Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 130

Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

"Không có gì để nói hết." Hứa Thừa Yến đặt kịch bản xuống, lại cầm ba lô từ bên cạnh qua, lấy sổ nhật ký ra.

"Anh làm chết cá vàng của em, lại còn cố ý lừa gạt em nữa." Hứa Thừa Yến lật trang đầu tiên ra, "Trừ điểm."

Hạ Dương ngó qua nhật ký, sau khi nhìn thấy phần trừ điểm, rơi vào trầm mặc.

Anh lại quay ra nhìn người trước mặt, nói: "Anh thực sự không cố ý."

"Anh sợ em sẽ giận, nên mới mua lại một con, cứ ngỡ rằng em sẽ không phát hiện." Hạ Dương lên tiếng giải thích.

Hứa Thừa Yến khẽ nhíu mày, nói: "Anh có thể trực tiếp nói với em là cá vàng đã chết rồi."

"Sợ em sẽ giận." Hạ Dương đi tới trước sô pha nửa ngồi xổm xuống, nắm lấy một bàn tay của thanh niên, "Sau này anh sẽ không lừa em nữa."


Hứa Thừa Yến đáp nhẹ một tiếng.

Hạ Dương nói thêm: "Nhưng mà, hôm qua em không trả lời tin nhắn của anh."

"Trừ điểm không trả lời, đợi khi nào điểm về bình thường thì reply lại anh."

"Vậy hôm nay lại thêm nhé." Hạ Dương thoáng đứng dậy, dựa về phía sô pha, "Mười con cá vàng, giờ anh sẽ đi mua cho em ngay, em cộng thêm một trăm điểm vào."

Hứa Thừa Yến nhịn không được mà nói: "Anh có mua thêm một trăm con em cũng không thêm."

"Vậy thì ứng trước." Hạ Dương cúi người, chậm rãi tới gần, hai tay cũng chống xuống bên cạnh thiếu niên, vây cậu vào lòng của mình.

Hứa Thừa Yến vươn tay ra chặn trước ngực Hạ Dương, có chút lười biếng mà hỏi: "Điểm của anh bị trừ hết rồi, lấy gì ứng trước hở?"

"Lần sau anh lại kiếm về lại." Hạ Dương dán lên sườn mặt cậu mà cọ xát, miệng để sát bên tai, nhỏ giọng thì thầm: "Cho anh ứng trước được không?"


Thanh âm của Hạ Dương càng lúc càng nhẹ, dần kéo gần khoảng cách, dừng lại trên môi thanh niên.

Môi trạm môi, hơi thở giao nhau.

Hạ Dương nhẹ nhàng đụng chạm, thỉnh thoảng sẽ vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ nơi mềm mại kia.

Chỉ là những cái đụng chạm như thế này, dần dần không còn thoả mãn được Hạ Dương nữa, nó chỉ khiến anh ngứa ngáy muốn vào sâu hơn lại sâu hơn một chút.

Hạ Dương nghĩ thế, cũng muốn làm như thế, nhưng khi anh chuẩn bị thực hiện, thì Hứa Thừa Yến bên dưới bỗng nghiêng đầu, chủ động kết thúc nụ hôn này.

Hạ Dương mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Yến Yến à?"

Hô hấp của Hứa Thừa Yến hơi dồn dập, đáp lại: "Lát nữa em còn phải đi đóng phim, mọi người sẽ nhìn ra."

Hạ Dương chấp nhận câu trả lời này, cúi đầu cọ cọ nơi cổ của thanh niên, "Vậy thì cho anh ôm một chút nhé."


Hứa Thừa Yến không phản đối.

Hạ Dương cũng rất ngoan ngoãn chỉ an tĩnh mà dựa vào cần cổ của người trong lòng, một lúc lâu sau mới nuối tiếc buông tay ra.

Hứa Thừa Yến lên tiếng: "Anh ra ngoài trước đi, ở trong này lâu quá sẽ bị người khác nghi ngờ."

Hạ Dương đành phải đứng dậy, rời khỏi phòng nghỉ trước.

Đạo diễn đang ở gần đó, trông thấy Hạ Dương ra khỏi phòng nghỉ, vội vàng chạy qua đón tiếp.

Hạ Dương không để ý lắm, vừa nghe đạo diễn nói chuyện vừa đi về phía phim trường.

Hạ Dương rời đi chưa được bao lâu, một đạo thân ảnh xuất hiện bên ngoài phòng nghỉ.

Cố Niệm nhìn theo bóng lưng dần xa của Hạ Dương, lại quay qua nhìn về căn phòng nghỉ, cũng đoán được đôi chút.

Cố Niệm cụp mắt xuống, che lại cảm xúc của mình vào trong đôi mắt, gõ gõ cửa.

Sau khi được đồng ý, Cố Niệm đẩy cửa vào, cũng nháy mắt đổi thành một gương mặt tươi cười.
"Thầy Tần, sắp tới lượt chúng ta rồi, phải đi dặm lại lớp trang điểm ạ."

Hứa Thừa Yến đứng dậy khỏi sô pha nhìn về phía cửa, gật đầu đáp lại: "Anh biết rồi."

Hứa Thừa Yến cầm lấy kịch bản, đi ra ngoài.

Cố Niệm liền chờ ở bên ngoài phòng nghỉ, đợi đến khi Hứa Thừa Yến đi ra, chú ý tới môi của đối phương, hình như đỏ hơn bình thường một chút___

Giống như được ai hôn lên.

Còn hai cảnh quay nữa thì kết thúc công việc buổi chiều.

Hứa Thừa Yến bận đóng phim, Hạ Dương thì ngồi trên ghế, an tĩnh mà nhìn theo bạn nhỏ ở bên kia.

Chờ sau khi quay xong, Hứa Thừa Yến về phòng nghỉ để tẩy trang.

Hạ Dương cũng vẫn ngồi trên ghế, đang định đứng dậy rời đi thì nhận thấy có người tiến về phía này.

"Hạ tiên sinh, chào ngài." Cố Niệm có hơi sợ sệt lại gần, "Em tên là Cố Niệm, có thể ngài không còn nhớ em....."
Cố Niệm cẩn thận nói: "Em là học sinh từng được ngài giúp đỡ, lần trước khi ngài tham gia buổi lễ cảm ơn người tài trợ, chúng ta đã từng gặp nhau."

Bây giờ, Cố Niệm mặc một kiện áo sơ mi trắng, đeo lên gọng kính, toàn thân toát lên sự thoải mái thanh thuần lại sạch sẽ.

Hạ Dương nhìn cậu chàng trước mặt, bỗng nhớ ra, lần trước khi cùng cậu chủ nhỏ Lam gia tham gia hoạt động ở trường học, đúng là có gặp một sinh viên tới gần chào hỏi.

"Ừ." Hạ Dương hờ hững trả lời lại, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.

Cố Niệm mỉm cười, nói: "Em trông thấy Hạ tiên sinh cũng ở đây, cảm thấy rất vui..... lần này không những có thể đóng phim với thầy Tần Chu, mà còn gặp được cả Hạ tiên sinh nữa."

Nghe được hai chữ Tần Chu, Hạ Dương rốt cuộc cũng có chút phản ứng, thuận thế mà nhìn về phía Cố Niệm.
Thế là, đợi đến khi Hứa Thừa Yến tẩy trang xong đi ra ngoài, trông thấy một màn Hạ Dương và Cố Niệm đứng chung một chỗ, hai người đang nói chuyện cùng nhau.

Nói đúng ra thì là, Cố Niệm nói chuyện, Hạ Dương thì ở bên cạnh lắng nghe.

Hứa Thừa Yến nhìn hai người kia, không đi qua, mà trực tiếp xoay người rời khỏi phim trường, đi về phía bãi đỗ xe.

Hứa Thừa Yến ngồi trên xe bảo mẫu, vừa nghịch điện thoại vừa chờ người đại diễn tới.

Không lâu sau thì Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng mở cửa xe, thế là ngẩng đầu nhìn lên.

Nhưng người tới lại không phải là người đại diện, mà là Hạ Dương.

"Sao anh lại vào đây?" Hứa Thừa Yến sửng sốt, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Có ai nhìn thấy anh không đấy?"

"Không có ai đâu." Hạ Dương trực tiếp ngồi lên xe luôn.

Hứa  Thừa Yến vẫn không yên tâm mà nhìn kỹ một lượt, xác nhận chắc chắn không có ai đi ngang qua, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Thừa Yến lại hỏi : "Anh quen với Cố Niệm à?"

Hạ Dương thuận miệng trả lời: "Là một sinh viên anh từng giúp đỡ, trùng hợp gặp thôi."

Hứa Thừa Yến cũng biết hằng năm Hạ gia đều sẽ làm từ thiện, giúp đỡ những học sinh sinh viên nghèo khó gì đó.

Hạ Dương: "Có điểm giống em."

Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua, hỏi: "Thế à?"

"Giống em của trước kia."

Hứa Thừa Yến cẩn thận suy ngẫm lại, nhận ra quả thật có hơi giống.

Ngày xưa khi cậu vẫn còn đang đi học, rất hay mặc áo trắng đeo kính mắt, bởi vì Hạ Dương thích cậu như vậy.

Mà trùng hợp bộ phim lần này Cố Niệm vào vai một sinh viên, cũng mặc sơ mi trắng và đeo kính mắt.

Hơn nữa tuổi cậu ta vẫn còn nhỏ, mới có 18 thôi, có thể nói là diễn đúng với sắc thái của mình.

Hứa Thừa Yến tựa lưng vào ghế, suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên hỏi: "Vậy thì anh cảm thấy, em của ngày xưa tốt hơn hay em của bây giờ tốt hơn?"
Hạ Dương thuận miệng trả lời: "Giống nhau cả mà."

Hứa Thừa Yến không nói gì nữa, chỉ an tĩnh mà dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ.

Xe bảo mẫu chạy về phía khách sạn, không lâu sau thì dừng lại.

Hứa Thừa Yến xuống xe, Hạ Dương đi theo ở đằng sau.

Hứa Thừa Yến vào trong thang máy trước, Thấy Hạ Dương vẫn còn đi theo, liền cho rằng Hạ Dương cũng ở trong này, thế là hỏi: "Anh ở tầng mấy vậy?"

Hạ Dương thế mà lại trả lời: "Anh chưa đặt được phòng khách sạn, cho anh về cùng em nhé."

Hứa Thừa Yến cũng không nói gì, yên lặng trong thang máy.

Sau khi trở lại phòng của mình, Hứa Thừa Yến chỉ vào ghế sô pha, "Không có phòng ngủ đâu, tối anh cứ ngủ ở đây đi."

Hạ Dương hỏi: "Vậy còn em?"

"Phòng của em." Hứa Thừa Yến cởϊ áσ khoác ra, vào trong phòng ngủ trước.
Hạ Dương ở lại phòng khách, lại gửi tin nhắn cho thư ký.

Không lâu sau, thư ký đã mang hành lý qua.

Hứa Thừa Yến nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lúc vừa mới ra khỏi cánh cửa phòng ngủ, đã trông thấy đống hành lý của Hạ Dương, còn thấy cả thư ký của anh qua nữa.

Thư ký còn đang đứng ở cửa, cung kính nói: "Hạ tổng, vậy tôi về khách sạn trước đây."

Nói xong, thư ký liền xoay người rời đi, còn không quên đóng cửa lại.

Hứa Thừa Yến nhìn về phía hành lý, sau lại đảo mắt qua Hạ Dương, nói: "Thư ký của anh cũng tìm được khách sạn để ở rồi, thế mà anh chưa tìm được à?"

"Anh phải tiết kiệm tiền." Ông chủ Hạ với một biểu cảm vô cùng tự nhiên, kéo hành lý của mình về phía phòng ngủ.

Hứa Thừa Yến đi theo phía sau, nhìn Ông chủ Hạ sắp xếp hành lý, cầm quần áo của mình treo lên tủ đồ của cậu.
Tủ quần áo đã có không ít đồ rồi, giờ Hạ Dương lại còn treo thêm quần áo vào nữa.

Mà phần lớn quần áo Hạ Dương mang tới đều là tây trang, cả sơ mi trắng được treo vào vô cùng chỉnh tề.

Hứa Thừa Yến nhìn, thuận miệng hỏi: "Sao anh mang nhiều tây trang như vậy?"

Hạ Dương nhàn nhạt đáp lời: "Thói quen thôi."

Hứa Thừa Yến nghĩ lại, đột nhiên cậu phát hiện đúng là từ khi quen biết với Hạ Dương, Anh vẫn luôn mặc tây trang, rất ít khi mặc những đồ khác."

Phong cách ăn mặc của Hạ Dương trước giờ chưa từng thay đổi, vẫn giống như ngày xưa.

Hứa Thừa Yến dựa vào tủ quần áo, lại lấy điện thoại của mình ra bắt đầu lướt weibo.

Cứ lướt như vậy, bỗng nhiên có thông báo nhắc nhở động thái mới__

【 Cố Niệm:  mùa thu năm 18 tuổi 】

Đi kèm là mấy bức ảnh tự sướng, Hứa Thừa Yến vào xem, nhận ra người này đều mặc đồ theo phong cách áo sơ mi cộng với mắt kính.
Hứa Thừa Yến nhìn ảnh, bỗng nhớ lại khi vẫn còn học đại học.

"Hạ Dương." Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, lại hỏi một lần nữa: "Anh cảm thấy trước đây em tốt hơn, hay là bây giờ tốt hơn?"

Hạ Dương đã treo xong quần áo, quay ra nhìn cậu.

Anh không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà hỏi lại: "Vậy thì em cảm thấy ngày xưa anh tốt hơn, hay là bây giờ tốt hơn?"

Hứa Thừa Yến theo bản năng mà hỏi: "Có khác nhau à?"

"Có." Hạ Dương đi tới gần cậu, "Ngày trước anh đối xử với em không tốt, thái độ cũng rất tệ."

Hứa Thừa Yến hơi cúi đầu xuống, "Bây giờ em cũng đối xử với anh không tốt."

"Không giống." Hạ Dương duỗi tay, đưa tay sờ lên mặt của thanh niên: "Em vẫn luôn rất tốt."

Hứa Thừa Yến không nói chuyện.

Bốn năm trôi qua, cậu đã không giống trước kia nữa.

Đôi khi cũng cảm thấy 5 năm ấy rất thống khổ, là cầu mà không được.
Nhưng đôi khi lại cảm thấy, 5 năm ấy cậu cũng đã rất hạnh phúc và thoả mãn___

Là loại toàn tâm toàn ý, phấn đấu quên mình để thích một người, là toàn bộ ký ức của cậu.

Hạ Dương cúi đầu, nhẹ nhành chạm nhẹ lên mắt của thanh niên, "Em đừng nghĩ nhiều."

Hứa Thừa Yến tuỳ ý đáp lại, nói thêm: "Em đi tắm trước đây."

Hạ Dương cũng buông tay ra, đi về phía phòng khách.

Hứa Thừa Yến đứng trước tủ quần áo chọn đồ, sau đi vào phòng tắm.

Hạ Dương ngồi ở trong phòng khách, nghe tiếng nước truyền tới từ phòng tắm.

Qua một lúc lâu, tiếng nước dừng lại, tới lượt tiếng máy sấy truyền ra.

Sau khi máy sấy dừng lại, phòng tắm không truyền tới động tĩnh gì nữa.

Hạ Dương kiên nhẫn chờ trên sô pha, đợi tới mười mấy phút, vẫn thấy Hứa Thừa Yến ở trong phòng chưa ra.

Hạ Dương liền đứng dậy, gõ gõ cửa phòng tắm, gọi thử: "Yến Yến?"
Trong phòng tắm không có tiếng đáp lại.

Hạ Dương khẽ nhíu mày, bàn tay đặt xuống tay nắm cửa, thấy không khoá liền trực tiếp đẩy thẳng vào luôn.

Chỉ là khi Hạ Dương nhìn vào bên trong, lại thấy thanh niên kia đang mặc một kiện áo sơ mi rộng thùng thình, bên dưới không mặc cái gì.

Tóc của cậu vẫn còn hơi ướt, đang đeo mắt kính đứng trước gương.

Mà thanh niên kia cũng chú ý thấy động tĩnh của Hạ Dương, trên mặt nở một nụ cười, quay đầu nhìn về phía anh.

"Tiên sinh, anh có thích không?"

Giọng nói của thanh niên rất đỗi dịu dàng, đôi mắt đào hoa cũng cong cong.

Bước chân của Hạ Dương dừng lại, sững sờ tại chỗ___

Thanh niên trước mắt, giống như quay trở lại năm 18 tuổi.

Chính là, Hứa Thừa Yến khi vẫn còn thích hắn.

Bình Luận (0)
Comment