Sất Trá Phong Vân

Chương 257

Mắt Dược bà bà trợn trừng:

- Sao lại càng lúc càng mạnh được?

- Các ngươi có có phải cảm giác bụng dưới có chút quặn đau hay không?

Càn Kình nhỏ giọng hỏi:

- Hình như nhiệt năng đang trào về phía mông các ngươi?

Các mã tặc đồng loạt gật đầu. Càn Kình giơ ngón trỏ ra, lại giơ ngón giữa ra, trong miệng nói thầm:

- Một, hai, ba... Các ngươi còn có thể nhịn được sao?

- Ôi! Ta đau bụng!

- Không tốt! Ta hình như muốn đi vệ sinh...

Bốn gã mã tặc hô loạn lên, hai tay che mông, cũng không quay đầu, chạy vội về phía xa:

- Không được, không được, thật sự không nhịn nổi...

Trong chớp mắt, tại lối vào di tích chỉ còn lại Càn Kình, Dược bà bà, Hoa Viêm Bất Kiến, và mã tặc chịu trách nhiệm đóng mở cánh cửa vào di tích.

Bốn người mắt to nhìn mắt nhỏ, khiến cục diện vô cùng yên tĩnh. Trừ Càn Kình ra, ai cũng không ngờ được kết cục sẽ là như thế này. Dược bà bà dùng thời gian một tháng để chuẩn bị, cuối cùng lại dùng một ngày để điều chế ra thuốc Man Ngưu. Không ngờ kết quả lại biến thành thuốc xổ cực mạnh.

Yên tĩnh!

Tại lối vào di tích yên tĩnh tới mức, dường như con kiến nói cũng có thể nghe được vậy.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Dược bà bà lộ vẻ xấu hổ. Lớp da vàng như nến thoáng ửng đỏ. Vốn vô cùng tin tưởng vào thuốc Man Ngưu vừa điều chế ra, kết quả cuối cùng không ngờ biến thành thuốc xổ cực mạnh. Điều này cũng đủ mất mặt! Nhưng mất mặt nhất không phải là điều này! Mà bị một chiến sĩ trẻ tuổi thoạt nhìn còn chưa tới hai mươi, mở miệng đoán ra trước!

Hắn không leo lên nồi thuốc quan sát, cũng không có dính vài giọt nước thuốc phân tích, gần như chỉ đứng ngửi các mùi thuốc trộn lẫn với nhau, đã mở miệng nói đúng!

Vẻ xấu hổ trên mặt Dược bà bà dần biến thành kinh ngạc. Dược bà bà nhớ lại vẻ mặt bình tĩnh của Càn Kình khi ở trong phòng, càng lúc càng cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Chỉ là dùng mũi ở trong không khí nghe thấy vài cái! Là có thể phân biệt ra được thuốc oa trung dược liệu liều thuốc, giá. . . Giá không có vài thập niên thời thời khắc khắc cân dược liệu tiếp xúc, không có trứ rất mạnh năng lực phân tích, không có trứ hùng hậu dược liệu cơ sở dự trữ, là tuyệt đối, tuyệt tuyệt đối đối vô pháp phân biệt ra được!

- Tiểu. . . tiểu tử, ngươi từ nhỏ đã ngâm mình trong ấm sắc thuốc lớn lên sao?

Trong mắt Dược bà bà có phần ngây dại nhìn Càn Kình:

- Còn nữa, lúc này ngươi chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi sao? Lẽ nào ngươi biết thuốc Man Ngưu sau khi điều chế thất bại rất dễ biến thành thuốc xổ cực mạnh, cho nên mới đánh cược như vậy sao?

Ngâm trong ấm sắc thuốc lớn lên? Càn Kình lắc đầu. Hai năm qua mỗi ngày dùng nước thuốc ký ức tiếp xúc với các loại thuốc. Hơn nữa lại gặp phải Á Đương Tư có kiến thức sâu rộng như vậy, lại nhận sự dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc của lão sư, muốn học không tốt cũng khó! Một khi học không tốt, lão sư Á Đương Tư sẽ hóa thân thành ma quỷ, lén cho ngươi vài loại giống như thuốc xổ.

Thuốc xổ đó có thể còn có dược tính mạnh hơn nhiều so với thuốc Man Ngưu điều chế sai. Tuyệt đối là đào hố ngồi xổm trên mặt đất. Ngày đó không cần nói tới quần, cũng không cần đứng lên. Cứ ngồi xổm ở đó suốt một ngày đêm là được rồi.

- Tiểu tử, ngươi nói thật đi.

Dược bà bà có chút nóng nảy đặt câu hỏi. Cây gậy gỗ màu đen trong tay theo thói quen đập xuống mặt đất.

- Cái này. . . Dược bà bà. . .

Càn Kình mím môi:

- May là, ngài khống chế nhiệt độ không tồi, thỉnh thoảng quấy khiến phần lớn nhiệt lượng tỏ ra. Nếu nhiệt độ cao hơn năm độ nữa, những người đó sẽ không ôm bồn cầu nữa, mà trực tiếp ngủ tại chỗ. Thuốc Man Ngưu của ngài sẽ biến thành thuốc ngủ cùng với thuốc xổ liều cao. Đương nhiên, dược phẩm như vậy cũng sẽ có tác dụng phụ rất mạnh. Sau khi bọn họ tỉnh lại sẽ vô cùng mệt mỏi. Chỉ cần đi vào trạng thái hưng phấn, sẽ lập tức ngủ. Sau này ra ngoài cướp đoạt, sợ rằng thời điểm đao gần chém vào người kẻ địch, đã ngủ trước một bước.

- Thật hay giả vậy?

Dược bà bà có chút không tin. Điều chế thuốc sai, bình thường cũng chỉ không có tác dụng, rất ít khi xuất hiện tác dụng khác.

- Nếu như uống thuốc của ngài phối hợp với rượu làm từ lúa mạch. . .

Càn Kình chặc lưỡi:

- Cho ma pháp sư, chắc hẳn tạm thời tăng cường cho bọn họ một chút ma pháp lực, có thể phóng ra một hỏa cầu thuật?

. . .

Dược bà bà quan sát Càn Kình với vẻ kỳ quái. Sao càng nghe càng cảm thấy mơ hồ như vậy? Không biết có phải hắn đang tùy tiện ba hoa hay không?

- Khụ. . . nói đơn giản.

Càn Kình vội ho một tiếng:

- Thuốc ngài vừa điều chế, có chút phương hướng gần với thuốc thần bí. Đương nhiên, vẫn bởi vì ngài dùng Hoàng Kim Ngọc Mẫn, độ tinh khiết không đủ, hẳn là do theo đuổi sản lượng, mà Ngọc Mễ hơi nho, và có chút lai tạp.

Lần này ngay cả Hoa Viêm Bất Kiến cũng kinh ngạc nhìn Càn Kình. Hoàng Kim Ngọc Mễ này quả thực không tinh khiết! Bây giờ các tiệm thuốc vì theo đuổi lợi nhuận lớn hơn nữa, đều sẽ động tay chân một chút. Chỉ có điều bởi vì chỉ động tay chân để theo đuổi sản lượng, thông thường sẽ khiến cho dược lực giảm xuống một chút, chỉ cần thêm một chút dược liệu là được. Lúc đó mua không được Hoàng Kim Ngọc Mễ thuần túy, nên lấy chút loại lại tạp này. Hơn nữa lúc đó Dược bà bà cũng đã nói không có vấn đề.

Không ngờ Càn Kình lại có thể nói ra Hoàng Kim Ngọc Mễ không tinh khiết? Dường như lúc đó hắn cũng ở đó, nhìn thấy được vậy. Hắn nói với vẻ tự tin thản nhiên như vậy. Lần này mình từ bên ngoài nhặt về người thiếu niên này, rốt cuộc hắn có bối cảnh thế nào? Không chỉ là chiến sĩ có thực lực Hàng Ma cửu chiến bình thường, còn có thể giết chết chiến sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang, còn giết chết một gã Ám Bộ nhị tinh, toàn mạng trở ra. Bây giờ nhìn lại giống như biết điều chế thuốc!

- Ngươi... Ngươi nói thuốc Man Ngưu của ta...

Dược bà bà ngây người nhìn Càn Kình:

- Gần giống với thuốc thần bí?

- Phải, có một chút.

Càn Kình nhún vai:

- Trong thuốc, có nước thuốc có thể khôi phục ma lực. Điều này tương đương với ao nước cạn lại được rót đầy nước. Làm thành công chuyện có thể là ngành dược học của chúng ta. Thuốc thần bí này là ngành học của người điên. Mục tiêu của bọn họ là biến thứ không thể thành sự thật. Ví dụ như rót đầy nước ao, mục tiêu của bọn họ là khiến ao nước đã được rót đầy, chứa được càng nhiều nước hơn...

- Sao có thể chứa thêm nước được...

Dược bà bà liên tục lắc đầu.

Càn Kình nhún vai:

- Cho nên mới nói môn học thuốc thần bí là ngành học của người điên. Mục tiêu của bọn họ chính là biến chuyện không thể thành sự thật.

- Ngươi...

Mắt Dược bà bà càng mở lớn, thử dò xét hỏi:

- Ngươi... Ngươi sẽ không,học cả ngành thuốc thần bí chứ?

Càn Kình vội vàng lắc đầu. Lời này hắn thật sự không dám nói. Tuy rằng vị trí của mình ở thế giới vô tận và thế giới hiện tại xem ra hoàn toàn khác nhau, nhưng nếu chẳng may lời nói thật truyền vào đấu giới, tới thế giới vô tận, bị Âu Lạp Lạp nghe được, sợ rằng nàng sẽ chỉnh chết mình?
Bình Luận (0)
Comment