Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 36: Trước đây anh ấy yêu Tô Cẩm Tú rất nhiều

“Chị em à, về phần cậu thì sao đây? Không phải chỉ là một nhà hàng Tây cao cấp hơn một chút thôi sao, cũng chả phải là Michelin năm sao, vậy mà cũng mời không nổi à?”

Mẫn Tuyết Nguyệt lộ ra vẻ mặt chê bai Thời Ngọc Diệp.

Người sau cười khúc khích, nói thêm: “Nếu chúng ta đến Michelin thì còn tuyệt hơn. Con trai tớ có thẻ VIP, giá chiết khấu còn rẻ hơn ở đây”.

Mãn Tuyết Nguyệt không muốn nói nữa.

Có con trai thì làm sao? Sau này cô ấy cũng có.

“Quên đi, quên đi. Chị em, bữa cơm này tớ mời, tớ mời là được chứ gì? Mọi người vào hết rôi, ra ngoài đột ngột thì thật xấu hổ, cậu mau gọi món đi, tớ đói chết mất”

Lúc này, Thời Ngọc Diệp mới hài lòng tiếp tục nhìn vào thực đơn.

Sau khi gọi một bữa ăn ngon, Mẫn Tuyết Nguyệt lại không nhịn được mà phàn nàn vê cô.

“Tớ nói cậu đó, tài sản ở nhà cậu đâu đến nỗi khiến cậu mộc mạc thế này, hơn nữa sáu người con trai kia không phải có thể kiếm ra tiên sao?

Sao bây giờ một bữa tối cũng làm cậu khó xử rồi?”

“Nói đến việc này là tớ thấy đau lòng.”

“Làm sao làm sao? Có phải nhà cậu xảy ra chuyện gì không?”

Không ghen ty, không hâm mộ, sau này cô ấy cũng sẽ có thôi.

“Vì vậy, đó là lý do tại sao cậu đột nhiên chạy đến Bảo Thẳng làm việc?”

“Đúng vậy, tớ muốn dùng thực lực của bản thân, không dựa dẫm vào gia tộc, kiếm tiền nuôi sống gia đình mình”

Mẫn Tuyết Nguyệt nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô, rất muốn dội một gáo nước lạnh.

Chị hai à, tỉnh lại đi, bao nhiêu người muốn về hưu sớm đều không được. Cô thì tốt rồi, cô chê tài sản mấy trăm nghìn tỉ, mấy đứa con đáng yêu thiên tài cô cũng không dựa vào, thật là không nên quá phô trương.

Mẫn Tuyết Nguyệt đột nhiên cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện như thế này, cô ấy sẽ trò chuyện đến tự chết luôn, nên bèn dứt khoát đổi đề tài.

“Quên đi, hay chúng ta nói chuyện chính đi”

“Chuyện chính gì?”

Mãn Tuyết Nguyệt đường đường chính chính bàn chuyện chính, không thèm để ý vẻ mặt “Chúng ta có chuyện chính gì để bàn” của Thời Ngọc Diệp vào mắt.

“Giải Thiết Kế Vàng cậu biết chứ nhỉ? Năm đó cậu tham gia tranh giải, phần thưởng là nó đó.”

Cô gật đầu một cái.

“Chà, nhiều người trong công ty tớ cũng đang thảo luận vê chuyện này”

“Cậu có định thi không?”

Chỉ cần những bộ quần áo cô ấy thiết kế có thể tăng 50% thành tích của thương hiệu trong mùa, thì có thể nói đây là một miếng mồi ngon đúng nghĩa.

Tuy nhiên, Mẫn Tuyết Nguyệt luôn đi theo con đường riêng của mình, không muốn ký hợp đồng mua bán với bất kỳ công ty nào. Cuối cùng, với sự giúp đỡ của nhà họ Mãn, cô ấy trở về trong nước và thành lập thương hiệu cá nhân của riêng mình, nhưng không bán quần áo mà chỉ bán thiết kế.

Giờ đây, danh tiếng cá nhân của cô ấy so với Bảo Thắng không phân cao thấp.

Cô ấy đối với Thời Ngọc Diệp có thể nói là không đánh không quen biết, ban đầu là biết nhau nhờ cuộc thi thiết kế vàng.

Thời Ngọc Diệp đứng đầu còn Mãn Tuyết Nguyệt xếp thứ hai.

Năm nay, Mãn Tuyết Nguyệt trở thành một trong những người tổ chức, và đương nhiên muốn lôi kéo Thời Ngọc Diệp làm giám khảo.

Theo quan điểm của Mẫn Tuyết Nguyệt, Thời Ngọc Diệp rất có năng lực làm giám khảo.

“Cái này hả, để tớ về suy nghĩ lại đã”

Nếu Thời Ngọc Diệp không đồng ý ngay lập tức thì Mẫn Tuyết Nguyệt đã hiểu lời này đồng nghĩa với từ chối.

“Ngọc Diệp, cậu làm sao vậy?”

“Tớ chỉ không muốn mọi người biết rằng tớ chính là Wy. Dù gì thì cuộc sống mới như thế này cũng vô cùng tốt”

“Nếu không công khai danh tính của cậu thì sao?”

“Trong trường hợp đó,những người khác sẽ chất vấn tớ, nghĩ rằng tớ không có khả năng làm giám khảo”

Mẫn Tuyết Nguyệt im lặng, Thời Ngọc Diệp nói quả thật rất đúng, nhưng cô ấy không muốn từ bỏ cơ hội lôi kéo này.

“Ngọc Diệp, tớ nói nghiêm túc đấy. Trong suy nghĩ của tớ, không ai thích hợp để đảm nhiệm vị trí giám khảo hơn cậu. Nếu cậu đồng ý, vấn đề thù lao chắc chắn không thành vấn đề.”

Vừa nói đến tiên, mắt của Thời Ngọc Diệp đã lập tức sáng lên.

Người mê tiền kia bỏ chén đ ĩa trong tay xuống, nhỏ giọng hỏi: “Bao nhiêu?”

“Mười lăm tỉ?”

“Số tiền ít ỏi này còn không đủ cho tớ mua nhà.

“Hai mươi bốn tỉ?”

“Cậu đi tìm người khác còn-hay hơn.”

“Ba mươi tỉ, không nhiều hơn được nữa”

Thời Ngọc Diệp nở nụ cười hài lòng: “Được rồi, đồng ý”

Cứ như vậy mà vui vẻ đồng ý.

Người chị em ở đối diện tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy mình hẳn là bị úp sọt rồi, rồi lại mời ăn cơm, rồi thêm phải móc tiền túi mời giám khảo.

Dù gì thì thù lao xét duyệt mà ban tổ chức đưa ra cũng không nhiều lắm, cô ấy chỉ có thể tự ứng tiền. Ai bảo hoạt động lần này liên hệ mật thiết đến chuyện cô ấy có thể thừa kế tài sản của gia tộc cô ấy hay không chứ?

Khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại, Mẫn Tuyết Nguyệt lại quan tâm đ ến những gì Thời Ngọc Diệp nói.

“Như đã nói, tớ nhớ cậu có nói ba của con trai cậu cũng là người thành phố này à? Cậu gặp lại anh ta chưa?”

Thời Ngọc Diệp dừng lại một chút, gật đầu: “Gặp rồi.”

“Ghê thật, tiến triển nhanh vậy sao? Vậy thì anh ta trông như thế nào? Sáu đứa con của cậu trông rất đáng yêu, hẳn là ba chúng cũng đẹp trai lắm: “Coi như là vậy đi. Sau khi tớ trở về không lâu mới biết thân phận anh ta, cũng chỉ gặp mặt một lần mà thôi”

Mẫn Tuyết Nguyệt vô cùng mong đợi, đến đôi mắt cũng sáng lên.

“Là ai là ai2 Nói tôi biết với.”

“Người kia của tập đoàn nhà họ Phong”

“Vậy, người kia?”

Mãn Tuyết Nguyệt do dự: “Cậu nói là Tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Phong, Phong Thần Nam sao?”

Thời Ngọc Diệp gật đầu.

Sau đó, khuôn mặt Mãn Tuyết Nguyệt ở đối diện bắt đầu thay đổi màu sắc, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Sau một hồi im lặng không lên tiếng, Thời Ngọc Diệp nhận ra bầu không khí không ổn.

“Cậu-sao thế? Phản ứng lớn dữ vậy?”

Ánh mắt Mẫn Tuyết Nguyệt đầy vẻ phức tạp, do dự một lúc rồi mới chọn lọc được từ ngữ, ngập ngừng hỏi cô: “Ngọc Diệp, cậu biết điều thì mau nói cho tớ biết, có phải trước đây cậu xen vào chuyện tình cảm của người ta không?”

Thời Ngọc Diệp tỏ vẻ nghi hoặc, lắc đầu: “Thành thật mà nói, tớ cũng không biết, kí ức của tớ gần như mất hết rồi.”

“Ồ, vậy cũng hay”

“Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”

Mãn Tuyết Nguyệt cân nhắc một lúc rồi mới chậm rãi trả lời cô: “Phong Thần Nam học cùng trường cấp ba với tớ, coi như là đàn anh khóa trên ấy, anh ta rất thân với mối tình đầu của tớ. Khi đó mọi người cùng chơi chung, quan hệ cũng không tệ lắm. Năm thi vào cao đẳng thì tớ thất tình nên bị người nhà đưa.ra nước ngoài-du học, sau đó thì mất liên lạc với bọn họ”

Thời Ngọc Diệp há miệng, có chút ngạc nhiên.

Thật không ngờ, thế giới lại nhỏ bé như vậy, người chị em tốt mà cô biết ở Pháp thực ra lại quen biết ba của con trai cô.

Mẫn Tuyết Nguyệt thở dài, sau đó nói vào điểm chính: “Theo tớ biết, Phong Thần Nam có một người bạn gái đặc biệt thân thiết tên là Tô Cẩm Tú. Hai người bọn họ đã môn đăng hộ đối lại còn là thanh mai trúc mã,”

Thời Ngọc Diệp như có điều suy nghĩ.

“Cái tên này nghe quen quen”

“Là nữ minh tinh đạt giải nhất trong show sống còn gần đây rồi debut đấy.’ Nghe Mãn Tuyết Nguyệt nhắc đến, Thời Ngọc Diệp cũng nhớ ra chính là Tô Cẩm Tú mà cô từng gặp ở Phong thị một lần, được gọi là nữ chủ nhân tương lai của Phong thị.

“Hồi còn đi học, anh ta có vẻ rất yêu Tô Cẩm Tú, có điều sau đó không biết tại sao lại chia tay”

Mãn Tuyết Nguyệt dè dặt nói, chỉ sợ sẽ xúc phạm Thời Ngọc Diệp.

“Nếu anh ta thực sự là ba của con cậu, thì cậu…

“Vậy thì tớ rất có thể là người thứ ba xen vào”

Bình Luận (0)
Comment