Sất Trá Phong Vân

Chương 505

Càn Thần Phong đứng trên bậc thang không nhúc nhích, không có vẻ gì bước xuống bậc thang ngước nhìn Bàn Hoành Cơ đi tới gần.

Càn Thần Phong nói:

- Xà hoàng thật hào hứng, đi chung với tiểu bối đến.

Mọi người đều là thức tỉnh thiên cực, chẳng qua ngươi thức tỉnh sớm hơn ta hai năm, dựa vào cái gì ta phải ngước nhìn ngươi? Khóe môi Càn Thần Phong cong lên nụ cười kiêu ngạo.

Bàn Hoành Cơ mỉm cười. Thức tỉnh thiên cực? Thức tỉnh thiên cực cũng chia mạnh yếu. Ta mở thông ổ khóa thứ nhất trong xiềng xích thức tỉnh chung cực, còn ngươi? Nhưng nếu ngươi đã đặt câu hỏi thì đỡ cho ta chủ động giải thích, như thế giống như ta sợ Càn gia các ngươi, làm gì cũng phải báo cáo.

- Tình cờ gặp trên đường mấy tiểu tử khá thú vị.

Bàn Hoành Cơ mỉm cười nói:

- Nghe nói bọn họ muốn đến Càn gia, hình như có trận ước chiến với Chiến Huyền huynh. Vừa lúc ta đang chán muốn đi dạo nên thuận tiện đến chỗ Chiến Huyền huynh kiếm bữa cơm ngon.

Càn Chiến Huyền mỉm cười nói:

- Muốn ăn cái gì? Vừa lúc ta chưa ăn cơm trưa, nếu xà hoàng còn chưa đói thì chúng ta xem trình độ sức chiến đấu của các tiểu bối trước đi?

- Có so đấu sao? Vậy tốt.

Bàn Hoành Cơ nhảy xuống ngựa tránh sang bên, không đạp lên Càn Thành làm ghế dưới chân ngựa. Phụ thân của Càn Kình làm cái gì trong Càn gia, Bàn Hoành Cơ là gia chủ của Bàn gia dĩ nhiên biết rõ. Trong tình huống này cho Càn Kình đẹp lòng còn hữu dụng hơn tặng núi vàng.

Càn Kình đi hướng Bàn Hoành Cơ, gật đầu cảm ơn. Càn Kình quỳ trước mặt Càn Thành, hai tay dìu phụ thân đã hai tháng không gặp. Hai tháng ngắn ngủi, thân thể phụ thân càng yếu nhưng tinh thần tốt hơn lần trước gặp mặt rất nhiều.

- Trở về rồi?

Càn Thành vươn bàn tay sần sùi hơn vỏ cây nhẹ vuốt mặt Càn Kình, nói:

- Càng rắn chắc hơn.

- Lão bá còn nhớ ta không?

Đoạn Phong Bất Nhị từ xa đã nhảy xuống ngựa, nửa quỳ trước mặt Càn Thành, móc một bình rượu ra khỏi ngực.

- Lát nữa người nghỉ việc rồi chúng ta uống mấy ly?

- Phụ thân của ta không uống rượu...

- Được, chàng trai.

Càn Thành xua tay đánh gãy lời Càn Kình, đôi mắt hiền lành nhìn Đoạn Phong Bất Nhị.

- Ngươi là bằng hữu của tiểu Kình, ta còn nhớ.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngạc nhiên nhìn Càn Kình quỳ dưới đất, đầu óc hỗn loạn. Lão nhân tuổi tác chưa đến bốn mươi mà già như sáu mươi chính là phụ thân của Càn Kình? Không thể nào!

- Vị này là...?

Càn Thành ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hiền lành và vui vẻ toát ra nghi hoặc nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

- Ta...

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bỗng nhiên hai gối quỳ trước mặt Càn Thành, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Con dâu Nguyên Huân Vũ bái kiến phụ thân đại nhân.

Cái gì?

Càn Kình ngây ngốc nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Ma nữ này muốn làm cái gì đây? Nàng đúng là ma nữ, đi đâu đều không quên biểu hiện bản sắc ma nữ.

Càn Thành ngơ ngác nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, khuôn mặt già nua đầy kinh ngạc:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi mới nói ngươi là thê tử của tiểu Kình chúng ta?

- Vâng...

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cúi thấp đầu như sắp vùi mặt vào bộ ngực đầy đặn co giãn.

- Chưa cưới qua cửa, tuy tiểu nữ chỉ là thôn nữ quê mùa nhưng biết phải có phụ thân đại nhân của A Kình đồng ý mới có thể vào Càn gia.

Càn Kình cảm thấy hắn sắp điên rồi, trong phút chốc không biết nên giải thích như thế nào. Càn Kìnhkhông thể nói nữ nhân tên Nguyên Huân Vũ này thật ra là công chúa ma tộc, tên thật là Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

Nếu nói ra thì e rằng chẳng những Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không chạy thoát mà chính đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc cũng bị Càn Chiến Huyền mượn cớ giết hết.

Ma nữ này! Càn Kình hung dữ trừng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Ma nữ này thật biết tìm cơ hội nói bậy, là nghĩ rằng ta không dám nói gì?

- Ha ha ha ha ha ha! Phải không? Tốt, rất tốt.

Càn Thành nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, vui vẻ gật đầu liên tục nói:

- Cô nương thật tốt. Phải rồi, tiểu Kình nhà chúng ta có nói với nàng chưa? Tiểu Kinh có một vợ lớn, nếu nàng gả vào thì chỉ có thể làm vợ lẻ.

- Có nói rồi.

Giọng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngọt ngào như bôi mật:

- Đại tỷ tên Hải Thanh Nhi, tiểu Vũ biết. Nhưng ta thích A Kình, mặc kệ hắn có bao niêu nữ nhân, chỉ cần hắn yêu ta là đủ rồi.

Càn Kình nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cười duyên, lòng thầm oán: Vong linh mới tin lời nàng nói! Nam nhân không đồng ý nữ nhân của mình bị người nhúng chàm, nữ nhân sẽ chịu nam nhân của mình có ai khác sao? Nếu không phải La Lâm và Lôi Địch đại thúc thì ta...

Đoạn Phong Bất Nhị tặc lưỡi, miễn cưỡng truyền lời đấu khí vào tai Lộ Tây Pháp Lưu Thủy:

- Đối thoại sến quá, nàng từng nghe nhiều chuyện sến từ Ngâm Du Thi Nhân?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy trừng Đoạn Phong Bất Nhị, hai tay ngoan ngoãn nâng Càn Thành đi sang một bên. Càn Kình theo sau, xoa trán, rất muốn hỏi trong đầu ma nữ này đang nghĩ cái gì?

Người Càn gia kinh ngạc nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Thiếu nữ xinh đẹp như vậy, mặc dù nữ nhân này thiếu một con mắt vẫn rất xinh đẹp vậy mà gả cho Càn Kình? Không lẽ nữ nhân bây giờ đều mù mắt rồi? Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương cường đại ai cũng tốt hơn phế vật Càn Kình không thức tỉnh nổi lực lượng huyết mạch.

Mặt Càn Vô Thanh xanh mét nhìn Càn Kình. Đặc huấn trong Cổ Hoang Sa Hải chẳng những tăng cao sức chiến đấu mà còn rèn luyện tâm tính của gã. Nếu là trước kia thì Càn Vô Thanh đã sớm mất kiềm chế nhảy ra rồi, bây giờ gã có thể bình tĩnh nhìn tất cả.

- Các ngươi đủ chưa?

Càn Vô Cực hét to đánh vỡ yên tĩnh trước cửa Càn gia, mắt nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Chính là người này đánh bại gã vào hai tháng trước, đến bây giờ tộc nhân trong gia tộc vẫn lôi ra làm trò cười sau bữa cơm.

Một Chiến Sĩ đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch vậy mà thua một phế vật không thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương.

Hai tháng nay Càn Vô Cực nghe người ta trào phúng sau lưng, có người còn nói thẳng vào mặt.

- Chẳng qua là đến Càn gia ta chịu chết, ngươi cho rằng kéo dài thời gian là có thể sống lâu một chút sao?

Càn Vô Cực hếch cằm nhìn Càn Kình, nói:

- Hôm nay...

Càn Vô Thanh quát to đánh gãy lời Càn Vô Cực:

- Vô Cực, quay về!

Càn Vô Thanh nhỏ giọng quát Càn Vô Cực lộ biểu tình ngạc nhiên:

- Chỉ có con chó ngu ngốc nhát an mới sủa bậy hòng tăng can đảm!

Càn Vô Cực khó chịu, muốn đốp chát lại Càn Vô Thanh một câu: Ngươi cũng là kẻ bị Càn Kình đánh bại. Nhưng khi nhìn ánh mắt giống sói của Càn Vô Thanh thì buồn bực trong lòng Càn Vô Cực xì hơi, không dám ngẩng đầu đối mặt.

Chân mày Càn Chiến Huyền nhướng lên, khóe môi cong lên nụ cười khen ngợi. Trong hai tháng ngắn ngủi tiểu tử này tiến bộ khá nhiều, tuy không bằng Càn Vô Song có tư chất kinh người, chịu đòn chịu đánh nhưng vẫn là khối đá tốt.

Càn Chiến Huyền lại nhướng mày, chuyển hướng khác tìm Càn Vô Tâm trong đám người. Hai tháng trước Càn Vô Tâm ngu ngốc cùng Càn Vô Thiên rời khỏi Càn gia, biết rõ hôm nay có quyết đấu mà vẫn không trở về!
Bình Luận (0)
Comment