Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 290

Chương 290: Tìm thấy cô ấy thì trực tiếp mang về nhà

Một giờ hai mươi phút.

Quầy làm thủ tục đầy người, Vinh Sở Lâm đã tìm từng người trong đó, nhưng vẫn hoàn toàn không thấy Mẫn Tuyết Nguyệt.

“Tuyết Nguyệt”

Anh ta tìm kiếm xung quanh như một kẻ điên, vừa tìm vừa gọi to.

Cảm giác sợ hãi từng chút từng chút một ăn mòn trái tìm của anh ta.

Năm đó, vào ngày cô ra nước ngoài, anh †a cũng tìm điên cuồng như ngày hôm nay.

Không còn cách nào, anh ta tìm đến nhân viên ở quầy và hỏi: “Vừa rồi có một người tên là Mãn Tuyết Nguyệt đến làm thủ tục và kí gửi hành lý không? Có hay không?”

“Xin lỗi ngài, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của hành khách”

“Hiện tại cô kiểm tra kĩ cho tôi, rốt cuộc cô ấy có lên máy bay hay không?”

“Rất xin lỗi”

‘Vinh Sở Lâm tức điên lên vì không có sự hợp tác của các nhân viên.

Trước cổng nhập cảnh cũng không thấy bóng dáng của Mẫn Tuyết Nguyệt.

Nhân viên bảo vệ thấy anh ta không có thẻ đăng kí và hộ chiếu nên cũng bảo anh ta rời đi.

Không mất quá nhiều thời gian, người của anh ta đã đến sân bay, vì vậy một cuộc điều tra quy mô lớn được bắt đầu, Thậm chí, Vinh Sở Lâm còn gọi điện thoại cho Vưu Thiên Vũ, bảo anh ta cử người đến giúp đỡ.

Ba giờ.

Toàn bộ sân bay gần như bị lật tung lên.

Nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai tìm thấy Mẫn Tuyết Nguyệt.

Vinh Sở Lâm cảm thấy toàn bộ cơ thể không còn linh hồn, trong một thời gian ngắn không thể cảm nhận được sức sống.

“Cậu chủ, vừa rồi đã cử người đi phát đi thông báo mấy lần, nhưng vẫn chưa tìm thấy người đó, cậu còn muốn tiếp tục tìm kiếm hay không?” Cấp dưới của anh báo lại thông tin.

Nhưng hiện tại anh chỉ bình tĩnh xua tay: “Rút lui”

“Vâng” Có vẻ như kết quả này đã được nghĩ đến từ lâu.

Toàn đội rút lui.

Thuộc hạ trong vô thức không dám đến gần Vinh Sở Lâm, người đang rơi vào trạng thái u ám, sợ anh ta sẽ vô tình bộc phát tính khí.

Chỉ hai giây sau khi bước ra khỏi cửa sân bay, bầu trời bất ngờ đổ cơn mưa lớn, kèm theo đó là tiếng sấm nổ.

Những người đi đường đều sợ hãi bỏ chạy.

Vinh Sở Lâm và thuộc hạ đứng ở dưới một nơi có mái che, không bị mưa làm ướt, nhưng cũng chỉ có thể đứng yên, không thể tiến lên phía trước, bối rối hỏi “Cậu chủ, hay là tôi đi tìm một chiếc ô mang tới”

“Im lặng”

Anh ta đột nhiên duỗi tay ra hiệu bên kia im lặng, nhìn chăm chằm vào người vừa xuống xe phía đối diện.

Trái tim như ngừng đập trong chốc lát.

Trước đó vài giờ, Mẫn Tuyết Nguyệt thật sự hối hận vì đã chuyển giờ chuyến bay lên sớm hơn.

Vì cô quên mất, buổi trưa là giờ cao điểm của các phương tiện giao thông đường bộ, vì thế nên tắc đường.

“Anh lái xe, anh có thể lái xe nhanh hơn được không? Tôi thật sự rất vội, máy bay cũng sắp đến giờ cất cánh”

“Người trẻ tuổi, nếu đã biết là thời gian vội vàng thì nên sớm từ nhà rời đi, bây giờ tắc đường như thế này, thì bảo tôi đi nhanh như thế nào được?”

Cô nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường, một đầu xe, hai đầu xe.

Anh lái xe nhìn gương chiếu hậu, sau đó nói: “Qua chiếc đèn đỏ này thì sẽ không tắc đường nữa, cô hãy kiên nhẫn chờ đợi”

“Được rồi, cảm ơn”

Tuy nhiên, đợi qua chiếc đèn xanh đèn đỏ này thì cũng đã qua mười lầm phút.

Anh lái xe thật sự không lừa người, qua chiếc đèn xanh đèn đỏ này, đoạn đường sau khi rẽ thật sự không kẹt xe.

Anh lái xe định tăng tốc độ, nhưng lại bị một chiếc xe chuyển làn không quan sát kĩ, trực tiếp đâm thẳng vào.

“Bang”

Mãn Tuyết Nguyệt ngồi ở băng ghế sau bị đập đến choáng váng.

Anh lái xe bắt buộc phải xuống xe, nói lí lẽ với chủ xe kia, nhưng đối phương không chịu thừa nhận lỗi sai nên hai người xảy ra tranh cãi.

Mãn Tuyết Nguyệt nhìn thời gian ở đồng hồ trên tay, chỉ mới một giờ ba mươi phút.

Tại sao trong lúc nóng vội lại, con người luôn gặp những điều không may mắn như vậy.

“Anh lái xe, hai người có thể hay không đừng cái nhau nữa trước đã được không, tôi thật sự rất vội, có thể đưa tôi ra sân bay trước được không”

Anh lái xe xua tay.

“Cô cứ đứng sang một bên đợi tôi, chúng tôi sẽ tranh luận ra kết quả sớm”

Mãn Tuyết Nguyệt: Tôi tin anh mới là quỷ.

Tranh cãi một lúc lâu vẫn chưa gọi cảnh sát tới, nhìn vấn đề này rõ ràng chính là phải giải quyết trong vài giờ.

“Anh lái xe, tôi không thế đợi được nữa, đây là tiền, anh cầm lấy đi, không cần trả tiền thừa”

Cô đang định kéo hành lí của mình đi, kết quả bị anh lái xe kéo lại “Không được, cô không được rời đi. Tiếp sau chúng ta đều phải đến đồn cảnh sát để lấy khẩu cung, cô phải đi cùng tôi”

“Đến đồn cảnh sát khai báo chỉ cần lái xe, hành khách không cân đến”

Anh lái xe vẫn kiên quyết nói: “Có cần, cô chính là người làm chứng”

“Tại sao phải cần người làm chứng?”

Anh ta không trả lời, chỉ nằm tay lại thành nắm đấm, sau đó, anh quay người lại, đấm thẳng, đánh gục đối phương ngay tại chỗ.

“Chính là vì như vậy”

Vốn dĩ chỉ là một vụ tai nạn bình thường, nhưng cuối cùng lại nâng lên thành cố ý gây thương tích cho người khác, mọi người đều phải đến đồn cảnh sát để khai báo.

Giải quyết xong mọi việc cũng gần hai giờ ba mươi phút, chuyến bay của cô khởi hành lúc ba giờ, bây giờ cô đón xe qua đó có lẽ cũng đã không kịp, cô vội vàng bắt taxi chạy nhanh đến sân bay.

Hai giờ năm mươi lắm phút.

Lúc vừa tới sân bay, sau khi xuống xe, cô lỡ xô ngã người khác, đối phương là một bác gái vừa trở về sau chuyến du lịch.

Bác gái liếc nhìn Mẫn Tuyết Nguyệt, bát đầu giáo huấn chỉ dạy, bảo cô phải quan sát cẩn thận khi đi đường.

Mãn Tuyết Nguyệt không biết là chính mình bị mắng đến phát khóc, hay là lo lắng đến phát khóc Dù sao thì cũng là đang khóc.

“Này, tôi mới nói cô vài câu mà cô đã khóc? Thật sự là xui xẻo, lần sau đi đường phải nhìn cẩn thận”

Ba giờ.

Ào ào ào. Đột nhiên trời đố mưa lớn. Cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Thấy người khác vội vàng tìm chỗ trú mưa, cô chỉ biết đứng ở ven đường, nhìn chăm chằm vào cổng sân bay mà bị mưa ướt sũng.

Vinh Sở Lâm ngước mắt lên, nhìn thấy cô đang đứng trong cơn mưa lớn, che mặt khóc.

Giống như một đứa trẻ bị cướp đồ chơi.

Khóc thật oan ức, giống như cả thế giới đang bắt nạt cô ấy.

Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy thời gian như quay ngược lại rất lâu rồi, cô ấy lúc đó, giống như lúc nào cũng cần được che chở.

Đúng rồi, Tuyết Nguyệt của anh luôn cần được bảo vệ.

“Cậu chủ, hay là tôi đi tìm ô mang tới được không?”

“Im lặng” Vinh Sở Lâm ngắt lời của thuộc hạ, không lâu sau, tiến lên một bước.

“Cậu chủ?”

Mọi người đều hoảng sợ nhìn Vinh Sở Lâm chạy trong mưa, sải bước tiến về phía bóng người phía đối diện đường.

“Bíp bíp”“

Các phương tiện giao thông trên đường thấy anh băng qua đường mà không nhìn đường, họ sợ hãi dừng lại, bấm còi inh ỏi.

‘Vinh Sở Lâm phớt lờ tất cả.

Mãn Tuyết Nguyệt đang hoàn toàn chìm đắm trong nỗi buồn của chính mình, thậm chí cô ấy còn không biết rằng có người đang từng bước tiến về phía mình.

Đột nhiên, cô cảm thấy có một bàn tay ôm lấy eo của mình, cô kinh hoảng đến mức choáng váng, Không đợi Mẫn Tuyết Nguyệt nhìn rõ người đó là ai thì cô đã cảm nhận được người đó dùng hết sức lực vác cô lên vai, trong nháy mắt cả người đều bị đảo lộn, bụng bị chạm đến khó chịu.

Nhưng mà cái mùi quen thuộc bay vào mũi cô ấy đã cho cô ấy biết, đó là Vinh Sở Lâm.

Cô sợ hãi đến mức hét lên: “Buông tôi ra”

“Vê nhà thôi, Tuyết Nguyệt”

Mãn Tuyết Nguyệt chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

“Bỏ tôi xuống, tôi muốn lên máy bay”

“Em đã bị muộn máy bay rồi”

Cô thấy câu nói của mình không có tác dụng, cô đấu tranh trong tuyệt vọng, bàn tay bắt đầu đánh mạnh vào lưng Vinh Sở Lâm.

“Bỏ tôi ra, tôi nói anh bỏ tôi ra, anh có nghe không”

Cuối cùng, Vinh Sở Lâm dùng một tay năm lấy tay cô.

“Bếp”

Một cảm giác nóng bỏng truyền đến từ hông cô, động tác của cô ấy đột nhiên dừng lại giữa không trung, toàn bộ khuôn mặt cô đỏ.

bừng ngay lập tức “Đừng làm loạn nữa, sẽ ngã bây giờ”

“Tôi để cho em mắng, đừng làm loạn nữa”

“Có thể hay không đừng lẫn nào cũng dùng cách này để bắt tôi về: Mẫn Tuyết Nguyệt giận giữ mảng chửi Nhưng Vinh Sở Lâm chỉ mỉm cười trả lời Hai người dưới cơn mưa lớn trở thành khung cảnh đẹp mắt trong mắt những người trên đường.

Bình Luận (0)
Comment