Sất Trá Phong Vân

Chương 594

- Hơi thở vừa rồi...

Trong đầu Càn Kình nhanh chóng xẹt qua mấy hình ảnh, khóe mắt cong lên ý cười hiểu ra. Hơi thở này xa xôi đến nỗi Càn Kình suýt quên. Mấy thán trước Càn Kình từng đến phòng làm việc của hiệu trưởng Y Sa, cũng từng đánh một chưởng với hiệu trưởng đại nhân, hơi thở mỏng manh này hoàn toàn giống với hiệu trưởng đại nhân.

Càn Kình gãi tóc. Nếu là hiệu trưởng đại nhân theo sau lưng thì chắc không có ác ý gì. Càn Kình có muốn cắt đuôi hiệu trưởng Y Sa cũng rắc rối, không bằng xem như không thấy, đi tìm Hoàng Tuyền rồi trở về Hồng Lưu Chiến Bảo, sau đó tính sau.

- Mới rồi tiểu tử kia...

Hiệu trưởng Y Sa nghi hoặc nhìn hướng Càn Kình biến mất.

- Không lẽ hắn đã phát hiện ra ta? Chắc không phải, đấu kỹ Vũ Lạc Tuyết Hoa của ta coi như là đấu kỹ đẳng cấp tất sát. Càn Kình là Chiến Sĩ Tru Ma sao có thể phát hiện ta được?

Càn Kình chạy nhanh trở về vị trí bị công kích ban đầu, mặt đất bằng phẳng không còn, thay thế là từng cây gai ma pháp Địa Thứ cứng như sắt théo do đất tổ thành.

Bích Lạc đứng chính giữa dãy ma pháp Địa Thứ, lực lượng ma pháp cường đại cuồn cuộn quanh người nàng, nói cho Càn Kình bây giờ là thiên tài siêu ma pháp khống chế thân thể. Mới nãy Hoàng Tuyền còn nói sẽ tò chuyện với Bích Lạc một buổi về vấn đề ngực bị sờ, bóp, nắn.

- Không uổng là đệ nhất Đệ tử Ma Pháp Sư của bản học viện.

Hiệu trưởng Y Sa nhìn Địa Thứ trận có thể nói là hùng vĩ tráng lệ, mặt lộ vui vẻ từ tận đáy lòng. Lần này hiệu trưởng Y Sa thật sự nhặt được bảo bối.

Càn Kình lôi tù binh đi vào dãy Địa Thứ trận. Hoàng Tuyền liếc Càn Kình, ma pháp tuôn ra từ thân thể biến mất ngay không còn bóng dáng, mắt khép hờ ngất xỉu.

Một tay Kha Lỵ vươn ra ôm Bích Lạc vào lòng, đôi mắt giật mình nghi hoặc nhìn nàng. Đáng sợ, thật là đáng sợ quá! Tại sao Bích Lạc mạnh như vậy mà bình thường cứ biểu hiện kém coi? Chẳng lẽ chỉ là vì điệu thấp? Chắc không đến nỗi như vậy đi.

Càn Kình thầm thở vào. May mắn Hoàng Tuyền chuyển quyền khống chế thân thể cho Bích Lạc, nếu không thì hắn không biết làm sao thảo luận vấn đề 'lỡ tay' với nàng. Tuy Càn Kình chỉ sờ một người nhưng nếu nghiêm túc thảo luận thì có thể nói là hắn sờ hai người Bích Lạc, Hoàng Tuyền.

Ánh mắt Càn Kình và Kha Lỵ giao nhau, nữ Đệ tử Chiến Sĩ từng mạnh mẽ nay gò má hây hồng, cúi đầu nhìn đất dưới chân.

- Kha Lỵ, vừa rồi không làm nàng sợ đi?

Càn Kình chuyển đề tài, hỏi:

- Có bị thương không?

- Không...

Kha Lỵ từ từ ngẩng đầu lên nhìn Càn Kình, nói:

- Đa tạ ngươi cứu ta.

- Đâu có...

Càn Kình gãi đầu, lúng túng nói:

- Cung Tiễn Thủ vốn là đến ám sát ta, đã liên lụy nàng.

- Không sao.

Đôi mắt Kha Lỵ nghi hoặc nhìn Lạc Cơ Lôi trong tay Càn Kình, hỏi:

- Đây chính là sát thủ?

- Ừm!

Càn Kình nghe thanh âm ầm ĩ từ xa đến gần, nhìn Lạc Cơ Lôi trong tay.

Càn Kình nói:

- Ta cần trở về hỏi tiểu tử này là ai kêu hắn giết ta, hôm nào hãy mang ta đi liên minh bất khuất của các người được không?

- Được!

Kha Lỵ tạm gác qua lúng túng và ngại ngùng, nhoẻn miệng nở nụ cười ngọt ngào say lòng người:

- Liên minh bất khuất hoan nghênh ngươi tham gia!

Tham gia vào liên minh bất khuất? Càn Kình nghĩ đến lúc trong sân nhảy ác đệ tử thì thầm, hắn có vài điểm giống liên minh bất khuất.

- Hình như ở bênn ày...

- Đúng đúng, ban đầu chỗ này có tiếng vang đánh nhau.

- Vừa rồi còn bùng nổ lực lượng ma pháp...

Càn Kình nghe thanh âm ngày càng gần, nhận lấy Bích Lạc đang hôn mê từ tay Kha Lỵ.

Càn Kình nhẹ gật đầu, nói:

- Ta đi về trước, nếu bị phát hiện thì hơi phiền, đặc biệt là thân phận của sát thủ này.

Càn Kình thở dài, tặc lưỡi, bước nhanh chạy hướng bờ tường Chiến Tranh Chinh Phạt học viện. Nếu bị người phát hiện do dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông gây họa thì sự việc càng rắc rối hơn, lại thêm chuyện sát thủ bị bắt rất dễ truyền ra ngoài, có lẽ kẻ bỏ tiền mua mạng biết được. Bây giờ Càn Kình cố gắng giấu kín không cho kẻ đứng sau màn có cơ hội nào.

- Tìm cái gì? Đám ngu ngốc các ngươi còn có thể đến chậm chút sao? Người ta chạy không còn bóng dáng các ngươi mới tới?

Càn Kình nghe đằng xa sau lưng vang tiếng rống như khủng long của nữ hiệu trưởng Y Sa, sau đó là đám đệ tử xin lỗi nhận sai. Đám người truy tung tán đi các hướng khác tiếp tục tìm kiếm.

- Tìm, phải tìm ra cho ta! Nếu đêm nay không tìm thấy thì các ngươi đừng hòng nghỉ vào kỳ nghỉ kế tiếp! Toàn bộ ở lại học viện, từ Dụ Thanh lão sư huấn luyện các ngươi!

Càn Kình nghe hiệu trưởng Y Sa lại gầm lên, cảm giác thân thể các học viên tản ra toát khí thế đậm đặc như chiến ý bốc cháy.

Dụ Thanh lão sư? Càn Kình rụt cổ. Tuy Càn Kình không biết lai lịch của lão sư này nhưng nhìn các đệ tử nghe tên lão sư đó xong có phản ứng gì thì biết chắc hung dữ cỡ vong linh lão sư.

Càn Kình chạy nhanh trèo ra tường học viện, tìm một chiếc xe ngựa mau chóng trở về Hồng Lưu Chiến Bảo. Càn Kình thấy Mộc Quy Vô Tâm vẻ mặt vui cười ngồi trên thềm đá trước cửa Hồng Lưu Chiến Bảo, cười tươi như hoa nở.

- Ô, Càn Kình, về sớm vậy?

Mộc Quy Vô Tâm đứng dậy phủi mông, cười toe toét:

- Bích Lạc làm sao vậy? Không lẽ...

Mộc Quy Vô Tâm cười gian nhìn Càn Kình, nói:

- Ngươi chuốc say nàng? Tiểu tử, không cần làm vậy! Nếu ngươi muốn làm gì nàng thì có thể trưng cầu sự đồng ý, thủ đoạn này không đủ sáng rọi. Nhưng không sao, cứ yên tâm, ta sẽ không nói ra. Ta hiểu mà, mọi người đều là nam nhân...

Càn Kình không biết nên nói cái gì nhìn Mộc Quy Vô Tâm. Càn Kình đang sốt ruột tìm hiểu là ai muốn giết hắn, bị Mộc Quy Vô Tâm nháy mắt trêu chọc làm hết hứng thú.

- Đại thúc, khi nào thì người nghiêm túc một chút được đây?

Càn Kình nhấc chân đi hướng đại sảnh, nói:

- Đại thúc có gian phòng nào vừa chắc chắn vừa bí mật không?

- Có, phòng của ta!

Mộc Quy Vô Tâm giơ ngón cái lên, hỏi:

- Ủa? Sao trong tay tiểu tử nhà ngươi còn có một nam nhân?

- Tên này muốn giết ta.

Càn Kình bực bội bước nhanh vào phòng Mộc Quy Vô Tâm. Tuy đã là đêm khuya ít ai xuất hiện nhưng cẩn thận là hơn, nhìn tình huống mấy ngày nay, Hồng Lưu Chiến Bảo biết người trong Hồng Lưu Chiến Bảo không phải ai cũng đáng tin.

Ít nhất... Càn Kình liếc mấy gian phòng sâu trong viện, trông mấy vị phó hội trưởng không đáng tin.

Mộc Quy Vô Tâm đi theo Càn Kình vào phòng, nhặt một cục đá vàng từ dưới đất lên viết mấy chữ to ngoằn nghèo. Leng keng một tiếng cửa phòng đóng mạnh, tiếng va chạm điếc tai vang vọng trong Hồng Lưu Chiến Bảo khiến nhiều người đã ngủ cùng đốt đèn nhìn hướng phòng bảo chủ đại nhân.

[Tâm tình của lão tử không vui, đừng đến chọc ta! Nếu ai dám không gõ cửa tự đẩy vào thì lão tử giết hắn!]

Mấy Chiến Sĩ tới gần phòng Mộc Quy Vô Tâm nhìn chữ viết trên ván cửa xấu như mặt gã thì rụt cổ lại, cảm giác sởn gai ốc, bước nhanh trở về phòng mình. Bọn họ sợ bảo chủ đột nhiên mở cửa nói là cảm giác có người đứng trước cửa, tâm tình khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment