Sất Trá Phong Vân

Chương 98

Bích Lạc nắm chặt chiếc mũ ma pháp lớn màu đen, bước thấp bước cao đi ở phía sau lưng Càn Kình. Thỉnh thoảng nàng không nhịn được lại đưa ánh mắt tò mò, len lén quan sát bóng lưng dài rộng của Càn Kình đang đi ở phía trước...

Bọn họ đã đi vào dãy núi Lạc Nhật này được bảy ngày. Bích Lạc trước sau vẫn không rõ vì sao Càn Kình dẫn đường đang đi bình thường, lại đột nhiên dừng chân sau đó lựa chọn một hướng khác đi tới. Hơn nữa hắn hoàn toàn không đi dựa theo đánh dấu trên địa đồ, càng không giống như muốn đi tới với nơi để hoàn thành nhiệm vụ thí luyện.

- Mẹ nó, đã bảy ngày! Tại sao tiểu tử này ngay cả lúc ngủ vẫn duy trì sự cảnh giác như vậy? Hơn nữa hắn thật sự đúng như số một nói, căn bản không đi dựa theo bản địa đồ đã đánh dấu sẵn! May mắn là chúng ta đã theo dõi hắn, nếu không đã sớm đặt cạm bẫy uổng công.

Số một khẽ cười nhìn người béo mập được gọi là số 2. Mấy ngày đi cùng, hắn đã biết người này phản bội thế gia huyết mạch Nghệ Vũ tên là Nạp Tư Đạt. Về phần dòng họ... người phản bội gia tộc Nghệ Vũ không có tư cách nhận lại dòng họ gia tộc Nghệ Vũ của mình, cho nên hắn chỉ có một cái tên.

- Tên mập ngươi nói đúng. Khứu giác của tiểu tử này còn nhạy cảm hơn cả bầy sói trong rừng.

Tên số ba vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Càn Kình phía xa:

- Trong bảy ngày qua, chỉ cần con đường phía trước có đàn dã thú hung mãnh, hắn căn bản không cần dùng mắt đo khoảng cách, lập tức dừng chân, chuyển hướng đi vòng. Hơn nữa không biết vì sao, hắn dường như không dựa theo yêu cầu của học viện, đi tới địa điểm thí luyện làm nhiệm vụ trước.

Số một, thân hình hơi gầy, khuôn mặt giống như dao gọt, cũng khẽ nhíu mày gật đầu. Số 3 xuất thân từ thế gia Huyễn Ảnh có khả năng đặc biệt trên phương diện ẩn nấp. Hắn nói ra vấn đề đó, cũng chính là vấn đề mình luôn suy nghĩ trong mấy ngày nay.

Đó chẳng qua chỉ là học viên chiến sĩ năm nhất mà thôi, vì sao có thể chưa nhìn thấy đàn dã thú cường đại thế nào, đã lập tức lựa chọn chuyển hướng? Hắn rốt cuộc nắm giữ kỹ năng gì?

Số một càng không rõ, nếu như Càn Kình dựa theo yêu cầu của học viện đến đây thí luyện, vì sao hướng đi của hắn không phải là tiến về mấy chỗ làm nhiệm vụ, mà là...

Sơn cốc Tứ Quý! Đúng! Không sai, chính là sơn cốc Tứ Quý! Số một lại mở địa đồ, phát hiện Càn Kình đi lòng vòng ở trong rừng bảy ngày, tuy rằng thường xuyên đổi hướng tiến lên, nhưng phương hướng chung lại chưa bao giờ thay đổi. Từ mấy ngày này, xem lộ trình tiến lên có thể thấy, mục đích của hắn hình như thật sự là sơn cốc Tứ Quý?

Hắn đi vào trong đó làm gì? Muốn chết sao? Hắn sẽ không thật sự muốn đi sơn cốc Tứ Quý chứ?

Sơn cốc Tứ Quý!

Càn Kình ngửa đầu nhìn xuyên qua những tán lá xum xuê cũng không cách nào che khuất được sơn cốc Tứ Quý rất lớn kia. Lần này nhân cơ hội thí luyện, trước tiên đi tìm kiếm xung quanh sơn cốc Tứ Quý một chút. Dù sao tư liệu trong sách vĩnh viễn không bằng chính mình thực sự đi tới đó quan sát.

Càn Kình thoáng lấy lại bình tĩnh. Thời điểm thật sự thấy sơn cốc Tứ Quý, nó có thể khiến người ta chấn động. Nó lớn hơn rất nhiều, vượt xa so với những gì trong sách ghi lại. Từ phía xa nhìn lại chỉ thấy những dãy núi trùng điệp. Tất cả đều là một mảnh trắng xóa.

- Mùa đông! Không ngờ bây giờ sơn cốc Tứ Quý đang là mùa đông.

Càn Kình từ phía xa nhìn sơn cốc Tứ Quý mang theo vài phán đoán:

- Không biết mùa đông của sơn cốc Tứ Quý này mới đến hay sắp kết thúc? Có lẽ vừa vào giữa mùa đông?

Bất luận là thế nào, thu hoạch tài nguyên trong mùa đông vĩnh viễn kém hơn mùa thu, mùa hè thậm chí cả mùa xuân. Trong mùa này, tài nguyên hiếm, dã thú có lẽ sẽ có sức chiến đấu và có tính công kích mạnh hơn ma thú lúc trước.

Cho dù là chiến sĩ Hàng Ma, tuyệt đối không thích lựa chọn tiến vào sơn cốc Tứ Quý vào mùa đông. Trong mùa này, bởi vì dã thú đói quá trở nên điên cuồng sẽ phát sinh tranh chấp.

- Muốn phán đoán xem mùa đông ở sơn cốc Tứ Quý đang ở trong giai đoạn nào, chỉ có đi tới gần nó, tiến hành quan sát phân tích mới có thể có kết luận chính xác.

Càn Kình nhẹ nhàng xoa cằm có chút bất đắc dĩ thở dài. Nếu như có thể, không ai thích tiến vào sơn cốc Tứ Quý trong mùa đông. Đồng thời cũng không người nào nguyện ý tới gần nó trong thời gian còn mùa đông. Bất kỳ ai cũng không dám bảo đảm dã thú ma thú hung mãnh không ra khỏi sơn cốc, có thể ngày nào đó tâm tình không tốt hoặc tâm tình quá tốt, đi ra ngoài tản bộ một chút và vân vân.

- Ngươi...

Dưới chiếc mũ pháp sư cực lớn, ánh mắt Bích Lạc kinh ngạc, giọng nói rụt rè lại thêm một phần lo sợ:

- Ngươi... ngươi muốn đi sơn cốc Tứ Quý sao?

Càn Kình thấy Bích Lạc lo lắng, thân thể hơi run rẩy, ngượng ngùng gãi đầu nói:

- Đúng vậy, dự định đi qua xem một chút. Chỉ có điều, nàng yên tâm. Tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Nếu như ta cảm giác có nguy hiểm gì, sẽ dẫn theo nàng chạy trốn trước.

- Chạy trốn?

Bích Lạc kinh ngạc nhìn Càn Kình, có chút không tin từ Chạy trốn như vậy không ngờ lại xuất hiện từ trong miệng của một chiến sĩ.

Càn Kình nhìn thấy phản ứng của Bích Lạc cười:

- Chạy trốn thì làm sao? Trong quy tắc chiến sĩ cũng đã nói, khi gặp kẻ địch cường đại đến mức ngươi hoàn toàn không cách nào chiến thắng được, người ngu xuẩn sẽ xông lên chịu chết. người thông minh lại lựa chọn lui lại tăng lực lượng của chính mình, sau đó mới đánh thắng kẻ địch của ngươi.

Bích Lạc thật thà gật đầu. Chiếc mũ pháp sư lại theo đó lay động. Trong ánh mắt nàng vẫn ẩn giấu không ít hoài nghi. Trong giọng nói vẫn mang theo vài phần khiếp đảm:

- Sao ngươi biết được mình nhất định có thể cảm giác được nguy hiểm.

Sau mấy ngày đi chung, Bích Lạc đã nói nhiều hơn so với trước đây một chút. Chỉ có điều sự khiếp đảm dường như đã mọc rễ trong xương nàng, làm thế nào cũng không thể loại bỏ được.

- Ta sao lại không cảm giác được?

Càn Kình có chút bất đắc dĩ nhìn Bích Lạc khiếp đảm. Đã đi chung bảy ngày, vì sao nàng thoạt nhìn vẫn khiếp sợ như vậy? Rốt cuộc trước đây nàng đã từng bị kích thích thế nào, mới có thể khiến nàng biến thành như vậy?

Càn Kình thoáng tự hỏi, sau đó cười híp mắt nhìn vẻ mặt không hiểu của Bích Lạc hỏi:

- Nàng không phát hiện ra sao? Chúng ta tiến vào dãy núi Lạc Nhật này được xem là có không ít dã thú. Nhưng ngoại trừ thỉnh thoảng gặp thỏ ra, chúng ta căn bản không gặp phải một con dã thú nào mang tính công kích?

Bích Lạc nhớ kỹ lại, nhỏ giọng nói:

- Cũng đúng. Lẽ nào ngươi đột nhiên đổi hướng, chính là vì tránh đám dã thú trước mặt? Ngươi làm như thế nào?

Càn Kình thấy Bích Lạc đã bị mình thuyết phục, cười nhún vai. Vấn đề này nên trả lời thế nào? Lẽ nào nói cho nàng biết, thời gian trước ở trong trường học, mỗi ngày mình đã từng ở trong núi chiến đấu mười sáu giờ, chém giết vô số dã thú và đao thủ, đã sớm luyện ra khả năng phán đoán đối với nguy hiểm, sợ rằng còn nhạy bén hơn cả chiến sĩ Hàng Ma?
Bình Luận (0)
Comment