Sất Trá Phong Vân

Chương 567

Đau, đau chưa từng có, giống như quyền cước không phải đánh trúng thân thể hay cọc gỗ, thậm chí nham thạch đấu cũng không cứng như thân thể người này. Hắn giống như làm bằng sắt thép.

Công kích gió táp mưa sa dừng lại, đám người đứng xem trợn tròn mắt nhìn Càn Kình không hề nhúc nhích. Y phục trên người Càn Kình bị đánh rách lộ ra làn da mật ong nhưng không có chút vết bầm.

Tựa như bốn Chiến Sĩ không đánh vào người Càn Kình mà bọn họ tự so đấu quyền cước với nhau, hắn chỉ đứng gần đó xem.

Tru Ma nhất chiến!

Khi bốn Chiến Sĩ ngừng công kích thì bỗng nhiên thực lực của Càn Kình tăng lên độ cao mới, thực lực mạnh mẽ làm bốn Chiến Sĩ cứng người, đầu óc ngừng suy nghĩ.

Tru Ma nhất chiến? Chiến Sĩ trẻ tuổi như vậy mà là Tru Ma nhất chiến? Chẳng lẽ hắn là Chiến Sĩ huyết mạch sao? Nếu hắn biến hóa chiến thân huyết mạch thì sẽ mạnh đến mức nào nữa?

- Các ngươi là hỗ tợ của nàng, nhận mệnh lệnh nên công kích là lẽ đương nhiên.

Càn Kình chậm rãi lắc cổ, nói:

- Nhưng ra tay độc ác như vậy, muốn lấy mạng ta thì quá đáng rồi. Hôm nay ta để lại kỷ niệm cho các ngươi, các ngươi nhớ kỹ...

Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo nhạy cảm đánh rùng mình, trực giác nguy hiểm nên hét to:

- Nguy rồi, rút!

Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo vọt nhanh ra cửa phòng. Thanh niên này nói để lại kỷ niệm chắc chắn không phải thứ tốt...

Răng rắc!

Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo cảm giác thân thể vọt lên đang thụt lùi lại, cổ chân như bị kiềm to bằng sắt kẹp chặt. Sức bật mạnh mẽ của Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo ở trước kiềm to tựa như con kiến kéo co với con voi.

Bàn tay to như kiềm sắt tràn ngập lực lượng, Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo bị kéo về, cổ chân đau nhức, thanh âm xương vỡ nát vang lên.

Càn Kình túm lấy Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo, hai tay bóp nát cổ chân gã, khuỷu tay đánh ra ngoài đập vào đầu gối của gã. Càn Kình đánh nát hai đầu gối, đôi tay lật ra chặt vào vai Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo, đập nát xương vai.

Mọi người không kịp thấy Càn Kình ra tay thế nào thì bốn Chiến Sĩ vây công đã ngã xuống đất như vũng bùn. Đầu gối, cổ chân, cổ tay, khuỷu tay, xương bả vai đều vỡ nát.

Phế, hoàn toàn phế! Dù có Dược sư cao cấp khoa xương thì tối đa chỉ nhờ vào công cụ giúp người bệnh đi đứng, ăn cơm, sử dụng đồ vật, còn muốn chiến đấu thì đời này chỉ có trong mơ.

Càn Kình nhìn Ma Pháp Sư, nhẹ nhàng giơ tay lên:

- Ngươi tự xử hay ta ra tay?

Hai tay Ma Pháp Sư siết chặt ma pháp trượng, sợ hãi đến mắt ngấn lệ. Chiến Sĩ trẻ tuổi này quá đáng sợ, biết rõ bọn họ là hỗ tợ của thành chủ đại nhân vậy mà còn ra tay độc ác đến thế, hắn không sợ thành chủ đại nhân tính sổ sao?

Ma Pháp Sư lắp bắp nói:

- Ta... Ta là hỗ trợ của thành chủ đại nhân...

Càn Kình cười khẽ. Bỏ qua Ma Pháp Sư này rất dễ, chỉ cần vẫy tay là được nhưng hôm nay tha cho gã, ngày mai sẽ có người tới cửa khi dễ.

Dùng đạo đức của mình cân lòng dạ người khác? Càn Kình không cảm thấy hắn có sức hấp người như thế, nếu không thì đã không gặp người như Ái Bích Giai.

Nếu tạm thời không thể dùng đạo đức của mình cảm hóa bọn họ thì... Càn Kình nhún vai, khiến kẻ nào muốn đến gây chuyện trước khi hành động suy nghĩ những người đi trước có kết cuộ như thế nào.

- Nếu ngươi không tự xử thì ta...

Ma Pháp Sư hét chói tai, dưới trường bào bay ra mười mấy phong nhẫn mắt thường trông thấy cắt vào người gã. Thịt nát bấy, xương cốt gãy.

Mã Hoành Văn nhéo mạnh đùi mình. Gã không nằm mơ chứ? Có chuyện như vậy? Ma Pháp Sư hỗ trợ của thành chủ đại nhân không có cả can đảm đấu với Chiến Sĩ trẻ tuổi, hắn mới giơ tay lên thì Ma Pháp Sư đã tự đánh mình tàn phế?

Người đứng xem trong tiệm khó tin nhìn nhau, Chiến Sĩ trẻ tuổi này thật là quá đáng sợ.

- Ngươi... Ngươi...

Tư Đồ Nghệ Tiêu nằm sấp trên mặt đất nhìn Càn Kình xoay người định đi, nói:

- Ngươi... Ngươi có gan hãy để lại tên...

Càn Kình một tay chống cằm suy nghĩ. Gây chuyện trong Vĩnh Lưu thành, nếu hắn không muốn trốn thì rất khó đánh lừa thành chủ Lý Đức Ước Khắc điều tra, không bằng thẳng thắn thừa nhận. Sau này sẽ ra sao thì Càn Kình không cần biết, nếu không thể chăm lo cho người bên cạnh mình hiện tại thì nói gì đến về sau?

- Càn Kình.

Tư Đồ Nghệ Tiêu nghe cái tên này thì người khẽ run, mắt toát ra độc ác khó tả.

- Ngươi... Ngươi chính là Càn Kình?

Càn Kình hơi bất ngờ, phu nhân thành chủ chưa từng gặp mặt lại biết tên của hắn.

- Ta nhớ ngươi, nhớ kỹ ngươi...

Tư Đồ Nghệ Tiêu gồng người kéo lê thân thể đau nhức, mắt đầy hận thù lầm bầm:

- Ta nhớ ngươi, nhớ kỹ ngươi...

Càn Kình nhìn ánh mắt độc á của Tư Đồ Nghệ Tiêu, tinh thần run lên. Ánh mắt của nữ nhân này độc ác đáng sợ, là ánh mắt không chết không ngừng, hay là giết nàng ngay tại chỗ để tránh tai họa về sau?

Cổ Nguyệt Gia Anh giật nhẹ tay áo Càn Kình, nhỏ giọng nói:

- Nàng dù gì cũng là phu nhân thành chủ, ở đây không hợp...

Càn Kình nhìn ánh mắt người xung quanh, tuy trong đó có trào phúng Tư Đồ Nghệ Tiêu nhưng đa phần là sợ hãi, chán ghét, thật sự căm ghét.

Đó là phản ánh chân thật khi người đứng trên nhìn thấy lực lượng uy hiếp được bọn họ. Chiến Sĩ ở trong mắt lão chẳng qua là lực lượng chống đỡ ma tộc, khi loại lực lượng này uy hiếp dến bọn họ thì sẽ...

Càn Kình lắc đầu xoay người đi ra cửa. Nữ nhân này thật rắc rối, hôm nay không hợp giết nàng. Trên người Tư Đồ Nghệ Tiêu bị thương, nếu chết thì sẽ liên quan đến Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

Nhưng để Tư Đồ Nghệ Tiêu sống là tai họa. Tư Đồ Nghệ Tiêu là phu nhân thành chủ, có tài nguyên rất lớn để điều động, nhiều người muốn nịnh bợ thành chủ nhưng không được sẽ luồn sang phu nhân.

Nữ nhân này không phải loại người chỉ đối phó một người rồi thôi, mục tiêu của Tư Đồ Nghệ Tiêu bao gồm nhóm Cổ Nguyệt Gia Anh.

Cổ Nguyệt Gia Anh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đều có năng lực tự bảo vệ mình nhưng La Thanh Thanh thì kém rất nhiều. Càn Kình ngoái đầu lại cố ý vô tình liếc Tư Đồ Nghệ Tiêu, khắc hình dạng nàng trong đầu rồi bước ra ngoài.

- Chuyện đau đầu tạm thời gác qua một bên.

Cổ Nguyệt Gia Anh tản bộ trên đường, nói:

- Bích Lạc còn thiếu một đôi giày và trang sức tương ứng. Ngươi thiếu bộ đồ, đai lưng và giày.

La Thanh Thanh cảm giác ánh mắt của Cổ Nguyệt Gia Anh, liếc trộm Càn Kình.

La Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi Cổ Nguyệt Gia Anh:

- Thật sự để ta phối hợp?

Cổ Nguyệt Gia Anh gật đầu, nói:

- Bình thường ngươi đi dự tiệc, thấy nhiều, cho ngươi quyền trang điểm Càn Kình lần đầu tiên.

Mặt La Thanh Thanh lộ vẻ vui sướng, liên siết chặt tay, đôi mắt tròn xoe xoay tròn liếc qua liếc lại mỗi một tiệm quần áo tìm trang phục nào thích hợp.

Nữ nhân có đáng sợ không?

Trước kia Càn Kình không cảm thấy nữ nhân đáng sợ, đặc biệt là mỹ nữ dịu dàng như La Thanh Thanh. Trong ấn tượng của Càn Kình thì kiểu mỹ nữ dịu dàng này một cơn gió thổi sẽ bay ngay.

Theo chuyến dạo phố thì Càn Kình phát hiện nữ giới dịu dàng khi bọn họ bắt đầu dạo phố sẽ toát ra sức sống vô cùng, sức chiến đấu đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment