Sất Trá Phong Vân

Chương 392

Càn Vô Thiên chợt hét chói tai:

- Ngươi gạt ta!

Đôi mắt Càn Vô Thiên như kiếm bén đâm thủng mắt Càn Vô Trần, trường phong trong tay gã phát ra tiếng rồng ngâm.

Càn Vô Trần đánh rùng mình. Cùng thực lực Phục Ma ngũ chiến nhưng khí thế hai bên khác quá xa. Lần đầu tiên Càn Vô Trần cảm giác Chiến Sĩ huyết mạch trẻ tuổi gần như ngang hàng với Càn Vô Song này đã dưỡng thành khí thế riêng.

Càn Vô Trần từng thấy khí thế này, mới nãy trong chiến đấu gã thấy từ người Càn Kình, đó là khí thế mũi nhọn khiếp người, tuyệt không hối hận.

Càn Vô Cực nằm dưới đất, cười nhạt nhìn lưng Càn Vô Trần. Đã nói rồi, mưu kế của ngươi quá ấu trĩ, ngươi tưởng Càn Vô Thiên là con nít ba tuổi sao?

Tất nhiên Càn Vô Thiên không phải con nít ba tuổi, nhưng... Càn Vô Trần cười tự tin, điểm yếu chính là điểm yếu, phải xem có người biết lợi dụng hay không.

- Nhi tử của ta không nói lời như vậy.

Càn Thành bỗng lên tiếng:

- Lần này nhi tử của ta chỉ muốn đón ta đi.

Càn Vô Trần cảm giác ánh mắt Càn Vô Thiên lạnh băng, chất chứa sát ý vô tận, tùy thời sẽ ra tay.

Càn Vô Trần mỉm cười nói:

- Vậy thì sao? Gia chủ đã nói sau hai tháng khiến5e đến chịu chết, khi ấy dù Càn Vô Song không quay về thì một phong thư có thể khiến vây cánh của hắn ra tay, công lao sẽ thuộc về Càn Vô Song...

Sát ý trong mắt Càn Vô Thiên yếu bớt, nhẹ gật đầu. Mỗi đợt Càn gia thức tỉnh lực lượng huyết mạch là trong bạn cùng lứa sẽ có tranh giành kịch liệt, đánh ra một nhân vật thống lĩnh.

Càn Vô Song là thủ lĩnh đệ tử Càn gia ba năm trước, thậm chí những đệ tử Càn gia thức tỉnh sớm hơn trước hai năm cũng công nhận địa vị lãnh tụ của gã.

So sánh thì Càn Vô Thiên chỉ thống lĩnh thế hệ này của mình, người sớm hơn gã một năm cũng chỉ công nhận Càn Vô Song.

Càn Kình có nói câu đó hay không đã không quan trọng. Càn Vô Trần biết rõ, bản thân Càn Kình không phải trọng điểm, điều quan trọng là Càn Vô Song. Chỉ cần thành công châm ngòi dây thần kinh của Càn Vô Thiên là gã có thể báo thù.

Gia chủ lên tiếng, định thồi gian ở hai tháng sau, Càn Vô Trần không tiện ra tay. Nhưng bây giờ thì khác, Càn Vô Thiên không phải người thường trong Càn gia, gã rất có thể một trong những nhân tuyển trở thành thức tỉnh chung cực. Gia chủ rất thiên vị Càn Vô Thiên, Càn Kình chết trong tay gã thì gia chủ chỉ trách vài câu.

Thật là không công bình. Càn Vô Trần nhìn khuôn mặt non nớt rồi lại cực kỳ kiêu ngạo của Càn Vô Thiên, liên tục than thở bất công. Cùng là hậu nhân của Càn gia, cùng là người thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương nhưng tại sao gã làm trái lời của gia chủ sẽ bị phạt nặng, thậm chí phế gã. Còn Càn Vô Thiên thì có lẽ chỉ bị mắng vài câu.

- Càn Vô Song? Hắn không có cơ hội này!

Càn Vô Thiên đi hai bước xuống bậc thang, đạp vai Càn Thành nhảy lên ngựa.

Càn Vô Thiên quay đầu nhìn Càn Vô Trần, nói:

- Ta không biết Càn Kình là ai, ngươi mang ta đuổi theo hắn.

- Nhưng bên gia chủ...

Càn Vô Trần nhăn nhó khẽ thở dài:

- Trách tội thì...

- Ta chịu trách nhiệm!

Càn Vô Thiên vỗ ngực nói:

- Nam nhân Càn gia không dám đảm đương cả chuyện như vậy thì còn xem là nam nhân sao? Ngươi sợ gì? Ta không sợ!

- Tốt! Nếu ngươi đã không sợ thì ta đi cùng ngươi, khi gia chủ phạt thì ta gánh với ngươi!

Càn Vô Trần đạp vai Càn Thành, chân mạnh dùng sức, bả vai yếu ớt phát ra tiếng xương gãy.

Thân thể già nua hơi cong, Càn Vô Trần quay đầu thấy vẻ mặt Càn Thành đau đớn, lòng hân hoan. Càn Kình chết chắc rồi, cho dù Càn Vô Trần có đạp gãy vai phụ thân của hắn cũng không sợ hắn trở về báo thù. Chẳng phải ngươi có một nhi tử tên là Càn Kình sao? Thế thì ta đạp gãy vai ngươi!

Càn Vô Thiên vẻ mặt hớn hở, gã mới nói có mấy câu đã kích thích khí phách Càn Vô Trần, sau này thu gã vào đội xem như có trợ thủ.

Càn Vô Trần cười tủm tỉm. Trong tay Càn Vô Thiên nắm nhiều tài nguyên của Càn gia, kết thân với gã sau này sẽ lấy thêm nhiều tài nguyên, tuơng lai chưa chắc ta kém hơn Càn Vô Thiên, Càn Vô Song gì đó!

Càn Vô Trần ở trên lưng ngựa nhìn Càn Vô Thiên vẻ mặt bực bội, nói:

- Vô Thiên, lần truy kích này chúng ta để chúng ra khỏi thành rồi giết thì hơn.

- Thời gian hai tháng là gia chủ nói, nếu chúng ta giết người trong thành thì gia chủ khó thể ăn nói.

Càn Vô Thiên hừ lạnh một tiếng, nhẹ gật đầu. Cần phải nể mặt gia chủ, công nhiên làm trái lời gia chủ trong Càn thành không phải chuyện tốt.

- Ta có cách rồi!

Càn Vô Thiên ngẩng cao đầu nói:

- Buộc chúng vào Cổ Hoang Sa Hải rồi ra tay!

- Cổ Hoang Sa Hải?

Càn Vô Trần giật mình suýt từ từ trên lưng ngựa xuống.

- Ngươi muốn đi Cổ Hoang Sa Hải?

- Tất nhiên rồi.

Càn Vô Thiên giục ngựa chạy nhanh, vẻ mặt kiêu ngạo:

- Ta sớm muốn đi Cổ Hoang Sa Hải nhìn xem nhưng người trong nhà vẫn không đồng ý. Lần này vừa lúc mượn cớ đi Cổ Hoang Sa Hải tham quan.

Càn Vô Trần ngồi trên lưng ngựa nhìn mặt đất, thầm hối hận đi theo Càn Vô Thiên làm gì. Đó là Cổ Hoang Sa Hải!

Càn gia đời đời trấn thủ Cổ Hoang Sa Hải không phải không có đạo lý. Trong Cổ Hoang Sa Hải bí ẩn không chỉ có vô số ma thú, còn có ma thú cao đẳng với con số kinh khủng, bản thân Cổ Hoang Sa Hải là tuyệt thế mãnh thú.

Càn gia nhiều năm gầy dựng chỉ có thể khiến hai dặm ngoài rìa Cổ Hoang Sa Hải an toàn chút.

Loại an toàn này chỉ là đối với Chiến Sĩ từ Hàng Ma ngũ chiến trở lên, không phải nguyên phạm vi hai dặm ngoài bìa Cổ Hoang Sa Hải đều an toàn, chỉ có khu vực to cỡ Càn thành là an toàn.

Trắc nghiệm rèn luyện của Chiến Sĩ huyết mạch Càn gia chỉ giới hạn trong phạm vi hai dặm. Càn Vô Trần nhìn mặt Càn Vô Thiên liền biết tiểu tử này chắc chắn sẽ không hoạt động trong phạm vi hai dặm an toàn, tiểu tử này muốn vào sâu trong Cổ Hoang Sa Hải.

Trên đường cái bên ngoài Càn thành, tiếng móng ngựa đạp đất liên tục vang lên, người đi đường thấy bốn con chiến mã lao nhanh, bản năng tránh sang hai bê.

- Phụt.

Càn Kình nằm trên lưng ngựa xóc nảy, lại phun ra búng máu từ ba sau khi rời khỏi Càn thành. Càn Kình sắp hôn mê, mí mắt cố gắng không sụp xuống.

Đoạn Phong Bất Nhị vừa giục ngựa vày quay đầu nhìn đằng sau, nhỏ giọng nói:

- Càn Kình, sợ là sau lưng có cái đuôi...

Phần Đồ Cuồng Ca nhẹ gật đầu đồng ý. Khi đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc rời khỏi cửa lớn Càn gia thì ánh mắt độc ác đầy sát ý của Càn Vô Trần tuyệt đối không chỉ muốn trút igận bằng ánh mắt, gã sẽ chuyển biến nó thành hành động cụ thể. Nếu Phần Đồ Cuồng Ca không có sức phán đoán nho nhỏ này thì không xứng là hậu nhân của Phần Đồ thế gia, uổng phí tháng ngày nhận huấn luyện, phán đoán các loại quân sự ngay từ lúc nhỏ.

Càn Vô Trần, tuy thua xa Càn Kình nhưng thực lực Phục Ma ngũ chiến không phải đồ bỏ.

Càn Chiến Huyền một kích trọng thương Càn Kình, dù Thiết Khắc hóa thành chiến thân huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ cũng chí cỡ Phục Ma nhất chiến, không thể đánh thắng Càn Vô Trần.
Bình Luận (0)
Comment