Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 165

Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Hạ Dương chạy tới bệnh viện.

Viên Liệt cũng đuổi theo phía sau, nhìn thoáng qua tin nhắn trên điện thoại, hô lên: "Phòng 1 trên tầng 3, khu A.

Hạ Dương chạy lên tầng 3, bước nhanh về phía khu A.

Ở ngoài hành lang tầng 3, có hai nữ y tá đang thì thầm nói chuyện.

"Ở bên phố Ngô Đồng xảy ra tai nạn, xe cũng bị va chạm đến biến dạng......"

"Tôi cũng vừa mới thấy, là con trai, vẫn còn rất trẻ tuổi, lúc đưa tới đây trông thảm dã man......"

"Chảy nhiều  máu lắm, không biết có thể cứu được người về không nữa......"

Hạ Dương nghe cuộc đối thoại của hai người, bước chân vô thức ngừng lại, không dám tiến lên phía trước nữa.

Viên Liệt đuổi theo phía sau, trông thấy Hạ Dương dừng lại, hơi kinh ngạc mà liếc hắn một cái, hỏi: "Anh sao thế?"


Hạ Dương trầm mặc, không đáp lại.

Hắn không có dũng khí để đi qua.

"Ở ngay đằng trước kìa." Viên Liệt nhắc nhở.

Phòng 1 khu A là phòng gần sát hành lang, Hạ Dương nhìn phía trước, không tiến lên.

Nhưng mà rất nhanh, Hạ Dương chú ý thấy cửa của một gian phòng bật mở, có mấy bác sĩ từ bên trong đi ra, họ đẩy theo một khối thi thể ra ngoài.

Thi thể được che bằng vải trắng, kín mít không một kẽ hở.

Đúng lúc này, hai y tá vừa nãy cũng đang nói chuyện.

"Là chàng trai vừa xảy ra tai nạn xe hồi nãy..... Thật sự rất đáng tiếc......"

"Người nhà của anh ta đâu.  rồi? Không ai tới đây sao?"

"Gọi điện rồi, nhưng không ai bắt máy cả......"

Hạ Dương nhìn đăm đăm khối thi thể kia, nháy mắt trở nên ngây ngẩn.

Bác sĩ kia cũng đi tới trước mặt hai y tá, hỏi: "Người nhà tới chưa?"

"Chưa ạ." Y tá lắc đầu, "Đã gọi mấy cuộc rồi vẫn chưa được."


"Haiz."Bác sĩ thở dài một tiếng.

Hạ Dương càng trầm mặc hơn.

Nếu như lúc ấy, hắn không nói muốn ăn hoành thánh thì tốt rồi.

Nếu như vậy Yến Yến sẽ không đến siêu thị để mua vỏ hoành thánh, cũng sẽ không phải đi tới phố Ngô Đồng.

Hoặc là ngay từ ban đầu, hắn nên tới sân bay để đón người, như vậy những chuyện phía sau sẽ không thể nào xảy ra nữa.

Chỉ bởi vì cuộc điện thoại kia.....

Hắn không nên nói muốn hoành thánh.

Hạ Dương cứng đờ tại chỗ, cơ thể không cách nào nhúc nhích.

Bác sĩ đã rời đi xa, các y tá cũng đẩy thi thể đi trước.

Viên Liệt ở bên cạnh nhận ra sự khác lạ, gọi một tiếng: "Hạ Dương?"

Hạ Dương không phản ứng.

Viên Liệt lại hỏi: "Anh không đi xem à?"

Hạ Dương trầm mặc một lúc lâu, mới gian nan thốt ra: "Không đi."

Thi thể không có gì đẹp.

Hạ Dương sờ vào trong túi, theo thói quen muốn rút bao thuốc lá ra, nhưng trong túi lại trống rỗng, không có gì cả.


Viên Liệt nhíu mày, vừa định nói thêm gì đó, bỗng nhiên trông thấy người đại diện cách đó không xa.

Người đại diện ra ngoài hành lang để hít thở không khí, lập tức trông thấy hai người Viên Liệt và Hạ Dương tới.

"Viên tổng, Hạ tổng." Người đại diện vội vàng chạy tới chào hỏi, "Mọi người tới để xem cậu ấy à? Cậu ấy đang ở___"

Nhưng người đại diện còn chưa nói hết câu, đã bị Hạ Dương ngắt lời.

Hạ Dương: "Không cần."

Người đại diện bị làm cho sửng sốt một chút, nhưng cũng không nói gì nữa, thuận theo mà gật đầu.

Người đại diện: "Vậy tôi đi tới chỗ cậu ấy trước đây."

Dứt lời, người đại diện định quay trở lại phòng.

Viên Liệt hỏi: "Sao vậy? Đã tới rồi, sao không vào xem một chút."

Hạ Dương không đáp lại tiếng nào, chỉ xoay người đi về phía cầu thang.
Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa, đã nghe thấy cuộc đối thoại ở đằng sau truyền tới___

"Này này này! Sao cậu lại xuống, chân không đau à?"

"Không sao? Em ra xem thử....."

Hạ Dương nghe thấy giọng nam quen thuộc, lập tức dừng lại bước chân, quay đầu về phía sau, liền trông thấy một đạo thân ảnh ngoài hành lang.

Thanh niên đang yên lặng dựa vào cửa phòng bệnh, nói gì đó cùng với người đại diện.

Mà hình như thanh niên cũng cảm nhận được gì đó, nghiêng đầu, nhìn về  đại sảnh bên này.

Cách đám người, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung.

Hạ Dương nhìn bóng hình kia, hô hấp ngưng trệ, trong nháy mắt ấy tim cũng đập lỡ nhịp.

Tuy nhiên Hạ Dương vẫn bất động ngư cũ, chỉ chăm chú nhìn người nọ, sợ tất cả chỉ là ảo giác hân tạo ra.

Viên Liệt ở bên cạnh quan sát biểu hiện của Hạ Dương, rồi lại liếc nhìn Hứa Thừa Yến, nhịn không được mà nói: "Anh không đi thì tôi đi á?"
Hạ Dương sửng sốt, bật thốt lên: "Không phải ảo giác sao?"

Ngay sau đó, Hạ Dương cũng phản ứng lại, ba bước thành hai đi tới trước mặt thanh niên, ánh mắt dán chặt vào người phía trước.

Hứa Thừa Yến dựa người vào tường, đôi mắt đào hoa cũng cong lên, mỉm cười: "Sao anh lại đến đây thế?"

Nói xong, cậu liếc nhìn người đại diện một cái, muốn hắn lên tiếng giải thích.

Người đại diện nhỏ giọng trình bày: "Hồi nãy Viên tổng hỏi tôi, tôi đã nói với anh ta."

Hứa Thừa Yến lúc bấy giờ mới để ý thấy sự tồn tại của Viên Liệt, gật gật đầu.

Lúc ấy sau khi cậu bị đưa tới bệnh viện, ngẫm nghĩ vẫn không muốn làm Hạ Dương quá lo lắng, cho nên cũng không báo cho anh, định sau khi đã sử lý xong chuyện ở bệnh viện rồi, lại gọi nói với Hạ Dương một tiếng sau.

Hứa Thừa Yến mở miệng giải thích: "Vốn dĩ là em định gọi điện nói cho anh một tiếng, nhưng điện thoại hỏng rồi....."
Hạ Dương vẫn không nói gì, chỉ vươn tay ra, nắm lấy một bàn tay của cậu.

Trong lòng bàn tay, truyền tới xúc cảm ấm áp.

Không phải là ảo giác, là người thật.

Hạ Dương giơ tay, ôm chặt người vào lòng.

Sức của anh rất lớn, giống như muốn đem người khảm vào trong cơ thể vậy.

Hứa Thừa Yến bị bất ngờ, nhưng cũng không đẩy ra, mà dùng tay vỗ vỗ bả vai của anh.

Lại bởi vì hai người đang đứng ở cửa phòng bệnh, xung quanh đã bắt đầu có người để ý, thế là Hứa Thừa Yến lên tiếng: "Đi vào trước đã."

Hạ Dương đáp lại, thoáng buông tay ra.

Hứa Thừa Yến cũng xoay người, khập khiễng mà đi về phía trước, động tác rất vụng về, lên tiếng giải thích: "Chân phải của em hơi trầy một chút."

Hạ Dương cũng chú ý thấy động tác của thanh niên, trực tiếp duỗi tay qua, chặn ngang người ôm lên, đi vào trong, đặt người lên ghế.
Hạ Dương nửa ngồi xuống trước mặt thanh niên, cúi đầu nhìn xuống chân phải của cậu, trông thấy mắt cá chân của cậu đang bị cuốn băng vải.

"Có đau lắm không?" Hạ Dương vươn tay ra, muốn chạm vào thử, nhưng lại sợ làm đau cậu, do dự rụt tay về.

"Vẫn ổn, bác sĩ bảo không có chuyện gì." Hứa Thừa Yến hơi cử động chân phải của mình, nhỏ giọng nói chuyện: "Chỉ có điều chắc hôm nay không thể làm hoành thánh được, em vẫn chưa mua......"

Hứa Thừa Yến còn hơi tiếc, vốn dĩ nghĩ tối nay về sẽ gói hoành thánh, sau đó an tĩnh tận hưởng thế giới của hai người, kết quả lại bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Không sao." Hạ Dương chạm vào chân cậu, thoáng dịch tay lên, đặt trên đầu gối của cậu: "Không ăn hoành thánh."

Hứa Thừa Yến ngồi trên ghế, nhịn không được mà xoa xoa đầu Hạ Dương, "Không ăn sao?"
"Không ăn." Hạ Dương lần nữa cầm lấy tay của thanh niên, nắm chặt, "Sau này sẽ không bao giờ ăn nữa."

Thanh âm của Hạ Dương vẫn khàn khàn, giống như đang cố kìm nén gì đó.

Hứa Thừa Yến nắm lại tay anh, đầu ngón tay gãi nhẹ lên lòng bàn tay to lớn của anh, bất giác nhận ra phản ứng của anh hôm nay không đúng lắm.

"Hạ Dương?" Hứa Thừa Yến hơi cúi người xuống, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh xin lỗi......"

Hứa Thừa Yến ngẩn người.

"Anh nhận được điện thoại."

Hứa Thừa Yên lúc này mới phản ứng lại, không để tâm mà nói: "Không sao đâu."

Lúc ấy cậu muốn gọi điện thoại cho Hạ Dương, nhưng vừa mới gọi điện thoại xong, không cầm chắc di động, nên bị rơi xuống vật cứng ở bên cạnh.

Chờ tới khi cậu nhặt điện thoại lên lần nữa, màn hình đã đen, không thể mở ra được nữa.
"Anh xin lỗi......" Hạ Dương cúi đầu, lặp đi lặp lại: "Anh xin lỗi......"

"Không sao đâu." Hứa Thừa Yến chậm rãi vuốt vuốt tóc anh.

Hạ Dương hơi ngẩng đầu, môi mấp máy: "Mới vừa rồi anh còn tưởng rằng........"

Chỉ là những lời phía sau đó, Hạ Dương không có cách nào nói tiếp được.

Hồi nãy hắn ở bên ngoài, trông thấy thi thể bị đẩy ra, còn tưởng cậu đã rời xa."

Hạ Dương rũ mắt xuống, nắm chặt lấy tay của thanh niên.

Hứa Thừa Yến nhìn người đàn ông trước mắt, giờ mới để ý  thấy mắt người này đã ửng đỏ.

Hứa Thừa Yến khó nhịn mà vươn tay ra, đầu ngón tay sờ lên chỗ khoé mắt, cẩn thận đụng chạm, có chút bất đắc dĩ: "Anh sao thế....."

Hạ Dương không nói chuyện, chỉ nắm lấy cổ tay của thanh niên, dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay cậu.

"Anh tưởng rằng........ sẽ không thể nhìn thấy em nữa."
Lần này đến phiên Hứa Thừa Yến trầm mặc.

Lúc mới đầu, cậu cũng rất ngốc, cứ tưởng là phải chết rồi.

Nhưng có thể là do vận khí của cậu tốt, cả cậu và tài xế đều chỉ bị thương nhẹ.

Mà người gây tai nạn xe là một chàng trai trẻ mới hơn hai mươi, say rượu lái xe rồi vượt đèn đỏ, nghe nói là bị thương nặng, rất nghiêm trọng.

Hứa Thừa Yến lên tiếng trấn an: "Chỉ bị trầy xước một chút thôi, em không sao đâu."

"Ừm." Hạ Dương đáp lại, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên trước mặt.

Bỗng nhiên, Hạ Dương đứng dậy, một tay chống xuống tay vịn của ghế, một tay khác thì ấn gáy của thanh niên, muốn hôn cậu.

Tuy nhiên Hứa Thừa Yến lại co rụt về phía sau, tránh nụ hôn này, nhất thời kháng cự.

"Bẩn lắm." Hứa Thừa Yến nghiêng đầu, không muốn cứ như vậy mà hôn anh.
Cậu mới xảy ra tai nạn xe, cả người tả tả tơi tơi, quần áo bị bẩn, trên mặt cũng dính bụi nhem nhuốc cả, tóc thì lại càng loạn hơn, nhìn cả người đều không sạch sẽ.

Vốn dĩ ban đầu cậu đã chuẩn bị chỉn chu, không ngờ tới lại xảy ra tai nạn xe, bị làm thành xộc xà xộc xệch.

Hứa Thừa Yến rời cánh tay của anh đi, nói thêm: "Để em đi rửa mặt trước đã."

Nói xong, Hứa Thừa Yến bèn đứng dậy, muốn vào nhà vệ sinh tẩy sạch bụi bẩn.

Nhưng Hạ Dương lại ấn vai thanh niên trở lại, vô cùng nhẹ nhàng sờ lên mặt của thanh niên: "Rất sạch."

Hạ Dương cúi xuống, hôn lên môi cậu.

Hứa Thừa Yến mở to mắt, cuối cùng vẫn cho phép động tác của Hạ Dương.

Chỉ là một cái hôn nhẹ lên môi, hai người đều không thâm nhập.

Sau khi kết thúc, Hạ Dương ôm lấy thanh niên trước mặt, cúi đầu gục xuống vai cậu, tay dùng sức khảm người vào lòng.
Trong ngực là xúc cảm mềm mại mà ấm áp, là người sống.

"Yến Yến." Hạ Dương nghiêng đầu, nhịn không được mà lặp đi lặp lại: "Yến Yến......"

"Có chuyện gì vậy?" Hứa Thừa Yến vươn tay đáp lại cái ôm của anh, lòng bàn tay cũng vỗ nhẹ phía sau lưng người này.

Hạ Dương bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: "Kết hôn đi."

"Gì cơ?" Hứa Thừa Yến nhìn anh.

Hạ Dương: "Chúng ta hãy kết hôn ngay hôm nay đi."

Hứa Thừa Yến nhịn không được mà cười nhẹ một tiếng: "Không phải là vẫn còn một năm à?"

"Không đợi nữa." Hạ Dương cúi đầu xuống: "Anh không muốn đợi tiếp."

Hứa Thừa Yến nhất thời không có mở miệng.

Hạ Dương cũng thoáng buông tay ra, nửa ngồi xổm xuống trước mặt thanh niên, dùng tư thái thần phục, hỏi lại lần nữa: "Hôm nay kết hôn, được không em?"

Không muốn phải chờ đợi tiếp nữa.
Một phút cũng không muốn.

Bình Luận (0)
Comment