Satan Lầu Năm

Chương 4

Mặc dù đối với ba mẹ có chút có lỗi, nhưng Vu Hàn vẫn cảm thấy mình làm như vậy không sai, ít nhất là về chuyện cô gả cho Khuê Thú Chi, tuyệt đối là quyết định thông minh nhất trong cuộc đời này của cô.

Biết nói thế nào đây a? Không phải là vì anh đối với cô tốt bao nhiêu, hoặc là vì cô nói gì đều nghe nấy, ba nghìn sủng ái tập một thân*. (*giống vua ngày xưa chỉ sủng 1 người trong 3000 cung tần mỹ nữ vậy)

Cô cảm giác mình không hề sai, chính cô đã tự lựa chọn được một người thích hợp với mình, đúng hơn là ngẫu nhiên “khai quật”* được từ cuộc sống. (*Hàn tỷ lun nói Thú ca là “người đàn ông tốt duy nhất chưa bị tuyệt chủng” ak)

Cô không nghĩ được mình có thể là một nữ nhân vui vẻ với việc làm vợ tốt mẹ hiền, tình nguyện bình thường đợi ở nhà, làm một người phụ nữ đích thực đảm đang sau lưng một người đàn ông, không ngờ mỗi ngày ở nhà chăm lo việc củi gạo du muối tương mắm cũng có thể vui vẻ như vậy như vậy.

Xin phép nghỉ một tuần đi du lịch trăng mật sau khi cưới với cô xong, Khuê Thú Chi liền khôi phục cuộc sống đi sớm về muộn ở sở làm, mà cô thì ở nhà loay hoay làm hết việc này đến việc khác.

Lúc mới bắt đầu, cô có đề cập chuyện tìm một công việc mới, nhưng anh vẫn nói trừ công việc thu nhập cố định của mình ra, anh còn có kế hoạch đầu tư cùng quản lý tài sản và những thứ khác, cho nên cô không cần lo về vấn đề gia kế*, muốn cô đi làm những việc mình thích.(*kế sinh nhai cho gia đình)

Khi nhìn qua sổ tiết kiệm ngân hàng anh đưa cho cô, cô tin lời anh. Hơn nữa cô còn làm theo ý anh muốn, bắt đầu tìm kiếm việc bản thân thật sự muốn làm.

Bởi vì là con gái một, gia cảnh lại giàu có, có rất nhiều chuyện từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm qua, ví dụ như chuyện nhà, trang trí bày biện nhà cửa, thậm chí là nấu cơm. Đây hết thảy đối với cô hoàn toàn xa lạ, nhưng từ khi lập gia đình xong, không có ai giúp làm những việc đó nữa, cô chỉ có thể tự mình làm, phát hiện những việc này vừa thú vị lại vừa đầy tính khiêu chiến.

Đem không gian vốn trống không, bừa bộn, không chỉnh tề cũng không thật sạch sẽ sửa thành ấm áp, thư thái, sang trọng xong, cô cảm nhận niềm vui từ thành tựu này thật không biết nói sao cho hết. Bất quá so với cảm giác vui vẻ, cô càng hứng thú phát huy sự sáng tạo của mình, sửa sang tổ ấm của hai người trở nên càng ấm áp hơn a~

Cô cơ hồ dùng thời gian một tháng đem toàn bộ phòng ốc lớn nhỏ sửa sang lại hết. Cô cố gắng hết sức trang hoàng, ông xã lại toàn lực xuất tiền hỗ trợ, giúp thực hiện ý nghĩ của cô, cho nên khi phòng ốc đã sửa xong, điều đầu tiên cô nghĩ đến là hảo hảo khao thưởng ông xã đã sủng ái cùng hỗ trợ cô hết mực.

Cô nấu một bàn đầy thức ăn mới phát hiện khả năng nấu nướng của mình quá tệ. Aizzz, may là Thú Chi vẫn chưa về nhà, nếu không anh không nhịn được ăn thử cả bàn đầy thức ăn đó xong, đừng nói khao thưởng anh, nói không chừng ông xã còn tưởng cô muốn mưu sát anh nha~~

Thật không thể hiểu nổi, cô hoàn toàn chiếu theo sách dạy nấu ăn mà chế biến mỗi món ăn, nhưng kết quả không có món nào ăn được hết!

Chẳng lẽ sách dạy nấu ăn bán đầy kia toàn bộ là gạt người?

Bất quá không thể nào, như vậy thì là cách làm của cô có vấn đề sao???

Đem tác phẩm thất bại ném vào thùng rác xong, cô lại càng không chịu thua muốn tìm ra rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào, tốn thêm một tháng trong nhà bếp nghiên cứu nấu nướng, tiêu mấy vạn đồng tiền nguyên liệu nấu ăn cùng mấy ngàn đồng phí gas, tiêu thêm mấy vạn đồng vào đồ làm bếp, cô rốt cuộc có thể nấu ra một bàn thức ăn làm mình hài lòng mỉm cười xanh xao.

Thật vất vả mới đạt đến trình độ mình hài lòng, Vu Hàn khẩn cấp muốn cùng người trọng yếu nhất với cô bây giờ chia sẻ, đó chính là ông xã yêu quý của cô. Không kịp đợi Khuê Thú Chi tan sở làm, cô làm cơm hộp trực tiếp đưa đến cơ quan anh làm việc – viện lập pháp.

——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ———-

“Tiểu thư, xin hỏi cô vừa nói cô muốn tìm người nào a?”.

“Là Khuê Thú Chi”. Vu Hàn trừng mắt nhìn, không hiểu bảo vệ rõ ràng vừa mới thay cô gọi điện thoại, thay cô thông báo, tại sao vừa mới gác máy lại quay đầu hỏi cô muốn tìm ai.

“Cô nói anh ta làm ở văn phòng nào?”.

“Phòng nhân sự”.

“Phòng nhân sự nói không có người nào tên Khuê Thú Chi cả”.

“Ah?”.

“Cô có phải nhớ lầm văn phòng rồi không?”.

Vu Hàn lộ ra vẻ mặt ngơ ngác. “Nhưng mỗi lần tôi gọi điện thoại đến, đều là chuyển tới máy nội bộ ở phòng nhân sự mà?”.

“Số?”.

“Cái gì?”.

“Số điện thoại chi nhánh của anh ta?”.

“52099″.

“52099?”. Ta yêu ngươi thật lâu?*. “Đây là số điện thoại của chi nhánh nào? Tôi không nhớ rõ trong viện lập pháp có chi nhánh có số điện thoại kỳ lạ như vậy nha?”. Bảo vệ cau mày nói. (*ý nghĩa của dãy số, Haran đoán vậy =.=)

“Nhưng chính xác tôi đã gọi số này mà?”. Vu Hàn vẻ mặt mờ mịt lầm bầm lầu bầu.

Bảo vệ thấy cô không giống bộ dạng đang nói dối, liền lần nữa cầm lấy điện thoại quay dãy số của chi nhánh quái dị đó. Điện thoại lại thông đường dây?! Bảo vệ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Vu Hàn.

“Gọi không được sao?”. Cô khẩn trương hỏi.

“Gọi được”.

Vu Hàn nhất thời lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng. May mà Thú Chi không có nói dối lừa gạt cô, bằng không cô không biết làm thế nào cho phải, dù sao anh đối với cô bây giờ mà nói là tất cả của cô rồi.

“Alo, Khuê Thú Chi tiên sinh sao? Tôi là bảo vệ cổng trước, có khách tìm anh”. Bảo vệ nói vào loa, sau đó mắt vừa nhấc lên, đổi lời nói hỏi cô. “Tiểu thư, xin hỏi cô là…”.

“Tôi là vợ anh ấy”. Vu Hàn mỉm cười nói.

“Khuê tiên sinh, khách tìm anh là vợ anh đó”.

“Cái gì?”. Vu Hàn nghe thấy ông xã ở đầu dây bên kia kêu to. Anh là tại sao? Có phải hay không không nghĩ tới việc cô đột nhiên chạy đến tìm anh, cho nên mới vui mừng kêu lớn tiếng như thế.

“Tôi vào trong chờ anh ấy sao?”. Thấy bảo vệ cúp điện thoại, cô lên tiếng hỏi. Cô nghĩ nên sớm nhìn thấy anh một chút, dù là sớm một giây cũng tốt.

“Mời đến bên phải quầy làm chứng nhận là khách, sau đó chờ ở đây một chút”. Bảo vệ nói.

“Cám ơn”. Vu Hàn gật đầu nói, sau đó y theo lời chỉ dẫn của anh ta đi vào trong viện lập pháp.

Có nằm mơ anh cũng không nghĩ tới việc Vu Hàn chạy đến tìm anh, Khuê Thú Chi vừa nhận điện thoại gọi đến từ viện lập pháp xong, lập tức phi như bão táp đến viện lập pháp trên đường núi Trung Sơn.

Trời a! A trời! Từ lúc nhận được điện thoại đến nay đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua, anh làm sao giải thích với cô việc trễ nãi này đây?

Anh vừa vội vừa sợ chạy tới, quên không tìm Trương Bình đi theo để làm giấy thông hành đặc biệt vào viện, bị bảo vệ giữ lại trước cổng, kiên trì không cho anh lái xe vào, làm anh tức đến độ muốn xuống xe đem thằng cha bảo vệ không biết nhìn người kia xử lý luôn!

“Anh rốt cuộc muốn thế nào mới đồng ý cho tôi vào?”. Anh nén giận hỏi.

“Yêu cầu anh cho xem giấy thông hành”. Bảo vệ nhất nhất duy trì nguyên tắc cứng nhắc.

“Tôi đã nói với anh rồi, tôi quên đem theo”. Khuê Thú Chi nghiến răng nói.

“Vậy mời anh cho xem giấy tờ khác có thể chứng minh thân phận của mình, hoặc tìm người đến xác thực cho anh”.

Một lúc sau, bảo vệ nhịn không được hoài nghi nhíu mày. “Trong ấn tượng của tôi thì tôi chưa từng gặp anh, anh thật sự là nhân viên ở đây sao?”.

Không có thời gian nói những lời vô nghĩa với hắn, Khuê Thú Chi phẫn nổ mở cửa xe bước xuống, trực tiếp hướng cổng trước lập pháp viện phóng đi. Nếu hắn ta đã không chịu cho anh lái xe vào, anh xuống xe đi vào là được chứ gì!

“Tiên sinh, anh muốn làm cái gì?”. Bảo vệ nháy mắt ngăn trở đường đi của anh, vẻ mặt nghiêm khắc hỏi.

“Tránh ra! Anh không cho tôi lái xe vào, tôi đã xuống xe đi bộ, anh còn muốn thế nào nữa?”. Khuê Thú Chi giận không kìm được nhìn chằm chằm hắn.

“Mời anh trình lý do đến”.

“Tìm người”.

“Tìm ai?”.

“Anh là cố ý không cho tôi qua có đúng hay không?!”. Khuê Thú Chi tức giận cực độ, nắm lấy cổ áo bảo vệ, nộ khí xung thiên hét to vào mặt hắn.

Vẻ mặt hung thần cùng bộ dáng ác sát của anh đáng sợ tới mức hai gã bảo vệ còn lại vội vàng rút cảnh côn ra đe dọa anh.

“Buông anh ta ra!”.

Bảo vệ cao giọng la lên, rút vũ khí ra giống như đổ thêm dầu vào lửa, nháy mắt chọc giận Khuê Thú Chi. Chỉ thấy thân hình anh vừa cử động, căn bản không ai thấy rốt cuộc anh làm thế nào, trong nháy mắt côn trên tay hai gã bản vệ có ý đồ cản trở anh đã bị tước, nằm dưới lòng bàn chân anh.

“Chuyện gì đang xảy ra? Các người đang làm gì đó?”. Xoay mình lại, một thanh âm uy nghiêm xông vào giữa cảnh hỗn loạn.

“Đội trưởng, có phần tử nguy hiểm có ý đồ xông vào—-”. Người bảo vệ bị Khuê Thú Chi nắm cổ áo, mới vừa lấy lại được tự do lập tức nghênh hướng đội trưởng báo cáo, mặt không có chút máu cộng thêm vẻ mặt bối rối kêu to, lại bị đội trưởng giơ tay lên ngăn lại.

“Thực xin lỗi, xin hỏi ngài là Khuê tiên sinh sao?”. Đội trưởng đội bảo vệ bước nhanh đến trước mặt Khuê Thú Chi, vẻ cung kính hỏi.

Mặc dù bản thân không rõ ràng lắm thân phận cùng lai lịch của vị Khuê tiên sinh này, nhưng có sếp đã gọi điện dặn dò thì chắc chắn anh ta là người quyền cao chức trọng, làm cho hắn là đội trưởng còn khẩn trương đến run người, đối mặt với lệnh cấp trên đã dặn : dù có thế nào cũng phải đón tiếp thật tốt vị khách quý này, hắn tuyệt đối không dám chậm trễ.

“Anh là ai?”. Khuê Thú Chi thanh âm lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén lợi hại làm cho đội trưởng cũng không khỏi cứng ngắc cái lưng.

“Tôi là đội trưởng đội bảo vệ viện lập pháp, vừa mới nhận được tin cấp trên báo là có Khuê tiên sinh muốn đến, không nghĩ ngài đến nhanh như vậy”.

“Bớt nói xàm đi, tôi muốn vào bên trong, anh kêu người của anh đừng chặn đường tôi”. Khuê Thú Chi không còn kiên nhẫn nữa, lập tức đánh gãy lời nói của anh ta.

“Dạ vâng, mời ngài, mời ngài vào”. Đội trưởng lập tức khom người cung nghênh anh đi vào.

Trở ngại đã không còn, Khuê Thú Chi ngay cả một giây đồng hồ cũng không muốn lãng phí, xoay người lập tức hướng cổng trước viện lập pháp lao đi, không hay biết đột nhiên xuất hiện một âm thanh từ những người vây quanh đứng xem làm cho anh nhất thời cả người cứng ngắc, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”. Vu Hàn vẻ mặt tái nhợt khó có thể lý giải được trường hợp gì đang diễn ra.

Cô ở đại sảnh chờ anh đã nửa giờ, anh lại chậm chạp không thấy xuất hiện, điện thoại lại gọi không được, cô bắt đầu nghĩ lại không biết có phải mình quá xúc động, đột nhiên chạy tới tìm anh, có phải hay không đã ảnh hưởng đến công việc của anh rồi?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, vì thế liền nhờ quầy tiếp tân thay cô chuyển lời cô có việc muốn rời đi trước, nhắn anh không cần trăm việc đang bận chưa giải quyết xong ra tiếp cô.

Nhưng khi cô vừa mới đi ra cổng trước viện lập pháp, liền nhìn thấy người cô đã đợi nửa ngày không tới – ông xã cô – giống như tội phạm đang bị truy nã bị bảo vệ vây quanh, bốn phía còn có một nhóm dân chúng thích xem náo nhiệt nhìn.

Không chỉ như thế, trên mặt anh còn có vẻ âm trầm lạnh lùng cô chưa từng thấy qua, cả người phát ra khí thế khiếp người làm cô cảm thấy xa lạ, càng miễn bàn tới thân thủ nhanh nhẹn mạnh mẽ như quỷ mị hư vô, trước đây cô chưa từng xem thấy.

Cô không phải đang nằm mơ đó chứ?

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”. Cô nhịn không được lớn tiếng hỏi lại lần nữa, làm cho toàn bộ đám người đang che đằng trước cô đều nghi hoặc quay đầu lại nhìn, khiến cô trở thành tiêu điểm chú ý thứ hai của mọi người ở hiện trường.

Khuê Thú Chi vừa quay đầu đã nhìn thấy Vu Hàn, nhanh chóng đem khuôn mặt không còn chút máu tiến đến gần cô, trong lòng không ngừng mắng nhiếc. Con mẹ nó! Chết tiệt!

“Tiểu Hàn, tất cả đều là hiểu lầm thôi, không giống như em đang nghĩ đâu”. Anh nhẹ giọng giải thích.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt lại giống như không nhận ra anh là ai.

“Tiểu Hàn…”. Anh bối rối mở miệng, nhưng lại bị thanh âm của cô thình lình đánh gãy.

“Tôi nghĩ như vậy là nghĩ thế nào?”. Cô hỏi anh.

Khuê Thú Chi trong khoảng thời gian ngắn á khẩu không trả lời được.

“Tại sao bọn họ lại muốn vây bắt anh?”. Cô hỏi.

“Anh quên mang theo giấy thông hành, cho nên mới có hiểu lầm kia…”. Anh không biết giải thích thế nào.

“Hiểu lầm kiểu gì mà phải động tay động chân?”.

“Cái này…”.

“Anh không phải đang làm việc trong viện lập pháp sao? Tại sao lại ở ngoài này?”.

“Anh…”.

“Anh thật sự đang làm việc ở đây sao? Nếu đã như vậy, sao chỉ vì không mang theo giấy thông hành liền biến thành người diễn toàn vai võ phụ? Thân thủ của anh sao lại thế? Tôi còn tưởng mình đang xem phim hành động. Còn người mới nói chuyện với anh là ai? Sao lại hành xử cung kính với anh, có phải hay không anh dối gạt tôi chuyện gì?”.

Liên tiếp nhiều vấn đề đến cùng một lúc ép Khuê Thú Chi bẹp đến không đứng dậy nổi, anh nhìn cô đang chờ đáp án, nhịn không được đem đám bảo vệ hỗn đản bại sự nhiều hơn thành công kia mắng một ngàn tám trăm lần.

Tình huống này biết giải thích làm sao đây???

Bên trong xe tràn ngập không khí làm người ta hít thở không thông, Khuê Thú Chi thật cẩn thận nhìn Vu Hàn từ lúc lên xe đã không nói một câu, trong đầu rối loạn chen chúc những suy nghĩ không biết phải ứng biến với cô ra sao.

“Anh có thể giải thích”. Anh nhỏ giọng mở miệng, muốn ngăn cơn sóng dữ.

“Giải thích cái gì? Giải thích vì sao một nhân viên hành chính nhân sự nho nhỏ có thể làm người ta khúm núm, còn động thủ tay không đánh lại một đám bảo vệ sao?”. Cô mở miệng, giọng điệu bình thản nói.

Khuê Thú Chi cứng người, nhất thời á khẩu không trả lời được.

“Sao lại không nói gì, anh không phải muốn giải thích sao?”. Cô mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn anh.

Không ngờ anh thật sự có chuyện giấu giếm cô. Cô vẫn nghĩ mình đã tìm được một người chồng đàng hoàng, thật thà, ngay cả nói dối thiện ý cũng không học được, ai biết sự việc vốn không phải thật như vậy. Cô không chỉ có cảm giác bị lừa, còn có cảm giác mình là kẻ ngu ngốc, tâm tình của cô bây giờ phải nói là cực kỳ, cực kỳ hỏng bét.

“Em đang tức giận?”.

“Tôi đang đợi anh giải thích”. Cô không tự chủ được, cao giọng.

Làm sao bây giờ? Cô ấy thật sự đang rất tức giận. Nếu chuyện này mà làm cho cô tức giận đến vậy, anh thật không tưởng tượng nổi, cô mà biết được tên Tiểu Thú có đánh chết cô cũng không gả cho kia đáng lẽ lấy cô làm vợ lại chính là anh, tất cả đều là kế hoạch do anh và ba mẹ cô bày ra, cô không tức điên lên mới là lạ.

Làm sao đây a??? Chuyện này anh thế nào cũng phải xử lý cẩn thận, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Anh nhíu chặt chân mày, liều mạng nghĩ biện pháp.

“Anh dừng xe lại bên đường đi”. Cô bỗng nhiên mở miệng.

“Tiểu Hàn?”. Anh vẻ mặt kinh hoàng nhìn về phía cô.

“Nếu anh còn chưa tìm được cớ hoặc từ gì để che đậy việc mình làm thì anh cứ một mình từ từ suy nghĩ, tôi muốn xuống xe, đỗ xe lại bên đường cho tôi xuống”. Cô lạnh nhạt nói, không có tâm tình kiên nhẫn chờ đợi một sự dối trá khác.

“Anh không phải cố ý gạt em”. Khuê Thú Chi nhanh chóng giải thích, dường như sợ cô một giây sau sẽ không thấy đâu nữa.

“Anh thật sự là nhân viên công vụ ăn lương nhà nước, chỉ là tính chất công tác của anh có vẻ không giống vậy, anh… Anh sợ sẽ dọa em chạy mất, cho nên mới nói dối em”.

“Sợ sẽ dọa tôi chạy?”. Lý do kiểu gì thế này?. “Tính chất công tác của anh rốt cuộc là cái gì?”.

“… Có chút khó giải thích”.

Hay là anh ta không muốn nói thật?. “Không cần giải thích nữa, ngừng xe lại bên lề đường đi”. Cô căm tức nói.

“Không, không khó, tuyệt đối không khó, nếu so sánh với việc ăn cơm, uống nước, đại tiện (ọe, so sánh kiểu gì mất vệ sinh thế? =.=), đi ngủ còn đơn giản hơn”. Anh nhanh chóng sửa lời.

Vu Hàn nhíu mày. Anh có cần thiết phải nói một tràng dài dòng như vậy không?. “Ngay cả chữ đại tiện, tiểu tiện cũng nói ra được sao?”.

Thật là… mất vệ sinh. (haha, ta đã nói mà :]])

Vụng trộm liếc mắt ngắm cô một cái, xác định cô đã không còn kiên trì muốn xuống xe nữa, Khuê Thú Chi thở phào nhẹ nhõm. Anh rất sợ cô xuống xe xong, liền bắt taxi bỏ chạy mất dạng.

Đi qua hơn hai tháng, anh đã có thói quen mỗi ngày đều có thể gặp cô, nghe cô nói chuyện, ôm cô ngủ, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi có cô bên cạnh. Nếu mất đi cô, dù chỉ là một ngày ngắn ngủi, anh không thể tưởng tượng nổi, cũng không chịu đựng nổi.

“Công tác của anh tính chất hẳn có thể gọi là cố vấn an ninh, nhưng bởi vì không có danh hiệu chính thức, cho nên thật không biết giải thích với người khác thế nào”. Anh than nhẹ một tiếng.

“Cố vấn an ninh?”. Cô làm một bộ như vịt nghe sấm.

“Cái này thật khó nói được—”. Thấy cô nhìn chằm chằm, anh lập tức đổi lời nói. “Nói đơn giản anh là cố vấn an ninh cho cục tình báo của Bộ Quốc phòng, thỉnh thoảng bọn họ xin anh vài ý kiến, giúp bọn họ loại bỏ một vài chứng cứ nghi ngờ, đây chính là công việc của anh”.

Bộ Quốc phòng?

Cục tình báo?

Xin vài ý kiến sao?

“Anh… rốt cuộc là ai?”. Cô nhìn anh.

“Anh là Khuê Thú Chi, người vừa mới kết hôn với em hai tháng trước”. Khuê Thú Chi nhíu mày nói, anh không thích vẻ mặt của cô bây giờ, thật giống như cô không nhận ra anh vậy.

Vu Hàn trầm mặc nhìn anh một hồi, ngẩng đầu lên.

“Không. Tôi đột nhiên phát hiện, tôi không hiểu gì về anh, cũng không biết gì về anh”.

“Làm sao có chuyện đó? Em là bà xã của anh, biết mọi sở thích của anh, thậm chí ngay cả thói xấu của anh anh không biết mà em còn biết nữa là, em làm sao có thể không biết anh, không nhận ra anh đâu?”. Khuê Thú Chi cuống quýt nói.

“Vậy sao? Nhưng tại sao tôi lại không thấy vậy?”. Vu Hàn lấy ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn anh.

“Tiểu Hàn, anh vẫn là anh mà”. Anh gắt gao siết tay cô thật chặt. “Mặc dù anh có điều giấu em, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự thật là anh rất yêu em, cũng không ảnh hưởng đến hai vợ chồng chúng ta yêu thương nhau, không phải sao?”.

Vu Hàn trầm mặc không nói.

“Tiểu Hàn, em nói gì đi, đừng làm như không để ý gì đến anh được không?”. Anh đau khổ khẩn cầu.

“Anh muốn tôi nói gì?”. Cô nghiêng đầu hỏi.

“Cái gì cũng được, miễn đừng làm ra vẻ không để ý gì tới anh nữa”.

“Tôi vẫn cho là mình yêu một người đàn ông đàng hoàng, thật thà, bình thường, nhưng bây giờ thì… “. Cô nhìn anh một cái, sau đó lắc đầu. “Trong đầu tôi bây giờ một mảnh rối loạn, thật không biết phải nói gì”.

Cô cần nhiều thời gian để suy ngẫm lại hết thảy mọi việc, ngẫm lại rốt cuộc cô có thương yêu anh thật hay không, hay là yêu một đối tượng do tự mình huyễn hoặc?…

“Sao em lại đột nhiên đến tìm anh?”. Không để cho cô có thời gian để tâm vào những chuyện vụn vặt, anh cắt đứt suy nghĩ của cô.

“Tôi…”. Vu Hàn chậm rãi cúi đầu, nhìn túi đựng cơm hộp vẫn đang ôm trên tay, bỗng cảm thấy một niềm chua xót.

Nếu không phải cô tâm huyết dâng trào, khẩn cấp muốn cho anh nếm thử tay nghề nấu nướng của mình, hết thảy những chuyện này sẽ không xảy ra, cô vẫn có thể tiếp tục đợi ở nhà làm vợ đảm mẹ hiền, mỗi ngày mỗi phút mỗi giây đều tin tưởng rằng mình đã gả cho một người chồng đàng hoàng, thật thà, bình thường, đáng tin cậy. Nhưng mà bây giờ…

“Đó là gì vậy?”. Thuận theo ánh mắt của cô, Khuê Thú Chi thấy cái túi trên tay cô, tò mò hỏi.

Đây là cơm hộp cô tự tay làm cho ông xã yêu của mình, chẳng qua là bây giờ cô cũng tự hỏi ông xã mình nhận biết có thật tồn tại hay không, hộp cơm này…

Cô không tự chủ được thắt chặt miệng túi hơn chút nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn anh một cái, đối anh lắc lắc đầu.

“Không có gì đâu”.
Bình Luận (0)
Comment