên trán có vết máu đang chậm rãi chảy xuôi.

Đứng ở giữa bầy sói, là một con cự đại tinh tinh toàn thân xanh, thân cao gần ba thước đang đứng! Nó rất đặc biệt. Ngoài hai cánh tay cường tráng mọc hai bên ra, vị trí giữa ngực cũng mọc một cánh tay rất to khỏe!

Ma thú! Ma thú nhất giai, Tinh Linh ba tay da xanh lục! Thân thể cường tráng, lực lượng ba cánh tay có thể xé xác cả hổ báo!

Trong sơn cốc đột nhiên vang lên một tiếng sói hú thật lâu không hết. Một con sói xám thân thể to lớn bỗng nhiên nhảy lên thật cao nhắm thẳng về hướng Thủy Liên Doanh vừa đập lui một con sói xám, còn chưa xoay người. Nó mở hàm răng sắc bén lao về phía sơn động, mục tiêu tập trung vào gáy của Thủy Liên Doanh.

Ánh mắt Thủy Liên Doanh thoáng thấy được con sói xám nhảy lên thật cao, nhưng tốc độ thân thể lại không theo kịp. Lúc này trong không trung bỗng nhiên có một dải ánh sáng bạc xẹt qua, mang tất cả sát khí bá đạo mạnh mẽ, hung hăng lao về phía giữa lưng con sói!

Quang mang đột nhiên lóe lên, thân thể sói xám đang ở trên không trung trực tiếp biến thành hai nửa, máu bắn ra thành trận mưa nhỏ. Hai nửa thân thể của con sói xám giống như một bao tải chứa đầy cát, phịch một tiếng rơi ở trên mặt đất. Nó còn chưa chết hẳn, trong miệng liên tục phun bọt máu, phát ra vài tiếng rên rỉ, vùng vẫy muốn đứng lên.

Trảo Mã Đao sáng như tuyết, giống như một lôi điện từ trong không trung, hung mãnh cắt đứt thân sói! Nửa đoạn lưỡi đao cắm vào mặt đất, còn có nửa đoạn lưỡi đao chớp hiện ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt. Lực lượng còn sót lại khiến thân đao thoáng rung lên.

Hơn mười con sói ngửa mặt lên trời hú dài, đang chuẩn bị tư thế tấn công, trong nháy mắt toàn bộ đứng tại chỗ dừng công kích, nhìn về phía Trảo Mã Đao đang phát ra ánh sáng lạnh người, trong ánh mắt mơ hồ có chút sợ hãi.

Một đao này tới quá nhanh! Quá hung hãn! Bầy sói theo bản năng nảy sinh một sự sợ hãi rất sâu đối với Trảo Mã Đao. Rất nhanh chúng bắt đầu tìm kiếm về phía Trảo Mã Đao phóng tới. Chúng lập tức thấy được Càn Kình đang nhanh chóng từ cách đó không xa lao tới.

Chỉ vừa mới liếc mắt, hơn mười con sói đồng thời theo bản năng lui về phía sau một bước. Sát khí sắc bén cứng rắn ép chúng lùi về phía sau, đầu giống như muốn chôn xuống đất, trong miệng phát ra những tiếng rên ư ử trầm thấp.

Tinh Linh ba tay da xanh lục thật lớn đang đứng ở giữa bầy sói kia quay đầu nhìn Càn Kình đang chạy nhanh tới, thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Một sinh linh nhỏ bé như vậy không ngờ dám cả gan ở trước mặt Tinh Linh ba tay vĩ đại, chém giết một thủ hạ của mình.

Lưỡi đao phản xạ ánh thái dương, lộ ra vẻ yêu dị đẫm máu, và khí tức giết chóc vô biên. Trong lòng Tinh Linh ba tay da xanh lục mơ hồ cảm giác đặc biệt khó chịu. Đôi mắt nó đầy hung bạo nhìn chằm chằm vào Càn Kình phát ra một tiếng rít gào bất mãn.

Bầy sói nghe được Tinh Linh ba tay da xanh lục rít gào, đầu chợt co nhanh lại một chút, thân thể giống như là bị ma pháp điện lưu đánh trúng run rẩy một chút. Hai chân sau cố gắng chống xuống mặt đất, ra sức đạp đạp, bắn lên một ít tuyết đọng lẫn nước bùn, cùng há mồm, giơ móng lên nhào về phía Càn Kình.

Càn Kình dùng toàn lực chạy tới, đấu lực trong cơ thể dâng trào đặc biệt thông suốt. Mắt nhìn đàn sói hoang thường ngày hành động mau lẹ, hiện tại lại trở nên chậm chạp. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một động tác của hơn mười con sói hoang này, thậm chí có thể dự đoán được trong nháy mắt tiếp theo chúng sẽ có động tác gì.

Hai bên nhanh chóng chạy lại gần. Con sói hoang xông lên trước nhất há to hàm răng sắc bén của mình tới mức tối đa lao về phía cổ họng của Càn Kình. Hàm rằng của nó mạnh mẽ có lực, có thể dễ dàng cắt đứt cánh tay của một đứa trẻ.

Càn Kình thậm chí ngửi được mùi thối từ trong miệng con sói hoang. Năm ngón tay nắm chặt thành quả đấm, hai chân hoàn toàn không dừng chạy, cánh tay vung lên đánh trúng vào mũi của con sói hoang đang phóng lên không trung lao tới. Tiếng gãy xương nát không ngừng vang lên.

Thân thể sói hoang đang bay trên không trung lao tới cắn, máu tươi lập tức phun trào. Thân thể nó bay ra ngoài xa hai thước mới đập xuống mặt đất. Bốn chân liên tục co giật, sau đó lập tức chết.

Sói cũng tốt, chó cũng tốt, đều có một ưu điểm lớn nhất, chính khứu giác của chúng đặc biệt linh mẫn. Càn Kình đã từng đọc qua trong sách, biết được ưu điểm lớn nhất này của chúng đồng thời cũng là lớn nhất khuyết điểm của chúng. Nếu bị đánh trúng vào chỗ này, có thể khiến chúng trực tiếp chết tại chỗ.

Con sói hoang thứ hai đã vọt tới bên trái Càn Kình. Hắn giơ năm ngón tay ra khống chế đầu con sói hoang, nhìn cũng không nhìn ném một cái sang bên cạnh. Con thú hoang với thể trọng hơn mười cân này giống như một tảng đá, mang theo một bóng dài màu xám tro bay ra ngoài, liên tục đập vào trên người một con sói hoang khác.

Thân thể hai con sói hoang va vào nhau. Dư âm của tiếng xương đầu gãy vừa rồi còn chưa dừng lại, chợt bạo phát ra những tiếng gãy xương mới. Mùi máu tươi gay mũi. Thân thể con sói hoang với xương trắng gãy đâm cả ra ngoài lăn mấy vòng về phía xa mới có thể dừng lại.

Thủy Liên Doanh mở to hai mắt nhìn, há hốc miệng, không thể tin được nhìn Càn Kình lao vào trong bầy sói. Sói hoang nổi tiếng hung ác tàn độc, nhanh nhẹn, nhưng ở trong tay của hắn không ngờ lại chẳng bằng một miếng thịt mềm? Hắn giống như đang chơi một trò chơi, trong chớp mắt ba con sói hoang đã chết, ngay cả một chút lực lượng phản kháng cũng không có?

Lẽ nào... Hắn đã trở thành chiến sĩ Hàng Ma?

Hai chân Càn Kình lại hạ xuống đất, mắt đột nhiên bắn ra một luồn hàn quang quét về phía bầy sói. Sát khí đẫm máu, khiến số sói hoang còn lại đang muốn phát động công kích, thân thể bỗng nhiên run lên. Khuỷu tay phải của Càn Kình đập vỡ đầu con sói hoang ở gần nhất.

Chợt trong mắt một con sói hoang đang đầy vẻ sợ hãi dần hiện ra sự đắc ý hung hãn. Thân thể nó gần như áp sát mặt đất, ở ngay gần chân của Càn Kình. Nó há miệng không chút lưu tình muốn cắn vào bắp chân của hắn!

- Cẩn...

Thủy Liên Doanh còn chưa kịp kêu tiếp từ thận, miệng con sói hoang đã hung hăng cắn vào chân Càn Kình!

Ầm!

Chợt có một tiếng động giống như va chạm vào đá. Vẻ đắc ý trong mắt con sói hoang rất nhanh đã biến mất. Hàm răng sắc bén kia của nó không cắn đứt chân Càn Kình, thậm chí ngay cả đâm thủng lớp da chân của hắn cũng không được. Nó cắn xuống giống như cắn phải một khúc gỗ cứng rắn. Cơ bắp chỉ bị hàm răng ép lún xuống vài phần...

Con sói hoang khác nhìn cảnh tượng quái dị như vậy, trong lúc nhất thời cũng quên cả tiến công, chỉ nhìn Càn Kình không hiểu. Cho tới bây giờ hàm răng của chúng có thể cắn chết phần lớn con mồi. Không ngờ lần này lại hoàn toàn không có hiệu quả?

Càn Kình cúi đầu nhìn phần chân bị con sói hoang cắn trúng mỉm cười vui mừng:

- Phong Vân Kim Thân quả nhiên đúng như ta dự đoán như nhau, không chỉ tăng cường độ cứng của thân thể, ngay cả mức độ mềm dẻo cũng được tăng lên rất nhiều. Chút lực lượng ấy, còn xa mới khiến thân thể ta bị tổn thương được.
Bình Luận (0)
Comment