Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 278

Chương 278: Mơ cùng em sinh đứa thứ hai

Hạ Thành Tuấn còn đang kinh ngạc, Hạ Hữu Niên nhớ tới nghi ngờ chợt lóe của mình trước đó, không nhịn được cười chua xót một tiếng “Không hổ là gia tộc Công Tôn, đúng là quá lợi hại. Ba từng nghe nói qua đứa trẻ của gia tộc Công Tôn, từ nhỏ sẽ tiếp nhận bồi dưỡng, không có một y thuật tinh xảo sẽ không cho công khai thừa nhận mình là người của gia tộc Công Tôn Đứa nhỏ này thật sự rất giỏi, cực kỳ Hạ Thành Tuấn cũng ngơ ngác.

“Khó trách lần trước ba còn hỏi con một đứa bé bốn năm tuổi có khả năng hiếu y thuật hay không, con… Con thực sự khó có thể tưởng tượng được đứa trẻ này rốt cuộc được thế lực nào bồi dưỡng ra”

Nghĩ lại, thuốc do dược sĩ Lạc Trần lấy ra chưa từng thấp hơn phẩm cấp S Tất cả mọi người đều cho rằng, có thể tạo ra thuốc có trình độ cao như vậy phải là thành quả nghiên cứu cả đời người.

Nhưng thực tế quá xấu hổ.

Hóa ra trên thế giới này thật sự có thần đồng.

“Vẽ sau con càng phải thành thật ở bên người Thời Ngọc Diệp học tập cho tốt. Cô ấy có thể bồi dưỡng ra đứa con trai ưu tú như vậy, thực lực bản thân như thế nào có thể biết: Hạ Hữu Niên dừng một chút, lại nói: “Nếu là con nghiêm túc một chút, nhố đâu cô ấy có thể truyền thụ tất cả y thuật gia truyền của gia tộc Công Tôn cho con, đến lúc đó, con chính là dược sĩ có thực lực đứng thứ hai trong hiệp hội dược sĩ”

Nghe lời nói của ba mình, Hạ Thành Tuấn như điên cuồng vậy, lập tức tỉnh lại, hai mắt tràn ngập hi vọng.

“Vâng, con biết rồi. Con nhất định sẽ cố gắng gấp đôi, học tập cho thật giỏi”

Mẹ Phong bị ba Phong kéo rời đi khỏi bệnh viện, sau khi về đến nhà trong lòng vẫn không phục như cũ.

“Tại sao ông cứ kéo tôi đi thế? Lúc nấy ở bệnh viện tôi còn chưa kịp làm mọi chuyện rõ ràng đâu.”

“Con trai cũng tỉnh dậy rồi, như thế vần chưa đủ rõ ràng à?”

“Ông yên tâm như vậy? Lọ thuốc vừa nấy trong tay bọn họ tôi chưa từng thấy qua, ai biết về sau có thể có di chứng gì cho Thần Nam không?”

‘Sau khi nghe mẹ Phong lải nhải, ba Phong tức giận nói.

“Rõ ràng là bệnh thành kiến của bà lại phát tác.

“Tôi có thành kiến? Sao lại thành tôi có thành kiến rồi? Tôi đang khách quan phân tích sự thật”

Mẹ Phong tức giận đến chống eo.

“Người ta tiện tay lấy ra một tờ giấy chứng nhận thì ông lập tức tin lời người ta nói? Hiệp hội dược sĩ có thể tùy tiện gia nhập ư? Một đứa bé dù có giỏi đến đâu làm sao có thế làm dược sĩ đỉnh cấp được? Nói linh tinh, đầu óc của ông không tỉnh táo, sao không suy nghĩ theo góc độ logic đi”

Ba Phong mở to miệng, cực kỳ ngoài ý muốn.

Người phụ nữ trước mắt bình thường giỏi nhất là đảo lộn trắng đen, thành kiến khắp nơi, thế mà bây giờ mở miệng ngậm miệng là ‘Khách quan, Logic’, Thực tế: Đây là người chung chăn chung gối với ông hơn ba mươi năm?

“Đó là cháu trai của bà, còn có con dâu của bà. Chẳng lẽ bà không cảm thấy kiêu ngạo vì bọn họ rất ưu tú à?”

“Mạng của con trai tôi suýt nữa đã không còn, tôi nào có tâm tư đi khen người khác? Tôi không khóc gọi ba gọi mẹ đã rất giỏi rồi?”

Khóe miệng của ba Phong giật một cái Đột nhiên cảm giác được từ khi tính cách của người phụ nữ này thay đổi, cách nói chuyện cũng càng thêm hùng hồn.

Trước kia khi cãi nhau nói không lại bà, bây giờ nói đạo lý càng nói không lại bà.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao ông ta nguyện ý tin tưởng bé Lớn là dược sĩ Lạc Trần, đồng thời không chút nào nghỉ ngờ thực lực của thẳng bé?

Ba Phong không hiểu sao lại nhớ tới lần thứ nhất gặp mặt, khi đó biết được bé Bốn là cố vấn nhà hàng Michelin năm sao. Lúc ấy khi nhìn vào mắt mấy đứa trẻ kia, ông biết bọn họ tuyệt không phải vật trong ao.

Cộng thêm vừa mới ba của Thời Ngọc Diệp, Thời Văn Nghĩa, còn có người phụ nữ khí thế mạnh mẽ kia.

Kinh nghiệm nhiều năm trong thương trường nói cho ông ta biết thế lực của nhà mẹ đẻ Thời Ngọc Diệp không thể khinh thường.

Nếu tiếp tục để vợ mình ở lại bệnh viện, không chừng sẽ còn chọc giận người ta, thế là ông ta đành phải tìm một cơ hội rời đi.

Ba Phong muốn nói đỡ mấy câu cho bọn nhỏ, nhưng trông thấy bộ dạng cố chấp kia của mẹ Phong, lời đến bên miệng lại nuốt xuống: đi, bà thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế đấy.

Không nói cho bà Chính là kiêu ngạo như như vậy.

Để cả đời bà không thấy dược sĩ ưu tú của cháu mình, như vậy sẽ ít đi một người cướp cháu trai với ông.

Phong Thần Nam ở bệnh viện mấy ngày.

Bé Lớn mang một lọ thuốc bôi trong nhà đến, xoa trên vết thương, khỏi rất nhanh.

Mới không đến một tuần mà vết thương đã khép vảy, tốc độ nhanh đến mức khiến Lưu Mạnh Hòa suýt nữa rớt căm.

Rối rắm cả buổi mới lấy được một lọ thuốc bôi từ chỗ bé Lớn, vui tươi hớn hở chạy đi làm nghiên cứu.

Mấy ngày nay, việc ăn ở của Phong Thần Nam đều do Thời Ngọc Diệp phụ trách.

Anh nhìn xem vợ mình bận tối mặt tối mũi, mặc dù trong lòng có một chút không đành lòng, nhưng nhiều hơn là sự đắc ý. Nhất là mỗi tối Thời Ngọc Diệp nói chuẩn bị bị khăn nóng giúp anh kỳ lưng, điều này có thể làm cho cảm giác hạnh phúc của anh tăng đến max.

‘Yết hầu Phong Thần Nam cử động, khàn khàn gọi *Tâm”

“Vâng?”

“Mấy ngày nay anh đều không nói cho em một chuyện”

“Chuyện gì?”

“Trong lúc anh hôn mê đã mơ rất nhiều.”

Giọng nói Thời Ngọc Diệp nhẹ nhàng: “Mơ cái dữ “Mơ sinh thêm đứa con với em”

Động tác kỳ lưng của cô lập tức dừng lại, không thể tin hỏi: “Sáu đứa con trai còn chưa đủ àm “Năm đó khi sinh con có vất vả không?”

“Đương nhiên vất vả.”

Nhớ năm đó, cô mang thai đứa bé, thật sự vất: vả hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.

Bụng to gấp mấy lần người khác, cân nặng cũng nặng hơn người khác gấp mấy lần, khoảng †ầm bảy tháng, cô chỉ có thể ngày ngày nắm ở bệnh viện, không thế động đậy, nếu không sẽ đứng không vững.

Những vất vả này không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.

Đương nhiên, Phong Thần Nam không có tham gia vào giai đoạn đó, không có cách nào thất sự trải nghiệm và tưởng tượng.

Nhưng bây giờ khi trông thấy Thời Ngọc Diệp vừa nghe đến sinh con, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cũng đại khái có thể đoán được trước kia khi sinh con, cô đã phải khổ sở thế nào.

Phong Thần Nam thở dài một hơi, bỗng nhiên xoay người, kéo tay của cô đặt ở trên môi hôn.

“Anh vẫn chưa nói với em, năm đó em thật sự vất vả rồi, công chúa của anh”

Thời Ngọc Diệp thấy bên trong đôi mắt của anh hiện lên sự đau lòng không che giấu, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua Rút tay về, cô lại nói đến chủ đề vừa nấy.

“Nói về giấc mơ của anh đi, lần mang thai thứ hai là nam hay nữ?”

“Con gái, anh vẫn luôn muốn một đứa con gái”

Phong Thần Nam không kiêng kị thẳng thắn nói, Thời Ngọc Diệp vẻ mặt khinh bi.

“Em cảm thấy anh đang ám chỉ em”

“Tâm, nếu em không có ý muốn tiếp tục sinh con, chúng ta không sinh nữa.”

“Ở thành phố Hải Phòng sinh nhiều sẽ bị phạt không được, số tiền này không thể tiêu.”

“Chỉ cần nhắc tới tiền là em sẽ cực kỳ lý trí, thật không hổ là em, Tâm thân yêu”

Mặc dù Phong Thần Nam cảm thấy trò chuyện về đề tài này có chút phá bầu không khí, nhưng cũng không ảnh hưởng anh trêu chọc vợ.

Thế là một tay anh kéo Thời Ngọc Diệp vào trong ngực, ánh mắt trở nên dịu dàng thâm tình.

“Anh còn có một giấc mơ khác, em có muốn nghe hay không?”

“Nói một chút đi”

“Mơ thấy hôn lễ của em và anh. Anh nhớ được lần kết hôn mấy năm trước, hôn lễ làm rất đơn sơ, về sau em còn tức giận đến hủy hôn”

Phong Thần Nam vững chắc mà dịu dàng nhìn Thời Ngọc Diệp, giọng nói trầm thấp gợi cảm giống như mùi thuốc lá vậy, khiến người ta say mê “Lần cửu tử nhất sinh này, anh không nhịn được nghĩ, nếu như anh chết, tiếc nuối lớn nhất chính là không cho em một hôn lễ xa hoa. Cho nên, anh đã quyết định, phải tổ chức cho em một hôn lễ thế kỷ, em cảm thấy thế nào?”

Thời Ngọc Diệp nhìn anh chăm chú.

Chụt chụt

Bình Luận (0)
Comment