Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 22

Chương 22: Đây không phải là gần nhà anh sao?

Cho đến khi lên xe, tay của Tô Cẩm Tú vẫn còn không ngừng run rẩy.

Các loại cảm xúc bị đè ép lại.

Trong tâm trí không ngừng hiện lên gương mặt của Hoắc Băng Tâm và Phong Thần Nam hợp lại với nhau, còn có Phong Thần Nam vì người phụ nữ đó, mà làm mình tổn thương hết lần này đến lần khác.

Người đã chết lâu như vậy rồi, tại sao còn xuất hiện chứ?

Tại sao Phong Thần Nam không thể quên được cô chứ?

Người phụ nữ đáng chết.

Âm hồn không tan.

Hại cô ta tốn bao nhiêu tâm tư như vậy mà vẫn không có được trái tim của Phong Thần Nam.

“Cẩm Tú, thái độ vừa rồi của Tổng giám đốc Phong sẽ không bị ảnh hưởng đến hôn ước của hai người chứ?”

Giọng điệu lo lắng của người trợ lý đột nhiên truyền đến.

“Đại diện lần này mà chị Văn lấy giúp em, chính là dựa vào tin tức liên hôn của em và Tổng giám đốc Phong mà đổi lại đấy,nếu như hại em tan vỡ, e rằng sẽ không dê có đại diện đâu”

Tô Cẩm Tú cau mày, giọng điệu cáu kỉnh.

“Cô có thấy phiền không? Nếu như không phải vừa nấy chị cô lung tung thì bây giờ bọn tôi sẽ biến thành như vậy sao?”

“Lời tôi nói toàn là sự thật mà, hơn nữa Tổng giám đốc Phong vốn dĩ luôn rất lạnh nhạt với cô”

“Câm miệng. Lời không nên nói thì đứng có nói?

Người trợ lý oan ức im lặng.

Còn không cho người ta nói sự thật.

Làm người nổi tiếng có cái gì chứ?

Còn không phải mặt nóng mông lạnh sao?

Trong lòng Tô Cẩm Tú rất buồn bực.

Cho đến khi về nhà, cô ta vẫn mất hồn mất vía.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại, mở số điện thoại trong danh bạ đã nhiều năm chưa gọi, ấn gọi.

Điện thoại vang lên vài tiếng thì có người nhấc máy.

“Cô Tô, cô vẫn khỏe chứ? Năm năm trước không phải đã nói sẽ không liên hệ nữa sao? Hôm nay sao đột nhiên lại nhớ đến tôi vậy?”

Giọng nói bên kia có chút giễu cợt.

Tô Cẩm Tú không nhiều lời với anh ta, hỏi thẳng.

“Tôi hỏi anh, lúc đầu anh chắc chắn người đã chết trong biển lửa rồi sao?”

“Lời của cô là có ý gì?”

“Hôm nay tôi nhìn thấy cô ta.”

Đầu dây bên kia nghe thấy cô ta nói như vậy, thì im lặng một lúc, sau đó lẩm bẩm.

“Sao có thể? Hay là cô gặp ảo giác?”

“Có phải ảo giác hay không trong lòng tôi không biết sao?”

Tô Cẩm Tú nghiến răng nghiến lợi.

Hôm nay gặp Thời Ngọc Diệp ở khoảng cách gần như vậy, phát hiện cô ta ngoài trừ tính cách không giống, thì những thứ khác đều vô cùng giống.

Người ở đầu dây bên kia không rõ chỉ tiết, nhưng giọng điệu vẫn không tốt lắm.

“Cô Tô, cô là đang nghỉ ngờ tôi sao?”

Cô ta suýt chút nữa không nhịn nổi muốn thừa nhận.

Nhưng đối phương không phải là người có thể đắc tội.

Nghĩ đến đây, Tô Cẩm Tú vẫn thu lại nóng nảy, đổi giọng điệu bình tĩnh.

“Tôi muốn xin anh giúp một việc.”

“Xin tôi giúp một việc? Cô phải biết, tôi thu phí không rẻ đâu”

Muốn tìm anh ta giúp đỡ, giá thấp nhất cũng phải ba tỷ, hơn nữa tùy theo tâm trạng anh ta thay đổi, thỉnh thoảng sẽ tăng giá lên.

Tô Cẩm Tú mím môi.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không thiếu tiền anh đâu.”

“Ha ha ha, không hổ là ngôi sao nữ đang nổi gần đây, tiêu tiền không biết tiếc. Nói đi, cô muốn tôi giúp cái gì?”

“Tôi muốn anh đi điều tra một người.”

Nói thật, Thời Ngọc Diệp thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Khi trở về Bảo Thắng, đúng lúc đến giờ nghỉ trưa.

Hôm qua Phó Uyển Hân đã đi công tác rồi, tuần sau mới về, vì vậy không ai chủ động tìm cô đi ăn cơm.

Khi đang muốn tìm đồng nghiệp đi ăn cơm cùng, kết quả phát hiện vài người đồng nghiệp có thái độ rất lạnh nhạt, khéo léo từ chối biểu thị rằng bọn họ đã có hẹn.

Thời Ngọc Diệp không nghĩ nhiều, tự mình đi xuống nhà hàng nhân viên ở tầng dưới để ăn cơm.

Mới vào nhà ăn nhân viên không bao lâu, Thời Ngọc Diệp cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, phát hiện xung quanh luôn có người dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá cô.

Thỉnh thoảng còn có một hai câu bàn tán truyền đến tai.

“Thật sự không ngờ lại là người như vậy.”

“Dựa và vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi”

Thời Ngọc Diệp cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Những người này chắc không phải là đang nói xấu cô đấy chứ?

Thời Ngọc Diệp ăn cơm một mình, lúc này điện thoại vang lên, mở ra thì thấy là tin nhắn của con trai thứ tư gửi đến.

“Mẹ ơi, khi tan làm khi mua hộ con một chai xì dầu nha”

Cô tiện tay trả lời được, nhìn thấy thời gian cũng sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.

€ô rời khỏi nhà ăn nhân viên, vừa đúng lúc thang máy mở, cô đang định bước nhanh vào, nhưng lại nhìn thấy người bên trong nhanh chóng đóng cửa lại.

Thời Ngọc Diệp nhanh tay nhấn nút mở thang máy.

Cửa thang máy kịp thời mở ra.

Cô còn chưa đi vào, sắc mặt của mấy đồng nghiệp nữ bên trong đã khó chịu ngăn cản.

“Chúng tôi đủ người rồi, cô đi cái sau đi”

“Không phải các người mới có ba người sao?”

“Nói đầy thì đầy rồi, làm sao? Cô còn tưởng đây là thang máy nhà cô sao?”

Thái độ của ba đồng nghiệp nữ tràn đầy ác ý, Thời Ngọc Diệp chỉ cảm thấy không hiểu tại sao.

Đồng nghiệp ở công ty này sao lại không dễ chung sống như thế chứ?

Cô cảm thấy rất không đúng.

Người của cả công ty này dường như đều quen biết cô vậy.

Cho dù là ở đâu, chỉ cần vừa nhìn thấy cô, thì sẽ lộ ra ánh mắt khinh thường.

Tuy nhiên không có ai nói cho Thời Ngọc Diệp biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô cũng chỉ đành khó hiểu trong lòng; làm việc của mình.

Thời gian tan làm, ngoài tòa nhà Bảo Thăng, một con xe Rolls Royce màu đen đỗ ở ven đường cách đó không xa.

Thỉnh thoảng có người không nhịn được liếc nhìn.

Trong cửa xe ô tô tối đen, Phong Thần Nam đã nhìn đồng hồ lần thứ n: Đằng Dạ Hiên nhìn qua kính chiếu hậu thu được dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của anh vào trong đáy mắt.

“Đi ra xem cô ấy đã ra chưa”

Vừa dứt lời, Đằng Dạ Hiên đúng lúc thấy bóng dáng của Thời Ngọc Diệp ở cổng.

“Đến rồi”

Phong Thần Nam vô thức ngồi thẳng người, nâng mắt lên nhìn qua.

Dáng người mảnh khảnh, trong bộ đồng phục.

màu xanh nhạt, vừa bước ra khỏi công ty, đi về phía đối diện.

“Đi theo”

Phong Thần Nam ra lệnh, Đằng Dạ Hiên nhanh chóng lái xe, âm thâm đi theo phía sau, tuy nhiên chưa được bao xa, xe đã dừng lại.

“Tổng giám đốc Phong, cái đó… cô Thời đi tàu điện ngầm rồi”

Anh liếc nhìn bóng dáng cách đó không xa bước vào hướng lối vào ga tàu điện ngầm, nhíu chặt mày.

Giây tiếp theo, Đằng Dạ Hiên nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa, xen lẫn với mệnh lệnh của Phong Thần Nam.

“Xuống xe, đi theo.”

“Hả?”

Anh ta vội vàng xuống xe cùng Phong Thần Nam vào tàu điện ngầm.

“Tổng giám đốc Phong, không phải anh muốn đi tàu điện ngầm đấy chứ?”

Đằng Dạ Hiên cẩn thận hỏi, đổi lại ánh mắt sắc bén của đối phương.

“Có vấn đề gì sao?”

“Có, tôi không mang thẻ giao thông.”

Phong Thần Nam giống như đáng nhìn một tên ngốc vậy: “Điện thoại cũng có thể quẹt được”

Được rồi, là do anh ta lâu rồi chưa đi giao thông công cộng nhất thời quên mất; Hai người đàn ông đi theo sau Thời Ngọc Diệp vào nhà ga cố ý giữ khoảng cách, vì vậy không bị phát hiện.

Trong lòng Đằng Dạ Hiên có chút khó hiểu.

Anh cũng đã làm trợ lý được gần mười năm rồi đúng không?

Hôm nay là lần đầu tiên cùng đi tàu điện ngầm với Tổng giám đốc.Phong nhà anh.

Thật sự là một thử nghiệm kỳ diệu mà.

Tàu điện ngầm đến rồi, Thời Ngọc Diệp lên tàu, Phong Thần Nam và Đằng Dạ Hiên cũng lên theo.

Dáng vẻ quen việc khiến Đằng Dạ Hiên nghỉ ngờ, có phải Tổng giám đốc Phong thường giấu giếm vệ sĩ và tài xế, tự mình đi tàu điện ngầm chơi hay không?

Vì ngoại hình của Phong Thần Nam quá đẹp trai, cho nên thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người trong xe.

Mà sự chú ý của anh, hoàn toàn đặt vào Thời Ngọc Diệp, người đang quẹt điện thoại ở phía xa.

Đằng Dạ Hiên biết ánh nhìn này.

Bình thường khi Tổng giám đốc Phong nhìn ảnh của Hoắc Băng Tâm, cũng như vậy, trong mắt hiện lên vẻ nhớ nhung và áy náy.

Qua vài trạm, Thời Ngọc Diệp xuống xe, Phong Thần Nam và Đằng Dạ Hiên cũng xuống ở một cổng khác.

Đợi khi hai người ra khỏi ga tàu điện ngầm, khi nhìn thấy cảnh đường phố quen thuộc, cả hai đều biến sắc.

“Tổng giám đốc Phong, đây không phải là gần nhà anh sao?”

Bình Luận (0)
Comment