Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 372

Chương 372

Lúc này, mặt mũi của Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp dính đầy bụi và vệt máu khô, kiểu tóc và quần áo xộc xệch, trông họ chật vật không thể tả.

“Chúng ta phải nhanh chóng liên lạc về nhà. Không được, Đằng Dạ Hiên và Vân Mặc Tích, họ vẫn còn đang ở trong căn cứ thí nghiệm. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với họ phải không anh?”

“Chắc không…”

Phong Thần Nam nói được nửa câu thì bỗng nhiên họ nghe thấy một tiếng nổ vang lên từ trong hang núi.

Ngay lập tức khi quay đầu nhìn lại, họ chỉ nhìn thấy một lượng khói đen lớn từ trong hang núi bốc ra cùng với một ít tia lửa.

Trái tim của hai người đột ngột lộp bộp một tiếng.

“Không ổn rồi, bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Mau đi xem nào!”

Cơ bản thì ông trời cũng không cho con người ta có cơ hội xả hơi.

Hai vợ chồng họ vừa bước ra khỏi mê cung không bao lâu đã phải chạy từ bên kia sườn núi chạy vào hang núi.

Căn cứ thí nghiệm nổ tung rồi.

Ngọn lửa cháy hừng hực cuồng nộ thiêu đốt không thương tiếc như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Khi Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp lao qua, họ đã nhìn thấy rất nhiều xe cảnh sát và xe quân dụng đậu ở bên đường.

Mọi người đang cố gắng phong tỏa hiện trường và đưa mọi người ở căn cứ đi.

Tất cả nhân viên trong căn cứ đều bị còng tay.

Không chỉ có nhân viên mà còn tất cả các loại động vật trong phòng thí nghiệm, dữ liệu, số liệu, tài liệu thí nghiệm và tất cả các động vật bị nhốt trong phòng giam đều được người ta khiêng đi.

Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp nhìn thấy người của họ đang hỗ trợ phía chính phủ di chuyển mọi thứ ra khỏi căn cứ thí nghiệm.

“Đằng Dạ Hiên!”

“Vân Mặc Tích!”

“Tổng giám đốc Phong!”

“Cô chủ!”

Đằng Dạ Hiên và Vân Mặc Tích nhìn thấy Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đột nhiên xuất hiện, họ cảm động đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt.

“Tổng giám đốc Phong, chúng tôi còn tưởng rằng anh và mợ Phong đã chết ở bên trong rồi… Hu hu, Vân Mặc Tích, sao cô lại giẫm lên chân tôi hả!”

Vân Mặc Tích làm như không có việc gì thu chân lại, cô ấy cố gắng che đi những giọt nước mắt sắp rơi.

“Cô chủ, mọi người không sao là tốt rồi. Người của phía chính phủ đã kịp chạy tới và một mẻ hốt gọn bọn họ. Đợi đến khi những người này bị bắt đi, chúng ta có thể về nhà rồi.”

Thời Ngọc Diệp có hơi nghẹn ngào.

“Làm tốt lắm, vất vả rồi.”

“Không vất vả ạ, cô chủ và cậu mới là những người vất vả nhất.”

Tóm lại, dù cô ấy không biết Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam đã trải qua những gì, nhưng mà vừa mới đây khi nghe trợ lý của Cơ Tưởng Thừa nói mấy lời kia thì rõ ràng khi họ đã vào mật thất của cơ quan dưới lòng đất là gần như không có cơ hội sống sót.

Bình Luận (0)
Comment