Sất Trá Phong Vân

Chương 904

Trạng thái như vậy đã không thể nói là Đấu Hồn đỉnh phong nữa. Tuy rằng không gọi được là thật sự bán thánh, nhưng uy lực quả thực đủ xông pha dưới thực lực bán thánh. Đặc biệt hồn vực bạo lực này càng đặc biệt thích hợp cho loại người có kỹ năng chiến đấu như Càn Kình, chỉ biết tiến về phía trước, tuyệt đối sẽ không lui về phía sau.

- Tiểu tử, có thời gian luyện hồn vực bạo lực thi triển phối hợp với đấu kỹ của ngươi.

Bàn Hoành Cơ đến gần Càn Kình nói:

- Lúc ngươi thi triển đấu kỹ, lực khống chế quả thực rất đặc biệt. Với tuổi này gần như đã không kém ta bao nhiêu, thật sự là hiếm có. Nhưng sau khi ngươi thi triển hồn vực bạo lực, lực khống chế của ngươi đã giảm xuống chí ít hai cấp. Nếu không...

Bàn Hoành Cơ hoạt động mười ngón tay:

- Vừa nãy ta có thể đỡ được một quyền kia của ngươi hay không, thật sự khó nói được. Chỉ có điều dù như vậy ở trước mặt chiến sĩ và ma vũ sĩ thực lực dưới bán thánh, sợ rằng đã không có ai là đối thủ của ngươi nữa. Thực sự quá đáng sợ...

Hai tay Bát Hoang Vô Sinh chắp ở sau lưng, liên tục gật đầu. Tốc độ trưởng thành như vậy thực sự quá nhanh. Lúc này mới không gặp trong bao lâu?

Thời điểm Càn Kình rời khỏi tái ngoại, thực lực cách xa bây giờ rất nhiều! Nếu như không phải biết hắn quả thực không có lực lượng huyết mạch, mình thật sự sẽ cho rằng hắn là chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch.

- Hai đòn vừa rồi của ngươi...

Bát Hoang Vô Sinh đột nhiên mở miệng:

- Nếu như có thể kết hợp thành một đòn, Xà Hoàng căn bản không thể chống đỡ được đòn thứ hai.

Bàn Hoành Cơ bĩu môi nhưng không nói bất kỳ lời phản đối nào. Mình vẫn còn có tuyệt kỹ ép ở đáy rương còn chưa sử dùng đến. Chỉ có điều hai đòn vừa rồi của Càn Kình đều ở hình thức ban đầu không đầy đủ. Nếu như bất kỳ một đòn nào thật sự hoàn thiện, vừa rồi có đỡ được bất kỳ một đòn nào hoàn thiện hay không cũng là một vấn đề, nói gì tới hai đòn siêu cường sát nhập lại?

- Mã Tặc Vương thật có khí phách.

Bàn Hoành Cơ cả sửa lại y phục rách nát của mình một chút:

- Muốn tổ hợp hai đòn này lại với nhau, trở thành một đòn sao? Có lẽ chỉ có Mã Tặc Vương mới có thể làm được.

- Ta...

Bát Hoang Vô Sinh rất thẳng thắn lắc đầu:

- Làm không được! Chỉ là đưa ra một kiến nghị mà thôi.

Mộc Nột Chân Sách phe phẩy cái quạt giấy, thổi bay đám bụi đang cuốn lên xung quanh. Trên mặt tươi cười. Chuyện hai cường giả các ngươi còn không giải quyết được, bây giờ lại muốn Càn Kình đi đối phó. Các ngươi đùa như vậy cũng quá lớn rồi.

- Càn Kình, đừng nghe bọn họ nói lung tung.

Mộc Nột Chân Sách mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của Càn Kình:

- Ta biết ngươi sốt ruột muốn tìm Càn Chiến Huyền, nhưng trước hết ngươi hãy hoàn thiện thật sự hai đấu kỹ này rồi nói sau. Ngươi ngàn vạn lần không nên nghe theo bọn họ nói sát nhập gì đó. Hai đòn này, bất kỳ một đòn nào cũng là tinh hoa của tinh thần. Chuyện tổ hợp này, ngươi tốt nhất không nên nghĩ tới làm gì.

- Ta biết.

Trong ánh mắt Càn Kình có chút mệt mỏi nhìn Mộc Nột Chân Sách. Hai đòn vừa rồi phóng ra không ít tâm tình bi thương của mình, lại không thể làm cho mình thật sự thoát khỏi sự bi thương.

Trơ mắt nhìn đại thúc Lôi Địch chết trận, cảm giác đau đớn này... đã thâm nhập vào trong xương tủy. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Càn Kình liền nhìn thấy thân ảnh của đại thúc.

- Đại thúc?

Càn Kình quay đầu lại, nhìn về phía Đoạn Phong Bất Nhị.

- Mộc Quy Vô Tâm đang ở cùng Lôi Địch.

Y Toa Bối Lạp từ trên trời hạ xuống, đau lòng nhìn người học viên này của mình. Lần trước lúc nhìn thấy hắn rời đi, vẫn còn là một người thiếu niên tinh thần đặc biệt hăng hái. Lần này vừa gặp lại, lại nhìn thấy...

Chính chắn!

Y Toa Bối Lạp có thể cảm giác được khí tức trên người Càn Kình lộ ra một sự bi thương, bất tri bất giác tăng thêm vài phần chính chắn.

Người lớn, thông thường đều trải qua những khó khăn cản trở lớn lên. Chỉ có điều, có đôi khi nếu những cản trở quá lớn... Cũng không phải bất luận kẻ nào đều có thể chịu đựng được.

Quan hệ giữa Lôi Địch và Càn Kình thân thiết cũng không kém hơn so với phụ tử là bao nhiêu. Hơn nữa Càn Kình vốn là con rể của Lôi Địch. Con rể chính là một nửa con trai.

Người thiếu niên này phải có vài phần phóng đãng, hiện tại lại tăng thêm vài phần nặng nề chính chắn.

Y Toa Bối Lạp nhấc chân đi về phía Càn Kình, bỗng nhiên cảm giác trên vai bị người ta dùng bàn tay khoác lên trên.

- Hiệu trưởng, có một số việc vẫn phải do bản thân hắn thừa nhận. Lúc này nam nhân cần không phải là sự thoải mái.

- Hồng Triết Linh Quan.

Vẻ mặt Y Toa Bối Lạp đầy kinh ngạc, nhưng rất nhanh sự tức giận đã thay thế. Nàng đưa tay nắm lấy cổ tay Hồng Triết Linh Quan:

- Tiểu tử, Càn Kình rốt cuộc đã xin nghỉ tối đa. Còn ngươi lại trốn học!

- Ta có xin nghỉ.

Hồng Triết Linh Quan ngáp một cái.

- Lúc nào, xin với ai?

Y Toa Bối Lạp truy hỏi gắt gao.

- Cái này... để ta nghỉ lại đã.

Vẻ mặt Hồng Triết Linh Quan rất thành thật tự hỏi:

- Ta nhớ ra rồi. Ngày đó lúc ngủ trong mộng ta đã xin ngài nghỉ học. Sau khi tỉnh lại, ta cho rằng mình đã xin nghỉ.

- Ngươi...

Y Toa Bối Lạp cảm thấy có chút đau đầu nhìn Hồng Triết Linh Quan. Tên này nổi danh là sư vương ngủ say lười biếng, đồng thời chưa bao giờ thật sự để lộ con bài chưa lật của mình.

- Thế nào? Muốn đi sao?

Bát Hoang Vô Sinh chắp hai tay ở sau lưng nhìn sư vương ngủ say sau khi Càn Kình tiến vào Ma tộc, vẫn nương nhờ trong đoàn mã tặc mỗi ngày đều tìm mình so tài.

- Chỉ là nghe được động tĩnh huyên náo quá lớn, nên tới xem một chút.

Hồng Triết Linh Quan vươn người một cái:

- Ở chỗ này có ngươi ở cùng ta mỗi ngày, so với ở học viện thật sự thú vị hơn nhiều. Ta dự định ở lại thêm một thời gian nữa, đợi tới thời điểm tranh tài Tân Nhân Vương, sẽ trực tiếp qua đó là được. Được rồi, hiệu trưởng đại nhân, ngài nhớ phải báo danh giúp ta. Ta cũng muốn tiếp nhận giao đấu với ba đại gia tộc huyết mạch chung cực, xem thử bọn họ có phải thật sự cường đại giống như lời đồn đại bên ngoài hay không.

Y Toa Bối Lạp trừng mắt. Đây là thái độ xin phép của tiểu tử này sao?

Thôi bỏ đi!

Y Toa Bối Lạp liếc mắt nhìn Bát Hoang Vô Sinh, cuối cùng chỉ đành thở dài. Hồng Triết Linh Quan ở trong học viện ngoại trừ ngủ ra cũng chỉ có ngủ. Không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú. Chí ít ở đây còn có Bát Hoang Vô Sinh có thể khiến cho hắn cảm thấy hứng thú. Giao đấu nhiều với cường giả như vậy cũng là một sự rèn luyện.

Dù sao, Y Toa Bối Lạp thân là hiệu trưởng không thể mỗi ngày đều cùng Hồng Triết Linh Quan giao đấu rèn luyện được.

- Hiệu trưởng, lần này ta xin nghỉ.

Hồng Triết Linh Quan lại vươn người một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài:

- Ai nha... Người này! Nếu như ngươi chỉ biết ở lại nơi này thương tâm, chắc sẽ không có tiến bộ. Chỉ có củi mục mới có thể chỉ biết thương tâm, mà quên mất mình nên làm gì.
Bình Luận (0)
Comment