Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 183

Chương 183: Đàn anh xin giúp đỡ

Tân Gia Hưng rất muốn cứu nhà hàng này.

Trước đó, anh đã cố gắng rất nhiều để nhờ Thời Đằng Kỳ giúp thiết kế thực đơn và công thức nấu ăn, nhưng bị từ chối, vì vậy anh đã yêu cầu Nguyên Thanh Lam, người chiến thắng á quân của cuộc thi nấu ăn, đảm nhận vị trí đầu bếp.

Không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, Nguyên Thanh Lam rời đi ngay khi xảy ra chuyện, còn không quan tâm đ ến việc phá vỡ hợp đồng, trong nhà hàng nhất thời không có đầu bếp, Tần Gia Hưng cũng không biết phải làm sao chỉ còn cách cầu kỳ Thời Đằng Kỳ.

Nghe Tần Gia Hưng nói xong, Thời Đằng Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn ba Phong bên cạnh, sau đó thu hồi ánh mắt, giọng điệu rất thú vị.

“Tần Gia Hưng, cổ phần của nhà hàng anh tình hình dạo này thế nào?”.

“Hử? Thầy giáo Đằng Kỳ, sao cậu lại hỏi cái này?”

“Không có gì” Cậu bé liền đổi chủ đề tiếp tục:

“Được rồi, hai ngày nữa tôi sẽ gửi thực đơn và công thức cho anh. Anh mau thu xếp nhân viên đi, tôi sẽ dành thời gian huấn luyện họ”.

Tần Gia Hưng không ngờ Thời Đằng Kỳ lại đồng ý nhanh như vậy, cũng không nghĩ sâu xa lý do vì sao hỏi cổ phần, liền vui vẻ cúp điện  thoại. Sau khi quản lý Dương hài lòng rời đi, Thời Tử Long và những người khác không thể không hỏi thăm vào câu.

“Thời Đằng Kỳ, em thực sự muốn giúp anh ta huấn luyện nhân viên? Anh nhớ trước đây em không thích làm loại chuyện này mà.”

“Đúng vậy, điều gì đã khiến con thay đổi quyết định vậy?”

Thời Ngọc Diệp không khỏi tò mò hỏi.

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Thời Đằng Kỳ, và thấy cậu bé đang cười toe toét, lộ ra vẻ gian xảo giống như một chú hồ ly nhỏ.

“Dù sao thì đợi đến lúc ông nội thu mua lại chỗ này, thì đây sẽ là sản nghiệp đứng tên của chúng ta rồi. Tất nhiên, chúng ta cần phải rèn luyện chăm chỉ để kiếm được nhiều tiền hơn” .

Mọi người sau khi hiểu rõ đều không khỏi bật cười.

Ba Phong cười đến rung cả bàn, vui vẻ nói:

“Có đầu óc kinh doanh như vậy, thật xứng là cháu trai của ta!”

Dây dưa một hồi lâu cuối cùng cũng trở về nhà, Phong Thần Nam vốn tưởng rằng hôm nay có thể sửa lại giấy kết hôn, nhưng cuối cùng lại không làm được việc gì ra hồn, liền cảm thấy đau lòng.

Anh định kéo Thời Ngọc Diệp đi để bàn về việc nên đi làm lại lần nữa, nhưng anh bị cắt ngang bởi một cuộc điện thoại từ Hà Tuấn Trạch.

“Đàn em, em làm ơn giúp anh một việc được không? Chuyện này rất nghiêm trọng” .

Ngay sau khi Thời Ngọc Diệp trả lời điện thoại, cô đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Hà Tuấn Trạch.

“Có chuyện gấp vậy ạ?”.

“Chuyện này nói qua điện thoại cũng không tiện, em nên đến bệnh viện ngay, làm ơn đi, anh rất cần sự giúp đỡ của em” Hà Tuấn Trạch cúp máy ngay sau khi nói.

Khi Thời Ngọc Diệp đặt điện thoại xuống, cô nhìn thấy Phong Thần Nam đang nhìn mình bằng vẻ mặt nghi ngờ:

“Anh ta tìm em có việc gì vậy?”

“Anh ấy nói anh ấy cần em đến bệnh viện, có chuyện cần em đến giúp”

“Giúp đỡ? Anh ta không phải là bác sĩ sao? Tại sao còn cần sự giúp đỡ của em?”

“Nghe có vẻ nghiêm trọng. Lần đầu tiên nghe thấy anh ấy hoảng sợ đến như vậy, e rằng không phải chuyện tầm thường” .

Phong Thần Nam liếc cô một cái, lạnh giọng:

“Em muốn đi?”

Thời Ngọc Diệp hầu như không do dự đáp ngay:

“Em đi xem chuyện gì xảy ra rồi mới quyết định có giúp đỡ hay không.”

Mặc dù anh không đồng ý với cô, nhưng khi anh nhìn thấy Thời Ngọc Diệp đã thể hiện vẻ mặt kiên quyết muốn đi, anh liền biết rằng không thể khuyên can được.

Lần gặp mặt này với Hà Tuấn Trạch, anh ta đã mất đi khí chất nho nhã của lần trước, mà thêm vài phần phờ phạc và lo lắng.

Ước chừng như anh ta không có nghỉ ngơi trong một thời gian dài.

Khi thấy Thời Ngọc Diệp đến, Hà Tuấn Trạch phớt lờ sự hiện diện của Phong Thần Nam và đi thẳng vào đường hầm.

“Đàn em, đã có các triệu chứng nghi ngờ là của bệnh truyền nhiễm ở thành phố của chúng ta trong hai ngày qua.

Kết quả mà chuyên gia về bệnh truyền nhiễm và anh đã nghiên cứu ra phát hiện rằng tất cả họ đều bị đầu độc trùng cổ..”

“Trùng cổ? Nếu là trùng cổ, làm sao nó có thể lây lan được?”

“Đây có thể là một loại trùng cổ bị đột biến. Nó không chỉ sinh sản. nhanh chóng mà còn lây lan. Chỉ cần có tiếp xúc, thì người bệnh sẽ bị lây. nhiễm mà không hề hay biết, chỉ trong vòng một giờ là sẽ có triệu chứng ngay lập tức.”

Hà Tuấn Trạch nhanh chóng giải thích tình hình, và khi nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của cô, anh lo lắng tiếp tục nói.

“Anh đã liên hệ với đàn anh lớn để nhờ giúp đỡ về vấn đề này, nhưng mà đàn em, em là người hiểu biết nhất trong bốn người chúng ta. Anh thực sự không nghĩ ra có ai khác ngoài cô có thể giúp được việc này.”

“Nhưng em…” .

“Anh biết, cô đã thề sẽ không đụng vào trung cổ nữa, nhưng tình hình bây giờ không giống vậy nữa. Anh muốn nhờ em giúp chữa trị cho các bệnh nhân. Tình hình bây giờ rất không khả quan, ngoại trừ mười bệnh nhân được gửi đến trong hai ngày này. Nhân viên y tế trong bệnh viện của chúng ta cũng đã bị nhiễm bệnh. Đàn em, lương y như từ mẫu, anh biết em sẽ không chịu được khi thấy mọi người bị trùng cổ tra tấn đến chết. Em có thể giúp đàn anh này được không?” .

Sau khi Hà Tuấn Trạch nói điều này, Phong Thần Nam mới biết rằng Thời Ngọc Diệp hóa ra biết về trùng cổ. Lần trước cô ấy nói về việc học nghề, hóa ra lại là một thứ tuyệt kỹ thế này.

Tương truyền rằng ở thời đại này, chỉ có gia tộc Công Tôn hiểu được trùng cổ, nhưng họ đã từ giã cõi đời từ lâu… .

“Anh Phong, cos lẽ ra anh đã nắm bắt được tình hình hiện nay rồi? Anh có thể giúp tôi thuyết phục đàn em được không? Chuyện này là chuyện của tính mạng của con người. Nếu không kịp thời cứu chữa, sẽ càng ngày càng nhiều người bị lây nhiễm. Mà chỉ có đàn em mới có thể cứu tất cả mọi người, vì vậy hãy làm ơn giúp tôi thuyết phục cô ấy”.

Phong Thần Nam biết rằng nếu Thời Ngọc Diệp do dự trong tình huống này, thì chắc chắn là cô đang phải lo lắng điều gì đó, vì vậy anh không định thuyết phục cô.

“Tôi tôn trọng suy nghĩ của cô ấy.”

Hà Tuấn Trạch đã rất tức giận trước thái độ của anh ta.

“Làm sao anh có thể như vậy được? Có hơn chục sinh mạng đang chờ được cứu bởi cô ấy. Yêu cầu anh thuyết phục thì có gì sai?”

“Điều tôi chỉ quan tâm là, nếu Ngọc Diệp cứu ho, liệu cô ấy có gặp bất trắc gì hay không thôi?”

Phong Thần Nam đã thành công chặn đứng mọi câu hỏi.

Sắc mặt của Hà Tuấn Trạch đỏ bừng, nuốt nước bọt và tiếp tục nói:

“Có tôi ở bên cạnh, tôi sẽ không để đàn em gặp tai nạn”

“Trong trường hợp đó, nói cách khác, cô ấy phải thử dùng chính mình thử các rủi ro trước khi cô ấy có thể cứu người khác?”

Hà Tuấn Trạch không đáp.

Nhìn thấy vẻ mặt dường như đang ngấm ngầm thừa nhận của anh ta, Phong Thần Nam cảm thấy tức giận, không kiềm chế nổi mà mở miệng công kích:

“Ngay cả tính mạng của mười mấy người đó anh cũng không thể chữa khỏi. Sao anh có thể đảm bảo rằng mình có thể bảo vệ tốt cho cô ấy?”

Lúc này, anh ta hoàn toàn những câu hỏi của Phong Thần Nam chặn đứng.

Phong Thần Nam vốn định nói lời từ chối thay Thời Ngọc Diệp, nhưng đúng lúc này cô đã đưa ra quyết định:

“Em hứa sẽ giúp”

“Ngọc Diệp?”

“Đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu.”

“Nhưng anh ta vừa thừa nhận rằng em phải thử rủi ro của chính mình trước khi em có thể tìm ra cách để cứu họ”

“Không phải anh nói anh ủng hộ quyết định của em sao?”

Lần này đến lượt Phong Thần Nam bị hỏi vặn. Anh đã định tôn trọng quyết định của Thời Ngọc Diệp lúc vừa rồi, nhưng khi anh biết rằng tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm, anh liền rút lại ý định đó.

Nhưng hiện tại có vẻ như mọi trở ngại sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của cô nữa rồi.

Sắc mặt của Phong Thần Nam trở nên tối tăm.

Thời Ngọc Diệp biết anh đang nghĩ gì, bèn nhỏ giọng nói:

“Phong Thần Nam, đừng lo lắng, em sẽ không bao giờ để cho bản thân mình gặp chuyện. Hơn nữa, em có ba đàn anh sẽ bảo vệ em, và sức mạnh của họ cũng không tồi. Hãy tin tưởng em lần này.”

Có một câu nói mà Hà Tuấn Trạch nói rất đúng. Lương y như từ mẫu, chỉ cần là bác sĩ, họ không thể chịu đựng được cảnh người khác chết trước mặt mình. Đặc biệt trong tình huống này, khi chỉ có một mình cô mới có cơ hội cứu người thì cô nên đứng ra giúp đỡ.

Phong Thần Nam hít sâu một hơi nói:

“Được rồi, nếu cần giúp đỡ gì, cứ nói cho anh biết.”

“Anh về nhà nói với bé lớn một tiếng, để thằng bé chuẩn bị thuốc cho em bất cứ lúc nào. Hơn nữa, em cũng không biết chuyện chạy chữa này mất bao lâu. Trong thời gian này, các con ở gia đình sẽ giao hết cho anh.”

Bình Luận (0)
Comment