Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 148

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 148: Con trai tôi là một hacker thiên tài

Ban đầu Bé Hai vẫn không hiểu Phong Thần Nam nói heo nhảy múa kia là vấn đề gì, nhưng sau vài giây, khi đầu cậu bé lóe lên chuyện giữa mình và ba đối đầu với nhau, cậu bé từng gửi cho anh một bức ảnh khiêu khích.

Khi đó cậu bé còn kèm theo một vài dòng chữ màu đỏ: “Bạn thua rồi, lêu lêu lêu.

Không biết tại sao, cậu bé thường cảm thấy khí thế của mình lớn hơn ba, nhưng lần này bị vạch trần cậu bé bỗng nhiên cảm thấy yếu thế hơn trước kia.

“Hơ hơ hơ, trùng hợp, trùng hợp.”

Phong Thân Nam đã đứng ở phía sau cậu bé một lúc lâu, nhìn quy luật mật mã của con trai, anh cảm thấy rất khó tin.

Trước không nói đứa con trai này tuổi còn trẻ, kỹ thuật hacker lại có thể tốt như vậy. Chỉ riêng quy luật chuỗi mã này của cậu bé cũng đủ để đánh bại hầu hết các cao thủ máy tính khác rồi.

Quả thực không thể bi3n thái hơn được nữa.

Mặc dù vậy, Bé Hai vẫn mắc một sai lâm nhỏ, ngay khi bức tường lửa của cậu bé suýt bị đối thủ phá hủy, một giọng nói trầm thấp từ phía sau lưng truyền đến.

“Phòng thủ một cách mù quáng là vô dụng, tốc độ đánh máy nhanh của con cũng là một lợi thế. Bây giờ con nhanh chóng thiết lập một cái bấy vòng tuần hoàn, chờ đợi người đó lọt vào, †rong vòng mười giây này tranh thủ lấp đầy lỗ hổng, sau đó mới bí mật đánh lén đối phương.”

Sự hướng dân nhạt nhẽo của Phong Thân Nam, khiến hai mắt của Bé Hai sáng lên ngay lập tức.

“Con thử xem sao.”

Dứt lời, cậu bé tăng tốc nhanh chóng thiết lập một cái bẫy mới.

Quả nhiên đúng như dự đoán, đối phương thật sự trúng chiêu.

Bé Hai dựa theo lời đề nghị của Phong Thần Nam sửa chữa các lỗ hổng, đồng thời còn bí mật tấn công máy tính của đối phương bằng một

Chương trình virus do cậu bé tự mình viết ra.

Đợi đến khi mọi thứ xong xuôi, cậu bé thành thạo gửi cho đối phương một bức ảnh về con lợn đang nhảy múa mà mình đã chuẩn bị từ trước.

“Lêu lêu lêu, bạn thua rồi”

Nó giồng hệt với bức ảnh mà Phong Thân Nam đã nhận được trước đó, chú heo con tràn đầy sự chế giêu và khiêu khích, đủ để khiến cho đối phương tức giận đến sôi máu.

Phong Thần Nam chứng kiến hàng loạt kỹ năng này của con trai mình, trong lòng vô cùng chấn động.

Trước đây anh còn cảm thấy buồn bực, tại sao Thời Ngọc Diệp lại có thể có một cao thủ hacker ở bên cạnh, một mực bảo vệ mọi sự riêng tư của cô trong suốt hai mươi bốn đồng hồ, nhưng anh lại không phát hiện được người này?

Thật sự là không thể ngờ tới mà.

Cái người gọi là cao thủ hacker kia, thế nhưng xa tận chân trời mà lại ở gần ngay trước mắt.

“Nhóc con, con tự học những thứ này đó hả?”

“Đương nhiên rồi, nếu không trường mầm non có dạy những thứ này sao?”

“Tuổi còn nhỏ suốt ngày ngồi ở trước máy tính, mẹ con không ngăn cản sao?”

“Chú nhìn khả năng của con này, chú nhẫn tâm chôn vùi một nhân tài có thiên phú cường đại như vậy sao?”

“..” Không thể.

Bất kể ai có một cậu con trai tuyệt vời như vậy, người đó đêu sẽ không nhẫn tâm ngăn cản cậu bé phát triển tài năng của mình được.

Tâm trạng Phong Thần Nam có chút chấn động.

Chỉ cần anh nghĩ đến đây là con trai ruột của mình, anh lại bất chợt có một loại cảm giác vô cùng hãnh diện.

“Ông chủ, cách này không được. Tôi đã cố găng hết sức rồi, kỹ thuật máy tính cúa đổi phương thực sự rất lợi hại, tôi không thể tìm thấy bất kỳ tư liệu bị mất trước đó được”

Một thanh niên trẻ tuổi nhìn vào chú heo con đang nhảy múa trên máy tính, tâm trạng của anh †a vô cùng suy sụp.

Anh ta chỉ là một kẻ làm thuê, tại sao phải chịu nhiều áp lực như vậy?

“Anh không muốn tiền lương nữa sao? Tôi mời anh trở về chính là để anh làm công việc máy tính, kết quả là anh còn không thể khôi phục một bản tài liệu sao? Hiện tại tôi rất nghi ngờ trình độ của anh có phải là làm giả hay không?”

Nếu Thời Ngọc Diệp có mặt ở hiện trường vào thời điểm này, có lẽ cô sẽ nhận ra được người đàn ông đang nói chuyện chính là ông chủ của cơ quan thám tử, người đã bị đánh thành đầu heo khi theo dõi cô trước đó.

Từ lần theo dõi người ta rôi bị đánh, ông chủ của cơ quan thám tử này đã thuê một cao thủ máy tính về làm việc cho anh ta, từ đó anh ta chỉ dùng kỹ thuật hacker để điều tra phương án, nhưng không ngờ rằng ngày hôm nay lại bị tát thẳng vào mặt.

“Hu hu hu, tôi cũng không muốn đâu ông chủ, cái IP vừa hoạt động đã bị thiết bị chống do thám của bên đó phát hiện, sau đó thì máy tính cứ bị tấn công thế này, tôi căn bản không có thời gian đề phòng được”

“Hừ, cái người trẻ tuổi đó không biết đạo đức, anh khuyên nhủ cậu ta thay tôi, tự lo cho bản thân mình đi”

“Ông chủ, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ta”

“Vậy thì từ ngày mai bắt đầu anh cũng đừng tới làm việc nữa, tự lo cho bản thân mình đi”

“Hu hu hu”

Cùng lúc đó.

Ở địa cầu phía bên kia, sau khi tầng cao nhất của một tòa nhà huy động toàn bộ nhân viên tiến hành điều tra đều bị tấn công trở lại, hơn mười người hacker trong phòng họp đều rơi vào trận đả kích nặng nề.

Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen đứng bên cửa sổ sát đất vừa nghịch chơi các ngón tay vừa ngắm cảnh.

Sau khi nghe xong báo cáo từ người thuộc hạ, anh ta thốt ra một câu nhàn nhạt.

“Xác định là cao thủ?”

Trong đội hacker, đội trưởng đứng đầu gật đầu đáp lại: “Đúng vậy, thực lực của đối phương vượt xa chúng tôi, không chỉ về phương diện kỹ thuật, ngay cả chiến lược cũng tốt hơn rất nhiều, khiến mọi người trớ tay không kịp.”

“Các anh đã là những hacker hàng đầu trên thế giới rồi, thế mà còn gặp phải cao thủ, chắc hẳn đối phương cũng là một trong những hacker có sự tồn tại bậc nhất trong ngành”

“Chúng tôi không thể xác định được điều này, bảng xếp hạng của cao thủ hacker được cập nhật rất nhanh. Chỉ duy nhất vị trí đầu tiên không ai có thể lay chuyển được địa vị của anh ta trong suốt hai năm nay. Theo tôi quan sát, cái người vừa rồi chỉ là một cao thủ thành phố, căn bản không năm trên bảng xếp hạng của hacker ở hàng đầu thế giới, vì vậy rất khó đề phòng”

Đội trưởng cố gắng biện minh cho sự thất bại của đồng đội.

Tuy rằng nói nghe có vẻ rất hùng hồn có đạo lý, nhưng chỉ có anh ta mới biết rằng dưới gầm bàn hai bàn chân của mình đều đang run rẩy.

Người đàn ông ở trước cửa số sát đất nghe thấy vậy, cũng không tiếp tục tra hỏi, chỉ nghe anh †a nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nói: “Nếu đã như vậy, thì cho qua đi”

Nói xong, người đàn ông với vẻ mặt bình thản nhấc đôi chân dài cùng với trợ lý bước ra khỏi phòng họp.

Khi nhìn thấy anh ta biến mất, mọi người đều không khỏi thở dài nhẹ nhõm.

“Cũng may là không trách chúng ta, vừa nấy †ôi sợ tới mức suýt nữa tè ra quần rồi”

Ngoài cửa.

Sau khi rời khỏi phòng họp, người đàn ông vẫn tiếp tục nghịch chơi ngón tay của mình.

Thang máy màu vàng đỉnh một tiếng vang lên, trợ lý gọi một tiếng, rồi làm động tác ra hiệu: “Ông chủ, thang máy tới rồi”

Anh tao nhã bước vào thang máy, rồi trợ lý cũng đi theo sau.

Cửa thang máy đóng lại.

Khi trợ lý ấn nút đi xuống lầu, thì đột nhiên nghe thấy người đàn ông hờ hững buông một câu.

“Xử lý hết đám phế vật đó cho tôi, sau này tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa”

Giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm, sắc mặt không chút thay đổi, thái độ lãnh đạm.

Lúc này trợ lý trộm nhìn qua một cái, sau đó liền vội vàng cúi đầu xuống.

“Vâng, thưa ông chủ.”

Bình Luận (0)
Comment