Sất Trá Phong Vân

Chương 574

Từ nhỏ đến lớn mỗi khi sinh nhật là Càn Kình sẽ nghĩ nhận được quá gì đây? Nhưng mà... Càn Kình ngả đầu cố gắng không cho giọt nước tràn khóe mắt. Hắn chưa bao giờ nghĩ tặng quà sinh nhật cho phụ thân, thậm chí không bao nhiêu lần nói chuyện bình thường.

- Ngươi còn nhớ không? Khi ngươi giật mình tỉnh dậy, có mấy lần dầu giường đặt quyển sách ngươi chưa từng xem.

Càn Kình nhớ lại, nhẹ gật đầu. Càn Kình có can đảm rời khỏi Càn Kình hoặc có ý tưởng đó phần lớn là bị tư tưởng trong sách ảnh hưởng.

- Là ta đặt sách lúc ngươi ngủ.

Quân Vô Đạo vỗ gáy Càn Kình, nói:

- May mắn tiểu tử nhà ngươi không khiến ta thất vọng.

Càn Kình tham gia bữa tiệc tối bất ngờ, gặp thúc thúc chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy mặt, thúc thúc có một nữ nhi, nữ nhi là người thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương.

Càn Kình cảm giác mọi chuyện giống như đang nằm mơ nhưng Quân Vô Đạo nói mỗi câu không sai lầm, giọnng ói không chất chứa yêu thương cố ý muốn người ta tin mà tràn ngập trưởng bối từ ái, không cần biết ngươi có tin hay không, chỉ muốn trao tình thương.

Đại sảnh Vô Đạo hội dọn dẹp sơ, Càn Kình ngồi bên bàn cơm nhìn món ăn gia đình đơn giản, cảm thấy ấm áp thân thương.

Trong suốt bữa cơm toàn là Quân Vô Đạo đặt câu hỏi hoặc lầm bầm kể chuyện sau khi rời khỏi Càn gia. Ngẫu nhiên Càn Kình đáp lại, Quân Vô Đạo sẽ cười rất vui.

Ăn cơm chiều xong Quân Vô Đạo chờ người bưng đồ ăn xuống, lau môi dính mỡ, điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn chăm chú vào Càn Kình.

Quân Vô Đạo nói:

- Tiểu tử, mấy ngày nay ngươi ra đường cẩn thận chút.

Ra đường cẩn thận? Càn Kình ngẫm nghĩ, khi hắn đến Vô Đạo hội thì Hồng Lưu Thập Chiến lặng lẽ đi theo, không lẽ...

- Lôi gia tìm ta.

Mặt Quân Vô Đạo toát ra âm trầm:

- Bọn họ bỏ tiền mua mạng ngươi, đám khốn kiếp không biết ngươi là điệt tử của ta! Lộ Tây Pháp Lưu Thủy tử nhận tiền khiến bọn họ về nhà đợi tin.

- Đây là...

Càn Kình do dự nhìn Quân Vô Đạo, nên dùng từ ngữ gì để hình dung?

- Đúng vậy. Là đen ăn đen!

Lạnh lẽo không biến mất trên mặt Quân Vô Đạo nhưng có nét vui sướng nói:

- Đây là đen ăn đen thật sự! Hắn tìm ta muốn giết ngươi nhưng không biết quan hệ của hai ta, vì vậy ta nhận tiền nhưng không làm việc. Chính vì chuyện này nên ta tìm ngươi, nhận thân, nếu không thì...

- Ta vốn định chờ một thời gian khi nào ngươi trưởng thành rồi tính.

Ngón tay Quân Vô Đạo gõ mặt bàn, nói:

- Niệm Thành là cô nương, tuy thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương nhưng ít khi trải qua chém giết tàn khốc, cũng không hợp với tính cách của nàng.

Càn Kình gật đầu liên tục ngầm đồng ý. Thực lực chiến đấu của Càn Niệm Thành rất khá nhưng tính cách hơi ngây thơ, nếu không ăn thiệt thòi lớn thì khó thể nhanh chóng lớn lên.

Nhưng khiến hài tử của mình chịu thiệt? Càn Kình lắc đầu. Nếu Càn Kình có một nữ nhi thì nguyện vọng lớn nhất là khiến nàng bình an sống, giữ sự ngây thơ, vui vẻ sống, đó mới là tốt nhất.

- Mấy năm nay ta biết chút chuyện của ngươi.

Quân Vô Đạo đứng dậy bước tới sau lưng Càn Kình, hai tay vỗ lên vai hắn.

Quân Vô Đạo nói:

- Ngươi thành công hơn ta! Ở tuổi như ngươi ta còn đang giãy dụa cầu sinh trên chiến trường nhân ma. Ngươi trải qua rất nhiều chuyện, cũng ăn nhiều đắng cay, nhìn thấu cuộc đời hơn nha đầu đó nhiều.

- Phụ thân, ta cũng rất lợi hại!

Càn Niệm Thành chu môi oán trách nhìn Quân Vô Đạo, nói:

- Ta cung làm nhiều chuyện giúp phụ thân!

Quân Vô Đạo yêu thương vuốt đầu Càn Niệm Thành, vẻ mặt không còn là kiêu hùng hắc đạo bá khí mà chỉ có tình phụ thân hiền lành.

- Ngươi rất khá nhưng không bằng đại ca của ngươi, có thừa nhận không?

Càn Niệm Thành nghiêm túc nghĩ, giơ ngón cái với Càn Kình.

- Công nhận, đại ca không phải Chiến Sĩ huyết mạch mà giỏi hơn ta nhiều.

- Rồi ta sẽ già, hoặc nên nói ta đã bắt đầu già.

Quân Vô Đạo thả lỏng ngồi xuống chỗ của mình, nói:

- Vô Đạo hội cần có người tiếp nhận, ta nghe nói chuyện người làm ở Càn gia. Chó già Càn Chiến Huyền đó! Ngươi muốn mang đại ca đi thì phải có thực lực, thế lực!

Đây là lần thứ hai Càn Kình nghe có người nói câu đó với hắn, lần trước là xà hoàng Bàn Hoành Cơ, lần này là thúc thúc ruột, kiêu hùng hắc đạo Quân Vô Đạo.

- Vốn định để ngươi rèn luyện trong tình huống không hay biết gì.

Quân Vô Đạo điều chỉnh tư thế ngồi, nói:

- Nhưng vì Lôi gia không thể không gặp mặt ngươi. Vậy cũng tốt, ngươi hãy nhớ một điều nếu có rảnh thì đến Vô Đạo hội chơi, làm quen với các thủ lĩnh đường khẩu.

Càn Kình thấy choáng váng, hắn mới trở về Vĩnh Lưu thành đã có hai thế lực biểu hiện ý muốn truyền cho hắn, Hồng Lưu Chiến Bảo và Vô Đạo hội.

- Bây giờ giới thiệu ngươi vào e rằng sẽ gặp khiêu chiến hơi nhiều.

Quân Vô Đạo xòe tay nói:

- Ngươi cũng biết là hắc đạo hơi khác vớid mấy thế lực khác, nơi này chú trọng thực lực hơn. Ngươi mạnh thì bọn họ phục ngươi, nếu ngươi không đủ mạnh sẽ bị bọn họ lật đổ.

Càn Kình nghiêm túc lắng nghe. Càn Kình không hiểu nhiều về thế lực như Quân Vô Đạo, trước kia chỉ nghe một chút từ Ngâm Du Thi Nhân rồi tự tưởng tượng.

- Bây giờ ta còn sống tất nhiên có thể trấn được bọn họ.

Quân Vô Đạo nhíu mày nói:

- Nhưng ngày nào ta chết thì sao? Vì vậy ngươi phải thu phục từng thủ lĩnh đường khẩu trước khi ta chết, khiến bọn họ thật lòng nhận ngươi làm đại đương gia.

Thu phục thủ lĩnh đường khẩu? Càn Kình nhận ra dường như trở thành lãnh đạo một thế lực không phải chuyện dễ.

Hồng Lưu Chiến Bảo có phó hội trưởng như thế, cả ngày nhìn chằm chằm chiếc ghế dưới mông Mộc Quy Vô Tâm. Vô Đạo hội chắc càng phiền hơn cả Hồng Lưu Chiến Bảo. Dù sao Lôi Địch đại thúc đứng ra, thực lực nhập thánh đủ đè mấy người đó không ngẩng đầu lên được.

- Thật ra ngươi chỉ cần áp chế ba người phó hội trưởng, Mãnh Hổ Đường, Cuồng Long Đường là đường, không cần thu phục mấy người khác thì bọn họ cũng sẽ nghe lời ngươi.

Càn Kình cảm giác da đầu tê rần. Dường như phó hội trưởng rất rắc rối, còn tên hai đường khẩu khác nghe là biết không đơn giản. Mãnh Hổ Đường, Cuồng Long Đường rất có thể là đường khẩu chủ lực của Vô Đạo hội.

- Tiểu Hắc, ngươi đến đây.

Quân Vô Đạo chỉ vào một Chiến Sĩ gầy gò thấp lùn chạy tới, nói:

- Đây là quản gia của Vô Đạo hội, Tiểu Hắc. Sau này nếu ta không có trong Vô Đạo hội thì cứ nói với Tiểu Hắc cũng giống như nói với ta. Nếu muốn đi thăm sản nghiệp Vô Đạo hội thì Tiểu Hắc sẽ mang ngươi đi.

- Hắc ca...

- Thôi, gọi ta Tiểu Hắc là được.

Tiểu Hắc có bộ dạng bốn mươi mấy tuổi, hai tay liên cục xua nói:

- Kình a, sau này người là thủ lĩnh của Vô Đạo hội, gọi ta Tiểu Hắc là được.

Càn Kình nhìn Tiểu Hắc hơn bốn mươi tuổi, liên tục tặc lưỡi. Khiến Càn Kình kêu người bốn mươi mấy tuổi là Tiểu Hắc, lại còn bị người gọi là ca thì thật khó chịu.

- Mấy chuyện này đều là việc nhỏ.

Quân Vô Đạo vỗ cánh tay Tiểu Hắc, nói:

- Được rồi, ngươi đi làm việc đi.

Ngoài hành lang dài bỗng vang lên đoạn đối thoại của hai người.

- Cuồng Long ca, Cuồng Long ca... Người không thể đi vào, đại đương gia tại tiếp khách...

- Tại sao ta không thể đi vào? Ta muốn gặp Vô Đạo ca!

- Hôm nay Vô Đạo ca có dặn...

- Ta quyết đi vào, dù bị Vô Đạo ca một tay đập chết thì Bán Cuồng Long cũng phải gặp Vô Đạo ca, hỏi rõ đây rốt cuộc là chuyện gì.

Giọng huênh hoang bá đạo xuyên qua hành lang dài truyền vào đại sảnh.

Càn Kình ý hỏi nhìn Quân Vô Đạo:

- Là thủ lĩnh Cuồng Long Đường?

Quân Vô Đạo lạnh nhạt nói:

- Để Cuồng Long vào!

Quân Vô Đạo chưa dứt lời thì Cuồng Long đã nhào vào đại sảnh, ngực áo theo lực kéo bị xé rách. Thành viên Vô Đạo hội ngăn cản Cuồng Long vẻ mặt lúng túng nhìn Quân Vô Đạo.

Thành viên Vô Đạo hội nói:

- Đại đương gia, Cuồng Long ca...

- Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi.

Quân Vô Đạo vẫy tay nói:

- Không phải chuyện lớn gì, không cần để trong lòng.

Càn Kình tò mò nhìn Cuồng Long xâm nhập vào phòng. Cuồng Long cao một thước bảy mươi lăm, không quá cao, cơ bắp cực kỳ rắc chắn, chỉ nhìn một lần cũng cảm giác khí thế dũng mãnh từ người gã.

Thú vị. Càn Kình đánh giá Cuồng Long, hắn vốn tưởng loại người ăn nói đầy bá khí khi vào phòng sẽ làm gì đó với người đã ngăn cản gã. Càn Kình không ngờ thành viên Vô Đạo hội thủ vệ có thứ hạng thấp hơn Cuồng Long toàn thân lành lặn, y phục thẳng thớm. Ngược lại thủ lĩnh Cuồng Long Đường bị người xé rách đồ nhưng không hề tức giận với thành viên Vô Đạo hội canh gác.

Càn Kình hơi khó hiểu, đây là nói Cuồng Long biết kiềm chế hay là gì?

- Vô Đạo ca, nghe nói ngươi nhận tiền của Lôi gia muốn giết một người tên Càn Kình?

Cuồng Long ngẩng đầu nhìn Quân Vô Đạo, hỏi:

- Có chuyện này không?

Quân Vô Đạo nhún vai nói:

- Đúng vậy. Ngươi định chủ động nhận công tác?

- Không phải!

Cuồng Long xoay người đi đến cửa ra, khoanh chân ngồi giữa hành lang và đại sảnh, nói:

- Ta không phải đến nhận công tác mà khuyên người hắc ăn hắc! Hoặc dứt khoát trả tiền lại cho Lôi gia đi! Dù sao hôm nay ta nói thẳng ra ai muốn giết Càn Kình là đối đầu với Cuồng Long ta, ta giết kẻ đó trước!

Một tay Cuồng Long vỗ xuống đất, lại nhìn Quân Vô Đạo, nói:

- Đương nhiên ta không dám làm gì Vô Đạo ca, nhưng nếu Vô Đạo ca ra tay giết Càn Kình thì người giết ta trước đi!

Càn Kình cảm giác ánh mắt Quân Vô Đạo đầy tò mò, hắn lộ vẻ mặt ngây thơ lắc đầu. Càn Kình không hề quen Cuồng Long, tại sao gã... Chuyện gì vậy trời?

- Tiểu Long, ngươi...

Quân Vô Đạo tò mò tập trung vào Cuồng Long, hỏi:

- Ngươi quen Càn Kình?

Hai tay Càn Niệm Thành chống bàn, đôi mắt to chớp lóe tò mò nhiều chuyện, chờ đợi đáp án của Cuồng Long.

- Chưa gặp!

Cuồng Long thành thật lắc đầu, nói:

- Nhưng điều này không liên quan gì chuyện hôm nay ta sẽ làm.

- Ngươi không quen hắn...

Quân Vô Đạo càng khó hiểu nói:

- Vậy ngươi làm gì như thế? Ngươi nên biết lần này Lôi gia đưa ra một trăm vạn kim tệ.

- Vô Đạo ca! Hắc ăn hắc nuốt hết đi!

Cuồng Long khó chịu nhíu mày nói:

- Lôi gia không phải thứ tốt lành gì!

Mắt Quân Vô Đạo bỗng sáng lên nói:

- Hèn chi, ta biết tại sao ngươi quan tâm Càn Kình rồi.

- Đúng vậy. Năm xưa Vô Đạo ca cứu ta nhưng không kịp cứu muội của ta.

Mắt Cuồng Long ngấn lệ nói:

- Ta và Lôi gia có huyết thù, đặc biệt là Lôi Nguyệt Nguyệt!

Quân Vô Đạo nhớ lại tình huống năm xưa, Cuồng Long người đẫm máu huyết chiến với tộc nhân Lôi gia ở ngoài thành. Nguyên nhân hai bên chiến đấu vĩnh viễn không thoát khỏi chuyện thế tục xảy ra mỗi ngày. Hôm Cuồng Long trở về từ chiến trường nhân ma trông thấy muội muội của mình bị người Lôi gia bắt đi.

Thì ra cô cô của Cuồng Long cầm kim tệ gã chém địch ở tiền tuyến đi đánh bài ở sòng bạc Lôi gia, thua sạch túi và thiếu nợ, thế là cô cô của Cuồng Long lấy muội muội của gã gán nợ cho Lôi gia.

Chuyện trùng hợp là Cuồng Long quay về gặp phải, yêu cầu thư thả cho vài ngày. Khi đó Lôi gia dẫn đội đi, Lôi Nguyệt Nguyệt còn trẻ, đừng nhìn là tiểu cô nương khi làm việc rất dứt khoát nhanh nhẹn, cưỡng ép mang người đi.

Cuồng Long ngăn cản, người Lôi gia muốn đánh. Lôi gia không ngờ Cuồng Long đột nhiên chạy ra giết một đống người, Lôi Nguyệt Nguyệt trốn về thành.

Cuồng Long biết không thể ở trong Vĩnh Lưu thành, mang theo muội muội định trốn nhưng Lôi Nguyệt Nguyệt dẫn nhiều người Lôi gia đuổi theo. Lần này Lôi gia phái ra cường giả thật sự, Cuồng Long bảo vệuo ội muội nhưng vẫn bị thương.

Lần trước Lôi Nguyệt Nguyệt bị đánh chạy, cảm giác mất mặt, lúc đó tuổi trẻ bồng bột đã giết muội muội của Cuồng Long ngay trước mặt gã.

Cuồng Long không muốn sống đã liều mạng với Lôi gia, bị đánh trọng thương. Khi đó Quân Vô Đạo đi ngang qua nhìn Cuồng Long chiến đấu điên cuồng, thuận tay cứu người, ném cho Lôi gia một vạn kim tệ, mua mạng Cuồng Long từ tay Lôi Nguyệt Nguyệt.

- Mấy năm nay Cuồng Long ta luôn muốn giết tiện nhân Lôi Nguyệt Nguyệt và diệt Lôi gia!

Không biết từ khi nào Cuồng Long khóc nước mắt nước mũi ràn rụa, rống to:

- Nhưng ta giét Lôi Nguyệt Nguyệt sẽ liên lụy Vô Đạo ca, bởi vì là người cứu ta, Lôi gia sẽ tìm người tính sổ! Ta không thể vì thù của mình liên lụy nguyên Vô Đạo hội, dù Vô Đạo ca nói gánh thay cho ta thì ta cũng không thể làm như vậy!

- Ta có sức chiến đấu giết chết được Lôi Nguyệt Nguyệt nhưng không cách nào giết nàng, mỗi lần thấy nàng là ta hận bản thân!

Cuồng Long lau nước mắt nước mũi. Nói:

- Mấy ngày nay ta nghe nói nguyên nhân cái chết của Lôi Nguyệt Nguyệt do người tên Càn Kình giết, bao gồm gia chủ của Lôi gia cũng chết vào tay Càn Kình. Cuồng Long ta không tìm hắn báo ân thì thôi bây giờ còn nghe Vô Đạo hội muốn giết hắn...

Quân Vô Đạo mỉm cười nói:

- Trên đời này không phải chỉ có một người tên Càn Kình...

- Vô Đạo ca đừng gạt ta.

Cuồng Long liên tục lắc đầu, nói:

- Ta nghe ngóng rồi, người Lôi gia muốn giết là Càn Kình đó.

- Hắc ăn hắc...

Quân Vô Đạo lộ vẻ mặt khó xử nói:

- Làm như vậy không tốt lắm?

- Vô Đạo ca, chúng ta vốn là hắc đạo!

Cuồng Long thẳng sống lưng, nói:

- Cùng lắm có người Lôi gia đến chất vấn thì bảo là Cuồng Long ta nuốt tiền mà không làm việc, kêu bọn họ đến tìm ta!

- Tìm ngươi? Ngươi là thứ gì? Vô Đạo hội không chỉ có Cuồng Long Đường nhà ngươi!

Lối vào đại sảnh, một Chiến Sĩ đứng sau lưng Cuồng Long. Mặt Chiến Sĩ vàng vọt, cao hơn Cuồng Long một cái đầu, hình xăm mãnh hổ từ gò má chạy xuống cổ đến ngực.

- Mãnh Hổ?

Càn Kình quay đầu nhìn Càn Niệm Thành. Người trong Vô Đạo hội dám nói kiểu đó với thủ lĩnh Cuồng Long Đường chắc chỉ có thủ lĩnh Mãnh Hổ Đường và phó hội trưởng. Trên cổ người này còn xăm một con mãnh hổ.

Càn Niệm Thành cười híp mắt giơ ngón cái lên nói:

- Thông minh! Người này chính là thủ lĩnh của Mãnh Hổ Đường. Hôm nay ca ca hên thật, một lúc gặp thủ lĩnh hai đường.

- Vô Đạo ca, chúng ta nhận mối này đi!

Mãnh Hổ đứng ở cửa nói:

- Một trăm vạn kim tệ! Nếu làm ăn thì sau này Lôi gia càng hợp tác với chúng ta nhiều hơn, khi đó...
Bình Luận (0)
Comment