Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 235

Chương 235: Không có chuyện gì mà tiền không thể giải quyết được cả

Lúc này bà Tô còn sốt ruột hơn cả ông Tô, bà ta vội vàng thúc giục.

“Vậy ông còn đợi cái gì nữa, còn không mau nghe máy đi”

Ông Tô vội vội vàng vàng nghe điện thoại Sau khi nói được vài câu, vẻ mặt hoan hỉ vui mừng lúc đầu của ông ta dần dần trở nên u ám.

“Thật sự không hề có cách nào sao?”

“Xin lỗi ông, tôi đã cố gắng hết sức để hỏi giúp ông rồi. Nhưng tổ chức hiệp hội của chúng tôi bảo vệ đời tư của người dược sĩ được chứng nhận đó rất nghiêm khắc, bọn họ không nói cho †ôi biết nên tôi cũng không còn cách nào.”

Lôi à, tôi và ông quen biết nhau bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào ông nỡ lòng nào nhìn con gái của chúng tôi trở thành người què sao?”

Người bên kia thở dài, sau đó nói.

“Nếu không thì như này đi, tôi biết tuần sau ở trong thành phố Cao Ninh bên cạnh có tổ chức một hội nghiên cứu và thảo luận về y học, đến khi ấy có rất nhiều người ở Hiệp hội Dược sĩ và những tinh anh của thế giới tham gia, nghe nói dược sĩ cấp SSS đó cũng được mời. Tôi chuẩn bị cho ông một vé vào cửa, đến khi ấy sẽ đưa ông đi kết giao xem sao. Nhưng tôi không chắc có thể gặp được dược sĩ cấp SSS đó hay không đâu”

‘Vẻ mặt ông Tô trở nên vui vẻ: “Được được, như vậy là đủ rồi. Ông Lôi, cảm ơn ông, tôi đợi tin tức của ông”

Sau khi cúp điện thoại, và Tô nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của ông ta thì tưởng chuyện đã thành công rồi.

“Có phải con gái của chúng ta đã được cứu rồi không?”

“Không, không phải. Ông ta nói đã tìm rất nhiều người nhưng cũng không liên lạc được với người bác sĩ tài giỏi nhất đó”

“Hả? Vậy thì phải làm sao? Chẳng phải con gái của chúng ta không được cứu rồi sao?”

“Không, chúng ta vẫn còn có hy vọng. Ông ta nói tuần sau ở trong thành phố Cao Ninh có một buổi nghiên cứu và thảo luận về y học. Đến khi ấy tất cả những tinh anh khắp thế giới sẽ tề tựu ở đó.

Ông Lôi chuẩn bị vé vào cửa cho tôi, đến khi ấy sẽ đưa tôi đi kết giao với một số bác sĩ. Nhận tiện xem xem có may mắn có thế gặp được dược sĩ cấp SSS đó không.”

Những lời nói của ông Tô khiến bà Tô yên tâm hơn một chút “Có thể chuẩn bị vé vào cửa là được rồi,cho dù không gặp được nhân vật t0 lớn ấy thì chắc chắn cũng có cơ hội quen biết rất nhiều bác sĩ tài giỏi. Đến khi ấy con gái của chúng ta có thể cứu được rồi”

“Đúng vậy, cũng coi như chúng ta rất có hy vọng. Chỉ cần tôi trả một cái giá cao, nhất định sẽ có một người trong số bọn họ sẽ chữa trị chân con bé giúp tôi”

“Quá tốt rồi, ông trời phù hộ, ông trời phù hộ..”

Lần này hai cụ già cũng coi như có một chút hy họng.

Chỉ cần chịu đựng đến buổi hội nghiên cứu và thảo luận tuần sau là con gái của bọn họ có hy vọng rồi.

Sau khi nhận được thư mời tham gia buổi nghiên cứu và thảo luận của Hiệp hội Dược sĩ, bé Lớn ưu sầu mất mấy ngày. Khó khăn lắm cuối cùng cậu bé mới lấy dũng khí để nói chuyện này cho Thời Ngọc Diệp nghe.

“Mẹ ơi, con nhận được thư mời tham gia buổi nghiên cứu và thảo luận của Hiệp hội Dược sĩ, vào ngay tuần sau, địa điểm là ở thành phố Cao Ninh”

“Ồ, con muốn đi không?”

“Thật ra tôi muốn nhờ mẹ đi thay con hơn”

“Tại sao lại là mẹ?”

“Tuổi con như vậy sợ rằng có đi cũng sẽ không có ai tin, như vậy chỉ bằng để cho mẹ đi thay con. Mẹ nói rằng mẹ là trợ lý thư ký của con, thay con đi đến nơi đó là được rt Thời Ngọc Diệp vừa nghe thấy chuyệt liền cảm thấy rất phiền phức.

“Có lý do nào để không thể không đi được không?”

Bé Lớn cân nhắc một lúc: “Nghe nói là có dược liệu mà con muốn từ rất lâu rồi”

“Vậy con không đi, tìm người mua giúp con những dược liệu đó là được rồi”

“Ặc, thật ra còn có phần thưởng nữa. Đối phương hy vọng con phát biểu luận văn về y học trong buổi nghiên cứu và thảo luận đó..”

“Thù lao này bình thường cũng sẽ không cao được bao lâu nhỉ?”

Bé Lớn đang định nói số tiền ra, vào lúc nào điện thoại của Thời Ngọc Diệp đột nhiên vang lên.

Sau khi nghe điện thoại, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.

“Cô Hoäc, cô vẫn khỏe chứ? Tôi là giám đốc bệnh viện Nhân Dân Lưu Mạnh Hòa, không biết cô Hoắc còn nhớ tôi hay không?”

Thời Ngọc Diệp suy nghĩ một chút mới nhớ ra viện trưởng Lưu với gương mặt cười hì hì.

“Bây giờ tôi cũng tạm thời không có hứng thú làm cố vấn trong bệnh viện của các ông”

“A ha ha ha, không phải, hôm nay tôi gọi điện cho cô không phải vì chuyện này. Là như vậy, lần trước cô đã giải quyết chuyện thuốc độc giúp bệnh viện chúng tôi. Sau khi đăng báo nó đã thu hút sự chút ý của rất nhiều người trong ngành và đặc biệt mở một hội nghiên cứu và thảo luận. Tôi muốn mời cô đến chia sẻ suy nghĩ”

Thời Ngọc Diệp nhíu mày.

Tại sao hình như ngày hôm nay mọi người giống như được hẹn trước mà cùng nhau tìm cô nói chuyện này vậy?

“Nơi đó không phù hợp với tôi, tôi không đi đâu.

Lưu Mạnh Hòa cố gắng thuyết phục: “Nhưng tất cả mọi người trong hội nghiên cứu và thảo luận lần này đều vô cùng mong chờ cô tham dự để chia sẻ kinh nghiệm, cũng có rất nhiều người nổi tiếng ở bên phía Hiệp hội Dược sĩ cũng tham dự. Cô đã từng nghe nói đến dược sĩ được chứng nhận cấp SSS trên toàn thế giới chưa? Nghe nói người dược sĩ cấp cao đó cũng sẽ tham dự hội nghiên cứu và thảo luận. Dù sao cô Hoắc cũng là thầy thuốc, có lẽ cô cũng có hứng thú với giao lưu học thuật đúng không?”

Thời Ngọc Diệp nghe thấy người đó nhắc đến chứng nhận dược sĩ cấp SSS thì không khỏi nhíu mày, khẽ liếc mắt nhìn con trai lớn đứng bên cạnh mình Lúc này cô hơi nực cười Tại sao cứ hết lần này đến lần khác đều lấy dược sĩ cấp SSS để dụ dỗ cô vậy?

Nếu như ông ta nhắc đến người cấp A cấp B gì đó thì không chừng còn có lý.

Bây giờ vừa nghe là biết viện trưởng Lưu đang nói dối, nhưng lại không thể nào vạch trần ông ta được. Cô thật sự cảm thấy xấu hổ lúng túng đến phát cáu rồi.

“Cô Hoắc, cô có đang nghe không?”

Cô hồi phục lại tỉnh thần, đột nhiên hỏi ngược lại một câu.

“Thù lao phí lên sân khấu như thế nào?”

Lưu Mạnh Hòa bị cô hỏi như vậy thì vô cùng kinh ngạc, sau đó ấp a ấp úng trả lời: “Cái này, tham dự hội nghiên cứu và thảo luận không có trả thù lao..”

“Vậy thì tôi không đi đâu”

“Hả?

Thời Ngọc Diệp không hề nghĩ ngợi gì mà cúp điện thoại, khiến cho Lưu Mạnh Hòa hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.

“Sao rồi anh? Cô ta đồng ý rỉ “Không, cô ta không đồng ý”

“Tại sao lại không đồng ý? Anh có nói cho cô †a biết những dược sĩ cấp cao trong Hiệp.

Dược sĩ chúng ta cũng sẽ tham gia không?

Lưu Trọng Hoài nhíu mày, nhìn về phía Lưu Mạnh Hòa.

“Anh nói rồi, nhưng hình như cô ta không có hứng thú cho lắm. Cô ta còn hỏi anh phí lên sân khấu như thế nào, anh nói buổi nghiên cứu và thảo luận không có phí lên sân khấu, sau đó cô ta cúp điện thoại..”

Lưu Trọng Hoài nghe thấy vậy, vẻ mặt càng ngày càng trâm xuống “Cô ta không muốn tham dự là sao? Trong buổi nghiên cứu và tháo luận này mọi người đều vì cô ta mà nếu như không có cô ta thì buổi nghiên cứu và thảo luận này có có ý nghĩa gì nữa”

“Anh cũng không còn cách nào khác”

“Tại sao vừa nghe đến không có phía lên sân khấu là cô ta từ chối tham gia? Trước kia cô ta chữa bệnh giúp bệnh viện chúng ta cũng không hề lấy một xu nào mà?”

Không chỉ riêng gì Lưu Trọng Hoài, Lưu Mạnh Hòa cũng cảm thấy vô cùng bực dọc.

Ông ta còn tưởng Thời Ngọc Diệp là người không hề để ý đến tiền, nhưng kết quả bây giờ lại bế mặt như vậy.

Nhưng nếu như thật sự trả tiền cho cô ta, vậy ai sẽ trả khoản tiền lên sân khấu này đây?

Lưu Mạnh Hòa suy nghĩ một chút, sau đó kéo.

Lưu Trọng Hoài đề nghị “Chẳng phải trong Hiệp hội Dược sĩ các em có một khoản để trả phí lên sân khấu sao? Hay là lấy từ nơi đó để trả cho cô ta đi, anh thấy nếu như có thể trả tiền thù lao thì cô ta sẽ vui vẻ đồng ý.”

Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Lưu Trọng Hoài hơi lúng túng.

“Anh à, không phải em không đồng ý, nhưng tiền của Hiệp hội không thể lấy dễ dàng như vậy được”

“Tại sao? Vậy các em cũng không chuẩn b; tiền lên sân khấu để trả cho cái người dược sĩ cấp SSS gì đó sao?”

lều đó không giống nhau, cậu ta là báu vật trong lòng bàn tay Hiệp hội chúng ta. Hơn nữa thuốc mà cậu ta chế tạo ra cũng mang lại rất nhiều lợi nhuận cho Hiệp hội, chúng ta trả phí lên sân khấu cho cậu ta là chuyện nên làm. Nhưng Thời Ngọc Diệp không phải là người trong Hiệp hội chúng ta, và cũng không kiếm một đồng tiền nào cho chúng ta cả. Anh bảo em tìm ai để trả tiền đây?”

Lưu Mạnh Hòa thở dài một hơi.

“Xem ra thật sự không còn cách nào nữa”

Ở một bên khác.

Sau khi Thời Ngọc Diệp cúp điện thoại, lúc này bé Lớn mới có cơ hội tiếp tục chủ về vừa nấy với cô.

“Mẹ à, thật ra số tiền thù lao đó..”

“Mẹ hỏi rồi, bọn họ nói không có tiền lên sân khấu. Con trai ngoan à, nhà chúng ta không phải làm kinh doanh lỗ vốn, con cũng gọi điện thoại từ chối đi”

“Không, con có tiền lên sân khấu, bọn họ đã ra giá cho con rồi”

“Bao nhiêu?”

“150 tỷ”

Thời Ngọc Diệp lập tức thay đổi lập trường: “Được, mẹ đi”

Bình Luận (0)
Comment