Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 146

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 146: Cô không biết mình đã nổi tiếng rồi sao?

“Sáu trăm triệu đồng?”

Thời Ngọc Diệp sửng sốt một lúc lâu, bảng giá này quả thật không tồi.

Mặc dù ngày thường cô viết một bài hát cho người khác, giá khởi điểm đều là trên một tỷ năm trăm triệu đồng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự hứng thú của cô đối với sáu trăm triệu đồng này. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy khó chịu chính là khuôn mặt tươi cười này.

Thực sự khiến cho người ta có cảm giác như không có nửa phần thành ý nào cả.

Thời Ngọc Diệp suy nghĩ lại, nhưng cô vẫn lựa chọn cự tuyệt.

“Thật xin lỗi, hiện tại tôi không có ý nguyện này, cô vẫn là tìm người khác hợp tác đi: Sau khi trả lời xong câu nói này, cô liền thoát khỏi Messenger, cũng không để ý tới tin nhắn của đối phương nhắn cho mình nữa, mà là thoát ra ngoài lướt Facebook.

Cô vừa mới mở Facebook chưa được hai giây lại bị một đống thông báo ồ ạt hiện tới, trực tiếp rơi vào trạng thái đứng máy trong vài phút.

Thật sự khiến người cảm thấy phiền phức.

Đây cũng là lý do cô không thích mở tài khoản Facebook chính của mình, quá nhiều tin nhắn riêng tư, quá lag đi.

“Cúng bái nữ thần của tôi, khi nào thì cô có thê tiêt lộ dung mạo đây?

Thời Ngọc Diệp lướt hết các trang bài đăng, cô cảm thấy vô cùng khó tin, cô còn nghỉ ngờ rằng liệu có đúng là những người này đang nói về cô không.

Ngay khi cô quyết định thu lại điện thoại và tiếp tục hoàn thành đoạn ghi âm còn dang dở ngày hôm qua, thì cô bất ngờ nhận được tin nhắn của Quý Cẩm Tú một trong những giám đốc của công ty giải trí Sinh Động đã từng hợp tác với cô trước đây.

“Nụ cười ngây ngô, cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện rồi sao? Có trời mới biết tôi đã đợi cô vất vả như thế nào: Thời Ngọc Diệp nhịn không được trả lời tin nhắn của cô ấy.

 

 

Nụ cười ngây ngô: ‘Vất vá như thế nào?”

Quý Cẩm Tú: “Tôi đợi cô đến hoa cũng tàn rồi: Nụ cười ngây ngô: “Bài hát này đã lỗi thời rồi: Quý Cẩm Tú: Vậy thì xin phiền bà cô này nhanh chóng đến đây viết một bài hát cho tôi đi”

Quý Cẩm Tú lại gửi một tin nhắn khác, màn hình hiện đầy dấu chấm than.

Dù cách một màn hình đều có thể cảm nhận được tiếng gọi mãnh liệt từ trong đáy lòng của cô ấy, khiến cho Thời Ngọc Diệp có một loại ảo giác, nếu cô từ chối, liệu cô có bị ông trời trừng phạt không?

Nụ cười ngây ngô: Vừa rồi cũng có người hỏi hẹn tôi viết nhạc”

Quý Cẩm Tú vừa nhìn thấy dòng tin nhắn này, trái tim liền hoảng sợ đến mức muốn nhảy ra ngoài.

“Đó là ai, cô sẽ không đồng ý rồi chứ? Tôi không quan tâm, cho dù cô có đồng ý với người khác đi nữa, bất kể khi nào cô viết xong đều được, chỉ cần cô bằng lòng viết cho tôi, trả bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề”

Thời Ngọc Diệp nhìn thấy cô ấy hào phóng như vậy, cô cảm thấy rất khó tin.

Nụ cười ngây ngô: “Tại sao người nào người nấy đều muốn hẹn tôi viết nhạc một cách gấp gáp như vậy?”

Quý Cẩm Tú: “Chị gái à, cho đến bây giờ cô còn không biết là bài hát chính của bộ phim hoạt hình lần trước của chúng ta đã trở nên cực kỳ nổi tiếng rồi sao?”

Nụ cười ngây ngô: ‘Có chuyện đó sao?”

Quý Cẩm Tú ở đầu dây điện thoại bên kia, suýt chút nữa thì cô ấy đã chết ngay tại chồ rồi.

Người phụ nữ này đang sử dụng mạng 2g sao?

Cô không chỉ thường hay chơi trò mất tích, mà thậm chí cô còn không biết những bài hát mà mình sáng tác đã nổi tiếng đến mức nào?

Quý Cẩm Tú kìm nén tính khí muốn chửi người của mình lại, mà giải đáp câu hỏi của Thời Ngọc Diệp một cách vô cùng chuyên nghiệp: ‘Bài hát “Thất tịch đêm mưa’ do cô sáng tác không chỉ nổi tiếng ở bộ phim hoạt hình, mà còn được đưa vào nhiều video ngắn trên mạng xã hội, còn có cả Chương trình tuyển chọn tài năng gần đây cũng sử dụng bài hát của cô. Có thể nói đây là ca khúc thần thánh nổi tiếng trên mạng xã hội được yêu thích nhất trong năm gần đây: Thời Ngọc Diệp chớp mắt nhìn vào điện thoại, cô phải mất một lúc lâu mới nhớ ra rằng mình đã viết và thu âm bài hát đó vào năm ngoái. Sau khi bản quyền của bài hát này được bán đi, cô không còn quan tâm nhiều đến nó nữa, cô thực sự không ngờ rằng mình sẽ có được thành tựu và sự nổi tiếng của ngày hôm nay.

Quý Cẩm Tú có thái độ tốt với cô như vậy, chắc hẳn là nhờ vào bài hát này cô ấy đã bán được không ít tiền, chỉ thiếu là cô ấy không tôn thờ cô như tổ tiên của mình mà thôi.

Trong phút chốc, cô dường như đã phát hiện ra một cách tốt để kiếm tiền.

Nụ cười ngây ngô: “Tôi không giấu giếm với cô nữa, người vừa hỏi mời tôi viết ca khúc cho giá là sáu trăm triệu đồng, nhưng tôi từ chối rồi?

Quý Cẩm Tú: Sáu trăm triệu đồng? Mẹ nó đưa ra giá này không phải là sỉ nhục người ta sao?

Nghĩ đến bài hát đầu tiên tôi mời cô về sáng tác đã có hơn một tỷ năm trăm triệu đồng, cái bài hát “Thất tịch đêm mưa’ mà tôi vừa nói với cô, tôi nhớ công ty mua nó với giá sáu tỷ phải không? Mẹ nó, thật may là cô đã không đồng ý với người đó, nếu không tôi sẽ đấm chết cô ta ngay bây giờ”

Thời Ngọc Diệp nhìn thấy vẻ mặt tức giận bất bình của Quý Cẩm Tú, cô cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cô vấn không quên hóm hỉnh hỏi một câu: Vậy thì lần này cô đưa ra giá bao nhiêu?

Thấp hơn giá lần trước thì khỏi cần bàn nữa nhé”

Quý Cẩm Tú: ‘Bà cô ơi,cô đừng ham tiền như thế có được không? Tôi còn chưa nói chuyện với cô xong, cô đã hỏi về chuyện tiên bạc rồi: Nụ cười ngây ngô: “Nếu không phải vì nể mặt số tiền đó, tôi đã offline rồi đấy, tôi sẽ không trả lời tin nhắn của cô đâu: Quý Cẩm Tú: “..?

Mặc dù rất muốn phỉ nhổ, nhưng vì để hoàn thành nhiệm vụ công ty giao phó, cuối cùng cô ấy vấn kìm chế được tính khí của mình và nghiêm túc đưa ra một bảng giá.

Quý Cẩm Tú: ‘Bà cô ơi, cô cảm thấy mười lăm tỷ thế nào? Sáng tác ca khúc lời bài hát và hát đều giao cho cô, cái bảng giá này đã rất cao rồi đấy.

Thời Ngọc Diệp không ngờ rằng cô ấy vừa ra giá đã cho cao đến như vậy, cô có chút nghỉ ngờ rằng liệu đối phương có đang lừa mình hay không.

Nụ cười ngây ngô: ‘Các người có bày hố ở đây không?”

Quý Cẩm Tú: ‘Cô đã hợp tác với tôi nhiều lần như vậy rồi, tôi có từng lừa qua cô chưa?”

Nụ cười ngây ngô: [Vậy thì để tôi suy nghĩ lại xem nhé, một thời gian nữa tôi sẽ trả lời cô”

Quý Cẩm Tú: ‘Mười tám tỷ, tôi cho giá cao nhất rồi đấy, bà cô ơi, cô cứ trực tiếp bán bài hát mới này cho công ty chúng tôi đi? Công ty thật sự cần một người viết nhạc tài năng như cô. Hoặc là chúng tôi sẽ làm một bản hợp đồng, đến lúc đó chúng ta sẽ phân chia tất cả các bản quyền đã bán được theo tỷ lệ năm mươi-năm mươi, thế nào?

Thời Ngọc Diệp nhìn thấy đối phương không hề khách khí mà nâng giá lên đến mười tám tỷ, cô hoàn toàn không để ý đến sự khó chịu mà biểu cảm tươi cười gây ra và đáp lại không chút do dự.

Nụ cười ngây ngô: ‘Mười tám tỷ cộng với năm mươi-năm mươi: Quý Cẩm Tú cảm thấy tim mình đang rỉ máu, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết trả lời: Thành giao”

Nụ cười ngây ngô: ….

Thời Ngọc Diệp đột nhiên cảm thấy rằng thực ra khuôn mặt tươi cười này thoạt nhìn cũng không phải là không có chân thành.

Ít nhất thì bây giờ cô trông khá là vui sướng.

Tất nhiên, nó có thuận mắt hay không còn phụ thuộc vào giá cả.

Sau khi thương lượng xong xuôi, Quý Cẩm Tú nhắn nhủ một số vấn đề với cô và hẹn một thời gian để thảo luận về các vấn đề ký kết, cô tiếp tục đi hoàn thành bài hát của ngày hôm qua một cách hài lòng.

Cho đến chập tối, sau khi mọi việc đã xong xuôi, Quý Cẩm Tú đã thu xếp quan hệ công chúng để quảng bá bài hát mới cho cô, hơn nữa còn chủ trương rằng bài hát này sẽ được đưa vào bài hát mở đầu của một bộ phim truyền hình nào đó đang chuẩn bị phát sóng.

Mọi thứ dường như đang diễn ra rất thuận lợi.

Sau đó, phía bên Tô Cẩm Tú hoàn toàn náo loạn.

——————————————–

 

 

 

 

 

 

 

 

“Mấy năm nay tớ cũng đã cổ găng hết sức đế †ìm kiếm, nhưng không có một người đàn ông nào có thể làm cho tớ cảm thấy rung động, cho nên tớ nghĩ cứ thế thôi vậy. Thay vì tìm kiếm một cách không có mục đích, mãi đến cuối cùng có lẽ còn không thể tìm thấy một người đáng tin cậy, thế chẳng thà cứ để cuộc hôn nhân của mình giao cho ba mẹ quyết định, tớ đỡ phải phiền lòng.”

Mẫn Tuyết Nguyệt nhún vai giả vờ nhẹ nhõm, nhưng Thời Ngọc Diệp liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu được suy nghĩ thật của cô ấy.

“Nếu cậu kết hôn với tâm lý như thế này, dễ dàng giao quyền quyết định cho người khác, vậy thì điều đó chứng tỏ rằng cậu căn bản không muốn chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình”

“Hoàn thành tâm nguyện của ba mẹ không phải là rất tốt sao? Ít nhất mỗi ngày bọn họ sẽ không cằn nhăn về chuyện bắt tớ đi tìm đối tượng nữa.

Thời Ngọc Diệp nhìn chằm chằm vào Mẫn Tuyết Nguyệt, khuôn mặt ăn diện như một người chị cao ngạo lạnh lùng, bên trong là một trái tim đơn thuần đến mức khiến người ta muốn nâng niu che chở trong lòng bàn tay.

Trầm mặc một lúc, cuối cùng cô nói ra một câu khuyên bảo từ tận sâu trong đáy lòng một cách trịnh trọng.

“Tuyết Nguyệt, em nghe này, nếu em kết hôn vì bản thân mình, chị nhất định sẽ ủng hộ và chân thành chúc phúc cho em, nhưng nếu em kết hôn chỉ để làm vui lòng ba mẹ, chị chỉ có thể tôn trọng quyết định của em. Chị hy vọng em có thể trung thành với bản thân mình, chuyện này giống như lúc trước em khư khư cố chấp muốn dựa vào chính đôi tay của mình để ra ngoài gây dựng sự nghiệp vậy, chỉ sống cho bản thân mình”

Lời nói cúa Thời Ngọc Diệp văng väng bên tai Mãn Tuyết Nguyệt một lúc lâu, sau khi nghe xong cô ấy sững sờ ngẩn người một hồi lâu không nói chuyện.

“Em đừng nghĩ nữa, mau đi tắm rửa đi, chúng †a tắt đèn đi ngủ, hoặc là nói về vấn đề khác cũng được. Chuyện tình cảm phiền phức này, tạm thời cứ gạt sang một bên đi.”

Mãn Tuyết Nguyệt nói chuyện phiếm với Thời Ngọc Diệp suốt cả đêm, sáng sớm mới đi ngủ, cô ấy trực tiếp ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy rời đi, cắt đứt dòng nghĩ xấu xa của Phong Thần Nam, quả thực khiến cho sáu đứa bé cảm thấy vô cùng hài lòng.

Trước khi rời đi, cô ấy còn thu hoạch được cảnh tượng đưa tiễn nhiệt tình của các đám trẻ.

“Tạm biệt dì Tuyết Nguyệt, sau này dì nhớ đến nhà chúng con chơi nhiều hơn nhé”

Tất nhiên là Mân Tuyết Nguyệt không có nghĩ nhiều mà còn tưởng răng cô ấy chơi board game với các đám trẻ, nên mối quan hệ trở nên tốt hơn, khi cô ấy rời đi còn cảm thấy rất vui mừng.

Sau khi tiễn người bạn thân của mình rời đi, Thời Ngọc Diệp ngáp một cái muốn trở về phòng ngủ một chút, kết quả là điện thoại lại kêu lên một tiếng gửi đến một thông báo kết bạn của Messenger.

Cô theo bản năng mở điện thoại ra xem, cơn buồn ngủ của Thời Ngọc Diệp bỗng chốc tan biến.

“Tại sao lại là Tô Cẩm Tú? Rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì?”

Cô đấu tranh một lúc lâu, rồi mới quyết định đồng ý lời mời kết bạn trước để xem ý đồ của đối phương là gì.

Tô Cẩm Tú vừa mới nhận được thông báo đồng ý lời mời kết bạn, liên lập tức gửi một tin nhắn đến.

“Xin chào, nụ cười ngây ngô, tôi là người đại diện của Tô Cẩm Tú, chị Văn”

Ồ, hóa ra đó không phải là Tô Cẩm Tú.

Thời Ngọc Diệp liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương một cái, không hiểu tại sao lại liên tưởng đến Tô Cẩm Tú lộ ra một nụ cười lạnh ha hả của cô ta, dù cách màn hình đều có thể cảm nhận được suy nghĩ tràn đầy ác ý đó.

Tuy rằng không bằng lòng ứng phó trả lời người phụ nữ này lắm, nhưng Thời Ngọc Diệp vẫn muốn biết đối phương muốn làm gì.

“Có chuyện gì à?’ “Chuyện là như vậy, tôi muốn mời cô viết một ca khúc cho tôi, thu vào trong ca khúc cuối phim của bộ phim truyền hình, xin hỏi cô có bằng lòng hay không? Về khoảng thù lao sẽ được thanh toán cho cô dựa theo bản giá thị trường”

Thời Ngọc Diệp hiểu rõ.

Hóa ra là vì điều này.

Có vẻ như người ta đang thảo luận vấn đề hợp tác rất nghiêm túc, nhưng tại sao lại phải dùng biểu hiện thiếu đòn như vậy chứ?

Hơn nữa, cái được gọi là bản giá thị trường này, rốt cuộc là dựa theo bản giá thị trường ở đâu? Giá thị trường của những đơn hàng thông thường của cô không hề thấp nhé.

Thời Ngọc Diệp muốn cự tuyệt, nhưng cô lại cảm thấy mình cần phải hỏi rõ ràng về phần thù lao trước, nên chuẩn bị tinh thần cho mình để tránh sau này cảm thấy hối hận và tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, cô thuận tiện hỏi một câu: “Không bằng cô cứ báo giá trước đi: Đối phương chậm trê vài phút rồi mới trả lời.

“Tôi đã tra sơ về bản giá thị trường, ước chừng ở mức một trăm triệu đồng đến ba trăm triệu đồng, tôi sẽ đưa ra mức giá sáu trăm triệu đồng, cô cảm thấy thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment