Sất Trá Phong Vân

Chương 952

Thiết Khắc cầm chén rượu, rất nghiêm túc cung kính cúi đầu về phía Càn Thành nói:

- Ngài… là một phụ thân vĩ đại. Ta mời ngài một chén.

Phần Đồ Cuồng Ca lặng lẽ giơ chén rượu lên.

Mộc Nột Chân Sách rất hậm hực nhìn Càn Thành. Mình khó khăn lắm mới thuyết phục được bản thân, lão nhân gia này lại nói một câu như vậy.

- Ha hả... Lão nhân gia, đi cùng một chỗ không nhất thiết là bằng hữu. Chỉ có điều ta vẫn thưởng thức Càn Kình.

Mộc Nột Chân Sách cũng uống cạn rượu trong chén.

Càn Thành vui vẻ nhìn mọi người đứng dậy vội vàng xua tay:

- Nhanh ngồi xuống, nhanh ngồi xuống đi. Ăn đi, mọi người ăn đi. Không có gì ngon, cũng nên ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.

Một bữa cơm, trong bát cơm của Càn Kình có hai cái đùi gà do phụ thân hắn tự tay gắp cho.

Khi Càn Kình vẫn ở trong Càn gia, gần như mỗi bữa cơm phụ thân đều sẽ gắp thức ăn cho hắn. Tuy rằng không nhất định là đùi gà, nhưng nhất định sẽ có món ăn khác.

Chỉ có điều, trước đây Càn Kình vẫn cảm giác đó là chuyện đương nhiên. Cho đến giờ phút này hắn mới cảm nhận được thật ra mình cũng rất hạnh phúc, nhận được rất nhiều tình thương của cha. Chỉ là từ trước tới nay mình chưa từng nhận thấy được mà thôi.

- Cha... Không bằng...

- Ăn đi. Cơm nước xong con còn phải đi làm chuyện chính sự của mình.

Càn Thành cắt ngang lời nói của Càn Kính:

- Ta hiện tại rất tốt. Con không cần đi tìm Càn gia nói chuyện làm gì. Ta không muốn ta dạy con nửa ngày, con lại nhớ tới nhà giam Càn gia này. Nhớ kỹ! Lăn lộn cho ra hình ra dạng, cho cha nhìn một chút, biết không?

Càn Kình lặng lẽ gật đầu. Lúc đầu, khi mình rời khỏi nhà đã từng rất hào hùng nói: Lăn lộn không ra hình ra dạng, con không trở lại!

Hiện tại mới biết những lời mình đã nói lúc đó mới ấu trĩ tới mức nào, mới ích kỷ tới mức nào. Chí ít khi đó mình đã không suy nghĩ một chút tới cảm nhận của cha mình.

Không có người già nào lại không thích con mình ở bên cạnh.

Từ khi sinh ra, mỗi ngày cha mình đều nhìn thấy mình. Sau khi mình lớn lên, thời gian một năm mới nhìn thấy cha hai lần. Nếu như mình vẫn tiếp tục như vậy, suốt đời còn có thể nhìn thấy cha được mấy lần nữa đây?

Càn Kình thậm chí có phần không dám suy nghĩ tiếp về vấn đề này.

- Càn Chiến Huyền đã từng nói qua, cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sẽ dẫn ta đi xem.

Càn Thành cười rất hài lòng nói tiếp:

- Hắn muốn cho ta thấy con bị đánh bại thế nào. Nhưng ta tin tưởng ta sẽ thấy được tư thái hơn ngươi của con. Cho nên… Tiểu tử, nhớ kỹ, khi đó ba sẽ ở một góc đài chăm chú nhìn vào con. Đến lúc đó đánh thật tốt cho ta.

Phần Đồ Cuồng Ca gấp thức ăn, ăn rất chậm rãi. Trước đó không lâu, Phần Đồ Cuồng Khiếu đã từng nói như vậy với mình.

Đã rất lâu Càn Kình không ăn một bữa cơm nào ấm áp như vậy.



Càn Thành chắp hai tay ở sau lưng, trong miệng hát những lời khe khẽ không biết đâu học được từ đâu. Thỉnh thoảng hắn lại đánh tiếng chào hỏi với người đi lại trên đường, còng lưng trở về Càn gia.

- Càn Kình, đi thôi!

Đoạn Phong Bất Nhị nắm cổ Càn Kính xoay ngược lại:

- Đi tìm thứ chúng ta cần trước.

Mộc Nột Chân Sách nhìn về phía biển cát cổ hoang, tâm tình lại một lần nữa trở nên khẩn trương.

- Đây rất rõ ràng có thể là một cái bẫy. Lẽ nào tiến vào biển cát cổ hoang thật sự sẽ gặp phải nguy hiểm gì sao? Rốt cuộc nguy hiểm này đến từ chỗ nào?



- Nguy hiểm sao? Đến từ nơi không ai ngờ tới được. Lão lục hiện tại càng sống càng lùi! Hắn rõ ràng nên biết, mình đang đi về phía bẫy rập trước mặt, còn không lập tức dừng trước? Lẽ nào hắn đã quên, mình chính là thân phận hoàng tử cao quý? Tính mạng của hắn không giống với những người đó!

- Ngươi nói, một tiểu tử như vậy, muốn làm hoàng đế bệ hạ thực sự anh minh, có phải là quá chắc chắn hay không?

Dưới đêm trăng, một nam tử trẻ tuổi toàn thân mặc cẩm bào màu trắng, vẻ ngoài có bảy phần tương tự với Mộc Nột Chân Sách, trong tay cũng cầm một chiếc quạt giấy khẽ phe phẩy. Hắn nhìn về phía bầu trời, thản nhiên nói:

- Nghĩa khí sao? Hừ!

- Tam ca...

- Lão tứ, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Mọi người đều cùng một cha, nhưng ngôi vị hoàng đế chỉ có một...

Khuôn mặt Tứ hoàng tử lộ ra vài phần nghị lực khẽ thở dài. Hắn không nói gì nữa. Cạm bẫy lần này thực sự quá độc ác. Thật không biết tam ca phát hiện ra việc này từ đâu...

- Càn Kình? Mặc dù ta chưa từng gặp qua ngươi, nhưng những tư liệu có liên quan tới ngươi lại đầy đủ hơn so với bất kỳ ai khác. Một nửa lá chắn?

Tam hoàng tử tự tin cười:

- Có thể bảo tàng trong nửa tấm lá chắn kia là thật, nhưng...



Biển cát cổ hoang, thời gian trăm vạn năm cũng không có bất kỳ biến hóa nào. Thời gian ngàn vạn năm trôi qua, lại không nhìn thấy ở nó bất kỳ dấu hiệu nào.

Nó vĩnh viễn vẫn rộng lớn như vậy, vắng vẻ như vậy. Cho dù là trăm vạn đại quân chinh chiến sa trường, ở trước mặt nó thoạt nhìn cũng trở nên yếu đuối nhỏ bé.

Thời điểm Càn Kình đi vào biển cát cổ hoang, mặt trời đã hạ xuống dưới đường chân trời. Vô số những vì sao và mặt trăng đang chiếm lấy bầu trời.

Tinh đồ! Rất nhiều quân đội hành quân lâu năm, có thể xem hiểu địa đồ, cũng có thể đọc được hải đồ, nhưng thực sự rất khó xem hiểu được tinh đồ.

Càn Kình lại có thể đọc được tinh đồ. Đây thực sự đều do Càn gia có quá nhiều các loại bút ký. Khi còn bé Càn Kình xem sách lại đặc biệt lung tung, quả thực tiếp xúc không ít kiến thức về tinh đồ.

- Từ tinh đồ có thể thấy, vị trí hẳn là tương đối gần với trung tâm của biển cát cổ hoang.

Càn Kình cúi đầu nhìn nửa tấm lá chắn trong tay một chút, kết hợp nửa tấm lá chắn khác trong ký ức của mình. Sau đó hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời:

- Biển cát cổ hoang khác với những nơi khác. Mọi người cẩn thận một chút.

Tất cả mọi người không lên tiếng, tập trung quan sát xung quanh. Tuy nói tầng ngoài cùng của biển cát cổ hoang hiện tại được gọi là khu vực an toàn, nhưng ai biết tâm tình của đám ma thú bên trong không tốt, đột nhiên đi bộ ra một chút, thoáng cái rất có khả năng mọi người lập tức vui vẻ đi gặp cái chết.

- Xung quanh nơi này hẳn không có gì cả.

Đoạn Phong Bất Nhị ngắm nhìn phía xa, phá vỡ sự trầm mặc:

- Ta tạm thời không nhìn thấy có gì nguy hiểm.

Nhìn trong đêm tối, chính là một loại năng lực đặc biệt của Đoạn Phong Bất Nhị khi thức tỉnh lực lượng huyết mạch rắn chín đầu. Bình thường hình như hoàn toàn không có hiệu quả gì, nhưng trong lúc này lại thể hiện rõ năng lực đặc biệt của hắn.

Buổi tối, biển cát cổ hoang lạnh như băng, Mộc Nột Chân Sách quấn chặt y phục trên người, ngăn cản gió cát thổi tới. Thân thể hắn thoáng co lại một chút, âm thầm oán giận mình đúng là đầu óc bị hỏng rồi. Không ngờ mình lại quyết định cùng với những đại thần tương lai này tiến vào bên trong biển cát cổ hoang.

Ai! Làm một hoàng đế đạt tiêu chuẩn thật khó! Còn phải chiếu cố tới sự sống chết của các đại thần sau này!
Bình Luận (0)
Comment