Sất Trá Phong Vân

Chương 607

Càn Kình không để ý trường thương đâm tới, một tay cầm chuôi đao bỗng chặt xuống, hai chân giẫm mặt đất vọt lên khiến đao phong to của Trảm Mã Đao xẹt qua tia sáng ánh trăng khuyết treo trên trời đêm.

Huyết Chiến Thất Thức! Huyết nguyệt chi ngân! Không làm phòng thủ, hoàn toàn là cách đánh lấy mạng đổi mạng!

Vù vù vù vù vù!

Trảm Mã Đao xen lẫn đấu khí, khí lưu phát ra thanh âm quỷ khốc thần sầu xen lẫn tiếng kim qua thiết mã đao kiếm va nhau.

Một tay cầm đao, vị cùng hậu thủ, đao không ly thân, dãy núi khả phân!

Càn Kình đánh ra sau đối diện lại cho người cảm giác đơn độc đối chiến thiên quân vạn mã, một đao chém ra tuôn trào khí thế kinh người chưa từng có, tựa sóng thần gầm rống cũng sẽ bị Trảm Mã Đao vô tình chẻ đôi.

Đao thương quyết đấu, sinh tử trong đường tơ kẽ tóc, nguy hiểm hơn quyền cước gấp vô số lần. Đại thương đấu binh dài mấy thước cộng với lực lượng huyết mạch Tru Ma cửu chiến công kích dù là chiến xa trên chiến trương cũng sẽ bị thương đâm vỡ chứ nói gì đến thân thể con người?

Keng keng keng!

Keng keng keng!

Tướng quân nhìn kiểu đánh liều mạng thì tim đập nhanh, trường thương một thu một phóng thay đổi đường công kích tăng ba phần phòng ngự. Gã là tướng quân thủ thành, lại là Chiến Sĩ huyết mạch nên sinh mạng đáng quý hơn tiểu nhân vật bình thường.

Khóe môi Càn Kình cong lên cười lạnh. Trên chiến trường ngươi còn có rảnh nghĩ mạng của mình quý hơn? Không phải tìm chết thì là gì?

Đao thương giao kích va chạm tóe lửa, giống như các học viên ma pháp phóng ra ma pháp nhãn hoa chúc mừng nhưng bên trong hỏa hoa phát ra hung ý khiến người gần như có thể hình thành lực lượng thực chất bị thương người.

Càn Kình một đao phá thương kích của đối thủ, chiến đao thuận thế toàn lực bạo phát đè xuống. Trường thương phát ra tiếng răng rắc chói tai, chiến mã không thể chịu nổi lực lượng hung bạo công kích phát ra tiếng hí thê thảm, chân trước quỳ xuống đất dấy lên bụi trần. Máu trào ra từ miệng ngựa hỗn hợp nước bọt trắng nhễu đầy đất.

Băng!

Vù vù vù vù vù!

Không trung rít tiếng còi, Cung Tiễn Thủ núp sau ống khói bắt lấy khoảnh khắc ngắn ngủi khi Chiến Sĩ đang liều đấu lực cũ đã đi, lực mới chưa sinh ra thì bắn một mũi tên đoạt mệnh.

- Giết ta? Tìm cái chết!

Đấu tâm thứ hai, Địa Hỏa Chi Tâm hoàn toàn bùng nổ, Trảm Mã Đao rơi tay vạch một đường dài màu bạc trên không trung, phát ra tiếng xé gió rồng ngâm bẻ gãy nghiền nát phá xuyên ống khói chém vào người Cung Tiễn Thủ.

Nhanh! Một đao nhanh hơn cả điện, cả ánh sáng!

Cung Tiễn Thủ không kịp làm ra phản ứng thì bụng đau nhức, nhìn hòn đá trước mặt bay lên, huyết hoa chưa nở rộ, mắt trợn to đến mức khóe mắt nứt chảy máu. Cung Tiễn Thủ ngơ ngác nhìn Càn Kình tay không cướp thương, gã hiểu đã làm sai, bởi vì sai lầm này mà mất mạng.

Khoảnh khắc Chiến Sĩ bùng nổ hết sức thì thân thể, tinh thần, đấu khí sẽ trong trạng thái thấp, đây luôn là cơ hội tốt nhất cho Cung Tiễn Thủ giết cường giả. Giờ xem ra Chiến Sĩ trẻ tuổi đó cố ý chưa bùng nổ hết sức.

Bởi vì khi Cung Tiễn Thủ tỏa định mục tiêu, sau khi công kích cũng giống như Chiến Sĩ, là tụ tập tinh khí thần dốc sức phóng ra một kích. Trong khoảnh khắc bắn tên Cung Tiễn Thủ cũng sẽ rất suy yếu.

Cung Tiễn Thủ là kẻ núp trong bóng tối săn mồi thế nhưng lại bị con mồi xem là mồi săn. Buồn cười! Cung Tiễn Thủ tợn to hết sức nhìn chằm chằm vào Càn Kình, dù gã đã chết nhưng mắt vẫn không rời hắn.

Cướp thương? Sao có thể? Tướng quân té xuống ngựa, hai mắt đầy ngạc nhiên khó tin. Chiến Sĩ huyết mạch Tuyết Nhân có mặt đặc biệt của mình.

Cái gì là Tuyết Nhân? Lạnh, lạnh băng. Đấu khí của Chiến Sĩ huyết mạch Tuyết Nhân như tuyết trong mùa đông, đấu khí cực lạnh. Khoảnh khắc đấu khí của Chiến Sĩ huyết mạch Tuyết Nhân va chạm với đấu khí đa số Chiến Sĩ thì có thể chớp mắt đóng băng đấu khí đối phương. Bản thể Càn Kình thì càng dễ bị giá rét tổn thương.

Một tay Càn Kình cầm trường thương bị chém hơi gấp khúc vặn vẹo, cánh tay liên tục dùng sức. Trong phút chốc trường thương thoát khỏi tay đối phương, nằm gọn trong bàn tay hắn.

Đấu binh ngũ giai? Càn Kình bỗng ném trường thương xuống đất.

Bộp!

Một tiếng giòn vang, đấu binh gấp khúc lại thẳng tắp như ban đầu, chỉ Càn Kình mới biết trường thương bị tổn thương lớn cỡ nào. Nếu mới rồi Càn Kình không ném đao giết người thì tối đa trong mười đao sẽ chém đứt trường thương này.

Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Tướng quân liên tục nhảy ra sau, hai cổ tay chảy máu đã bị đấu khí lạnh băng đông lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn Càn Kình.

Ta chính là Tru Ma cửu chiến! Sao có thể như vậy? Chẳng những không thể đóng băng đấu khí Tru Ma nhất chiến của hắn, thậm chí không thể hơi đóng băng giảm bớt đấu khí của hắn! Không lẽ trên người hắn đeo đấu khí Nhiên Thiêu Tinh Thần? Chẳng phải đã nói chỉ có Chiến Sĩ Diệt Ma trở lên mới có cơ hội lấy được Nhiên Thiêu Tinh Thần sao? Trừ phi hắn xuất thân từ đại gia tộc huyết mạch. Nhưng rõ ràng không phải, hắn chỉ là Chiến Sĩ bình thường, tại sao đấu khí của ta...

- Ngươi... Đấu khí của ngươi...

- Ngươi muốn hỏi là đấu khí của ngươi tại sao vô hiệu với ta đúng không?

Càn Kình cười híp mắt nhìn tướng quân, nói:

- Nếu nhiệt độ lại thấp một trăm lần thì chắc sẽ có hiệu quả với ta.

Đấu khí loại nhiệt độ thấp? Càn Kình muốn cười, chút nhiệt độ này làm sao sánh bằng Tứ Quý sơn cốc? Sao có thể so với Băng Hỏa dược tề của Âu Lạp Lạp lão sư?

- Kỳ Lăng tướng quân, chính là hắn! Chính hắn giết Ước Hàn đội trưởng...

- Đúng vậy. Kỳ Lăng tướng quân phải vì Ước Hàn đội trưởng thanh niên

- Chàng trai, hãy nói tên của ngươi ra. Ngươi có biết giết Chiến Sĩ thủ thành là bị tội gì không?

Kỳ Lăng tướng quân đứng thẳng, thân hình vạm vỡ y như quái thú người tuyết trong núi tuyết trong truyền thuyết, vạm vỡ, cao lớn, toàn thân đầy khí lạnh.

- Chiến Sĩ của Hồng Lưu Chiến Bảo, Càn Kình, trước mặt học trong Chiến Tranh Chinh Phạt học viện.

Càn Kình cắm trường thương vào mặt đất bên cạnh, bình tĩnh nói:

- Ta không muốn giết người, cũng không có giết hắn. Mới rồi Ước Hàn muốn kiểm tra ta, ta không biết xảy ra chuyện gì, tuân theo quy tắc mặc hắn kiểm tra. Khi đồng bạn của ta nói ra thân phận và lấy thẻ chứng minh thì đội trưởng này muốn đùa giỡn đồng bạn của ta. Ta ngăn cản hắn, hắn rút đao ra muốn chặt tay ta. Khi ta định thả hắn thì hắn ra lệnh cho hai Cung Nỗ Thủ bắn chết ta, ta đành ném hắn ra ngoài ngăn cản.

- Ai? Ma tộc ở đâu!?

Tiếng gầm của Mộc Quy Vô Tâm từ đầu đường vang lên:

- Tránh ra, hãy xem ta chém chết thám tử Ma tộc đây!

Kỳ Lăng tướng quân nghe tiếng gầm của Mộc Quy Vô Tâm thì biến sắc mặt. Hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo đến nhanh thật, bây giờ thì rắc rối rồi. Cái tên dã man kia nếu biết người tên Càn Kình này... Khoan, Càn Kình!

Cơ bắp toàn thân Kỳ Lăng tướng quân căng cứng, gã vỗ mạnh đầu. Người đứng trước mắt chính là Càn Kình? Ta nghe thành chủ đại nhân nhắc đến tên hắn, tối hôm qua còn đặc biệt dặn dò về chuyện Càn Kình, chỉ cần hắn không tạo phản thì chuyện gì có thể cho qua được cứ bỏ qua.
Bình Luận (0)
Comment