Sất Trá Phong Vân

Chương 588

Hồng Triết Linh Quan nhún vai, lại ngáp nói:

- Nghe nói Càn gia sẽ phái người đến Chiến Tranh Chinh Phạt học viện, chắc không chỉ có một người họ Càn. Không biết Càn Vô Song có đến không? Nghe nói Càn Vô Song được Càn gia đề cử là thế hệ trẻ có khả năng thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương chung cực nhất.

- Càn Vô Song?

Thiên Luyện Linh Quan nhẹ lắc đầu, khóe môi cong lên nụ cười bí hiểm:

- Còn hơi non. Nhưng người Càn gia xuất hiện tại Chiến Tranh Chinh Phạt học viện khiến người ta bất ngờ.

Bất ngờ, rất là bất ngờ.

Trong sân nhảy, các học viện thì thầm nhìn theo Thiên Luyện Linh Quan rời đi, đa số người không chú ý đến Càn Kình nữa mà tập trung vào Càn Vô Thanh.

So với rung động một kích trọng thương Vệ Bất Hoán thì khối chiêu bài vàng huyết mạch Tinh Linh Vương Càn gia cường đại dùng bao nhiêu năm có hiệu quả không kém gì điều Càn Kình đã làm.

Mấy Đệ tử Chiến Sĩ cố ý vô tình tới gần Càn Vô Thanh, dường như muốn biểu hiện bản thân. Vũ hội vốn là học viện cung cấp bình đài cho đệ tử thể hiện mình, có thể trở thành hỗ trợ cho Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương không chỉ là vinh dự mà còn đại biểu thu nhập sinh hoạt dày cộm.

Làm Chiến Sĩ cũng tốt, Ma Pháp Sư cũng vậy, hoặc kinh doanh, đa số người không phải vì đạt đỉnh cao trong lĩnh vực mà đa phần chỉ muốn cải thiện sinh hoạt cho bản thân.

Tuy Chiến Sĩ và Ma Pháp Sư có nguy hiểm trên chiến trường nhân ma nhưng nếu lăn lộn có thành tựu thì sẽ được hồi báo rất tuyệt. Quan trọng hơn hai con đường này là đường tắt nhanh chóng làm giàu với người nghèo, gần như không cần bỏ vốn, chỉ cần ngươi bỏ công và một phần may mắn, thiên phú là được rồi.

- Đạt Khắc...

Càn Kình nắm tay Bích Lạc đi đến trước mặt Đạt Khắc. Bạn học Áo Khắc Lan nhiều ngày không gặp trên mặt có dấu hằn sinh hoạt rèn luyện, tuy dáng người vạm vỡ hơn nhưng tinh thần thì hơi suy sút, ủ rũ do liên tục giụ đả kích.

Vẻ mặt Đạt Khắc cục xúc nhìn Càn Kình, hai tay vặn vào nhau, khóe môi nặn nụ cười cứng ngắc.

- Đúng vậy.

Càn Kình gật nhẹ đầu với Kha Lỵ đứng bên cạnh. Nữ Chiến Sĩ mấy năm trước trong học viện đã có dáng người bốc lửa, suốt ngày chạy theo Càn Kình đòi quyết đấu bây giờ điềm tĩnh hơn nhiều, cười tự nhiên hơn Đạt Khắc.

- Càn Kình, ta sẽ không tha cho ngươi!

Hai hỗ trợ nâng Vệ Bất Hoan đứng lên, khi đi ngang qua Càn Kình thì đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm vào hắn, mặt bị nhuộm máu vặn vẹo dữ tợn như vong linh Ngâm Du Thi Nhân nói.

- Mấy ngày nay sống thế nào?

Càn Kình hoàn toàn phớt lờ Vệ Bất Hoan, chỉ đánh giá Đạt Khắc từ trên xuống dưới. Trong đầu Càn Kình nhớ lại lời lão sư La Đức dặn hắn chăm sóc Đạt Khắc.

Càn Kình nói:

- Nghe lão sư bảo ngươi cũng thi vào học viện này, vốn muốn tìm các ngươi nhưng mấy ngày nay cứ bận không ở trong học viện...

Vẻ cứng ngắc trên mặt Đạt Khắc biến mất, thay thế là sự bình tĩnh. Trong mắt Đạt Khắc chứa lạnh băng từ chối Càn Kình.

Đạt Khắc nói:

- Có rảnh thì sẽ gặp nhau sau, hôm nay ta mệt.

Càn Kình nhìn Đạt Khắc xoay người đi ra cửa, ngây người. Tại sao? Mới rồi hắn lỡ mồm?

- Càn Kình.

Kha Lỵ ấn nhẹ vai Càn Kình ngăn cản hắn đuổi theo Đạt Khắc.

Kha Lỵ lắc đầu, nói:

- Thôi, đừng đuổi theo.

Càn Kình khó hiểu nhìn Kha Lỵ.

Kha Lỵ khẽ thở dài:

- Lúc trước Đạt Khắc ở trong Áo Khắc Lan học viện đã từng là Đệ tử Chiến Sĩ đệ nhất toàn trường, được các lão sư ký thác hy vọng rất cao. Trước khi Đạt Khắc đến Chiến Tranh Chinh Phạt học viện cũng có khát vọng lớn.

Mắt Kha Lỵ đầy đau thương nói:

- Nhưng khi chúng ta đi tới Chiến Tranh Chinh Phạt học viện mới biết chỗ này hội tụ nhiều thiên tài, tinh anh. Đạt Khắc thậm chí không đạt tới trình độ bình thường...

Càn Kình hơi hiểu tâm tình của Đạt Khắc. Người từng luôn đứng ở đỉnh cao một nơi nào đó, đổi tới chỗ ckachs bỗng trở thành nhóm người kém nhất, cái loại lạc lõng này có khi sẽ trở thành đả kích lớn chứ không phải động lực cho người cố gắng leo lên.

- Hắn luôn muốn tìm một cường giả ưu tú để trở thành hỗ trợ của người đó.

Kha Lỵ liếc mắt các đệ tử hoặc khiêu vũ hoặc trò chuyện, buồn bã nói:

- Nhưng hầu hết không ai mời Đạt Khắc làm hỗ trợ, hắn từng chủ động giới thiệu với đệ tử ưu tú nhưng mà...

Vẻ mặt Kha Lỵ càng buồn thêm, Càn Kình nhìn liền biết, không càn hỏi thêm. Đạt Khắc chủ động tự tiến cử mình nhưng không được đáp lại, so với tốn thời gian xoay quanh người khác không bằng mặc kệ tất cả tập trung tăng năng lực của mình trong học viện là hơn.

Không cố gắng tăng sức chiến đấu, tri thức quân sự, chỉ vì chịu đả kích mà một lòng một dạ muốn trở thành hỗ trợ của người khác, Đạt Khắc đã đi sai đường.

- Là bạn học nhiều năm, ta không thể nhìn hắn cứ đau khổ mãi mới đồng ý cùng hắn tham gia vũ hội một lần, hy vọng có người đến gửi lời mời hắn...

Càn Kình nhìn Kha Lỵ, gật gù hiểu ra. Đúng vậy, trong vũ hội tuy Kha Lỵ mặc y phục Chiến Sĩ học viện phát thống nhất vẫn diễm lệ, xinh đẹp, dễ dàng hấp dẫn mọi người chú ý. Đạt Khắc đứng bên Kha Lỵ cũng dễ gây chú ý.

Một Đệ tử Ma Pháp Sư trước ngực có huy hiệu Ma Pháp Sư cửu giai vẻ mặt nho nhã, quý ông lễ độ mắt chớp lóe tia kiêu ngạo, lồng ngực hơi ưỡn lên nhìn Kha Lỵ.

Đệ tử Ma Pháp Sư hỏi:

- Bạn học nữ xinh đẹp, ta có vinh hạnh mời nàng cùng nhảy một bài không?

- Xin lỗi...

Kha Lỵ nặn nụ cười lễ phép nói:

- Hôm nay ta rất mệt.

- Vậy sao?

Đệ tử Ma Pháp Sư cười tự tin nói:

- Bước nhảy của ta sẽ khiến nàng quên mệt nhọc...

Kha Lỵ giữ nụ cười lễ phép, nhẹ lắc đầu, nói:

- Xin lỗi, ta thật rất mệt mỏi.

Trường hợp này không thích hợp Kha Lỵ, có rảnh không bằng ngồi trong ký túc xa đọc nhiều sách về chiến tranh còn hơn.

Nụ cười tự tin đông lại trên mặt Đệ tử Ma Pháp Sư, gã xoay người lầm bầm đi hướng khác tới sân nhảy.

- Một Chiến Sĩ hạ đẳng nhất đến đây không phải vì bán sao? Giả bộ thánh nữ cái gì? Sớm muộn gì đè ngươi trên giường cởi hết đồ, quỳ trước mặt ta cầu ta làm ngươi.

- Thôi, Càn Kình.

Hai tay Kha Lỵ đè vai Càn Kình định xoay người đuổi theo Đệ tử Ma Pháp Sư kia.

Kha Lỵ nói:

- Trong Chiến Tranh Chinh Phạt học viện chính là như vậy. Nơi này chỉ nhận năng lực chiến đấu, năng lực chỉ huy quân sự...

- Kha Lỵ, có một số việc...

Càn Kình gỡ bàn tay mềm mại không giống như Chiến Sĩ đè vai mình, nói:

- Nàng càng nhường nhịn thì càng dưỡng thành thói xấu cho đối phương.

- Này, bạn học kia.

Càn Kình chạy nhanh đuổi theo Đệ tử Ma Pháp Sư, vỗ vai gã nói:

- Ngươi làm rớt đồ.

Đệ tử Ma Pháp Sư cửu giai quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Càn Kình.

Đệ tử Ma Pháp Sư cửu giai hỏi:

- Rớt cái gì?

- À không, nhìn lầm.

Càn Kình nhẹ vỗ vai Đệ tử Ma Pháp Sư cửu giai, đấu kỹ thánh giai Tiềm Lôi phát ra một tia đấu khí mỏng manh từ bả vai chui vào người gã.
Bình Luận (0)
Comment