Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 172

Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Người nọ nắm lấy một bàn tay của Hứa Thừa Yến, khẽ hôn xuống, đồng ý: "Được, nghe tiên sinh."

Hứa Thừa Yến ngửa đầu thở dốc, chôn chỗ bả vai của anh, lại lên tiếng hỏi: "Có đồ không?"

"Đương nhiên rồi." Người kia đáp, không biết lấy từ đâu ra một lọ gel bôi trơn.

Hứa Thừa Yến thấy vậy, lập tức bị làm cho bật cười, hỏi: "Sao anh còn mang theo tuỳ thân thế?"

"Là đặt ở trong xe, chuẩn bị để cho vợ nhà dùng."

Người nọ hôn từng chút từng chút xuống mặt của thanh niên, "Hôm nay đành để cho tiên sinh dùng trước."

Hộp bên ngoài bị xé ra, nắp cũng theo đó mà mở.

Người kia cầm lấy thân lọ, đem chất lỏng sền sệt đổ ra lòng bàn tay, mùi hương hoa hồng nồng đậm lập tức phiêu tán trong không khí.


Hứa Thừa Yến ngửi thấy mùi này, nhịn không được mà cười nói: "Sao mùi lại nồng thế....."

"Tiên sinh không thích sao?" Người nọ như suy tư mà gật đầu, "Để lần sau tôi đổi sang mùi khác vậy."

Người nọ đè lên, hôn xuống môi cậu.

Mùi hoa hồng trong xe càng lúc càng nồng, còn có tiếng nước ái muội vang lên không ngừng.

Hứa Thừa Yến ngửa đầu, cắn chặt môi, cơ thể run rẩy, thỉnh thoảng sẽ phát ra những tiếng rên từ trong cổ họng: "Đừng...... bẩn xe mất."

"Hừm." Ngữ khí của người nọ vẫn chẳng thèm bận tâm như cũ.

Trong xe có bật đèn, Hứa Thừa Yến nhìn cái người đang đè lên mình, lúc động tình, không kìm được mà vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên sườn mặt của anh.

Giờ trên mặt của Hạ Dương vẫn là bộ dáng lạnh lùng ấy, chỉ có hô hấp là hơi dồn dập hơn mà thôi.


Ngay cả khi làʍ ŧìиɦ, Hạ Dương vẫn cứ nghiêm túc không chút cẩu thả như vậy, vẫn giữ được lý trí. Thật giống như, anh sẽ vĩnh viễn không bị mất khống chế vậy.

Hứa Thừa Yến nhất thời trở nên bần thần, nhận ra hình như mình còn chưa từng nhìn thấy bộ dáng bị mất khống chế của Hạ Dương bao giờ thật.

Cậu nhịn không được mà câu lấy cổ của anh, dùng sức xé bỏ áo sơ mi trên người anh ra.

Bởi vì động tác quá dồn dập, lúc xé không để ý, chỉ nghe xoẹt một tiếng, áo sơ mi trực tiếp bị tác động vật lý đến hỏng.

Hạ Dương cũng nghe thấy tiếng, gục xuống cần cổ thanh niên, cười nhẹ một tiếng: "Tiên sinh à, áo này tôi mới mua đó."

Hứa Thừa Yến ôm lấy bả vai của anh, không còn sức để nói chuyện nữa, chỉ có thể cắn lên vai của anh để đáp lại.

Hạ Dương vuốt v3 gáy của thanh niên, "Tiên sinh cũng giống như thái thái nhà tôi vậy, rất thích cắn loạn."


Giọng của Hạ Dương nghe rất ôn nhu, nhưng động tác dưới thân lại không dính dáng gì tới chữ dịu dàng, ngược lại còn vô cùng ác liệt.

Sau khi làm xong chuyện hao phí thời gian này, Hứa Thừa Yến thất thần nằm xuống, lấy tay che mắt, hơi thở dồn dập.

Hạ Dương ngồi dậy, lấy bịch khăn giấy ở bên cạnh qua, lau lau chân cho thanh niên, "Phải lau sạch sẽ, nếu không thì sẽ bẩn xe mất."

Hạ Dương xoa chân giúp cậu, lau chùi sạch sẽ xung quanh.

Hứa Thừa Yến cũng ngồi dậy, lại chú ý đến áo sơ mi đã bị xé hỏng trên người Hạ Dương, hỏi: "Áo của anh phải làm sao bây giờ?"

Hạ Dương: "Ở đằng sau có đồ dự phòng."

Nói xong, hắn ngoài người về phía sau cầm một bộ đồ dự phòng lên.

Hứa Thừa Yến nhìn quần áo mới trên tay người này, rồi lại nhìn gel bôi trơn, giấy vệ sinh linh tinh gì đó bên cạnh.
Đồ đều được chuẩn bị hết, Hứa Thừa Yến hỏi: "Anh thế này là đã có kế hoạch từ trước rồi phải không?"

"Ừm." Hạ Dương không chút do dự thừa nhận.

Hứa Thừa Yến thay xong quần áo, mở cửa xe, ra ngoài hít thở không khí.

Trong xe tất cả là mùi vị khó nói, còn lẫn cả hương hoa hồng nồng đậm.

Hứa Thừa Yến hóng gió lạnh , đợi cho Hạ Dương dọn dẹp xong hết thì trở về.

Lúc trở lại khách sạn, thì đã là rạng sáng.

Hai người tắm rửa xong, thì quay trở lại giường nằm.

Hứa Thừa Yến gối lên ngực của Hạ Dương, nắm một bàn tay của anh, hỏi: "Anh ở đây được mấy ngày nữa vậy?"

"Lúc nào cũng có thể ở với em." Hạ Dương nghiêng đầu hôn xuống trán của thanh niên.

Hứa Thừa Yến hỏi: "Anh dồn việc để làm à?"

Hứa Thừa Yến hơi băn khoăn, sau vẫn nói: "Thôi anh đừng làm vậy."
"Chỉ muốn tới để nhìn em." Hạ Dương nhích người vào sát hơn, hôn lên trán cậu.

"Đợi em quay xong bộ này rồi, sau này sẽ không nhận phim nữa." Hứa Thừa Yến giải thích, "Về sau cũng sẽ nhận ít hoạt động hơn, cố gắng không đi tới chỗ quá xa."

"Không sao đâu." Hạ Dương xoa xoa tóc cậu, "Nếu như em thích, thì cứ đi làm đi."

Tuy nhiên hứa Thừa Yến lại lắc đầu, "Nhưng em muốn ở cạnh anh."

Cậu không muốn tiếp tục như vậy nữa.

Muốn ở bên cạnh Hạ Dương mỗi ngày.

Nói thì nói vậy nhưng tới ngày hôm sau, Hạ Dương vẫn bị thư ký gọi trở về.

"Anh về mở cuộc họp." Hạ Dương thở dài một tiếng, nói tiếp: "Xong sẽ quay lại với em."

Hứa Thừa Yến không muốn Hạ Dương cứ phải chạy tới chạy lui như vậy, rất phiền, thế là bảo anh: "Không sao đâu, anh cứ bận việc mình đi, bên em chắc cũng chẳng mấy nữa là xong."
Hứa Thừa Yến tiến lên, ôm lấy Hạ Dương.

Hạ Dương đáp lại cái ôm của cậu, lại hỏi: "Khi nào em mới chịu trở về?"

Hứa Thừa Yến suy nghĩ một lúc, nói: "Đầu tháng ba em sẽ về một chuyến."

Sinh nhật của Hạ Dương chính là đầu tháng 3, tới lúc ấy cậu sẽ nói chuyện với đạo diễn, sẽ đẩy lịch quay lên sớm hơn, để xin nghỉ mấy ngày đó.

Hai người ôm nhau một lúc, rồi mới tách ra.

Hứa Thừa Yến tiễn Hạ Dương ra sân bay.

Sau khi anh đi rồi, cậu quay trở lại khách sạn, trông thấy căn phòng trống vắng, nhất thời có chút không quen.

Rõ ràng lúc trước cũng chỉ ở một mình trong khách sạn mà không có cảm giác gì, nhưng mấy ngày qua được Hạ Dương ở bên, giờ trông thấy căn phòng vắng vẻ, vẫn thấy khó thích ứng được.

Hứa Thừa Yến ngồi trên sô pha, bỏ lịch ra xem thử, đánh dấu mấy ngày sinh nhật Hạ Dương lại.
Hôm ấy vào thứ sáu.

Nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra, thì cậu có thể về sớm một ngày, kịp tổ chức sinh nhật với anh.

Mà vừa lúc món quà cậu chuẩn bị cho Hạ Dương sắp tới rồi, đến lúc đó có thể đưa cho anh. Hứa Thừa Yến vực dậy tinh thần, vứt bỏ những ý nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, bắt đầu làm việc.

Khi bận rộn thời gian trôi qua rất nhanh.

Hứa Thừa Yến vẫn giống như ngày thường, mỗi ngày đều qua qua lại lại giữa khách sạn và đoàn phim, tối thì gửi tin nhắn định vị cho Hạ Dương, bàn bạc chuyện tổ chức tiệc sinh nhật.

Hứa Thừa Yến hỏi: "Danh sách khách mời năm nay của anh đã xác định chưa?"

"Ừm, đã chọn rồi, thiệp mời anh cũng đã gửi đi." Hạ Dương xác nhận lại.

"Ở đâu vậy?"

"Trang viên Bắc khu."

"Vậy được." Hứa Thừa Yến nở nụ cười, "Em đã nói với đạo diễn rồi, sẽ xin nghỉ trước một ngày."
Hai người lại nói chuyện điện thoại thêm một lúc nữa, tới khi không còn chuyện gì để kể nữa, mới tắt điện thoại đi.

Tại biệt thự nhà cũ, Hạ Dương dựa vào cạnh lan can, ngắm phong cảnh bên ngoài. Trong sân là một mớ hỗn độn, công nhân đang tới tới lui lui, thi công đào hồ nước.

Quản gia đi tới, hỏi: "Khi nào thì Hứa tiên sinh về vậy ạ?"

Hạ Dương thông báo một ngày.

Quản gia gật gật đầu, cười nói: "Có thể về kịp sinh nhật của cậu."

Quản gia đi tới bên cạnh, nhìn đội ngũ thi công ngoài vườn, cảm thán: "Đã lâu lắm rồi nhà chúng ta không náo nhiệt như vậy."

Từ sau vụ tai nạn xe bốn năm trước, nhà cũ liền trở nên đìu hiu, cũng chưa tổ chức sinh nhật thêm lần nào.

Cũng may giờ nhà cũ càng lúc càng có sức sống, năm nay rốt cuộc cũng chịu tổ chức sinh yến. Tiệc sinh nhật lần này quản gia phụ trách toàn bộ quá trình, bởi vì đã bốn năm rồi chưa tổ chức, cho nên lần này được làm rất long trọng.
Quản gia có chút mong chờ đối với buổi tiệc lần này, Hứa Thừa Yến sẽ về.

Tuy nhiên đợi tới trước ngày sinh nhật của Hạ Dương mấy hôm, bên Hứa Thừa Yến lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hạ Dương nhận được điện thoại của Hứa Thừa Yến.

Trong điện thoại, Hứa Thừa Yến vội giải thích: "Bên nhãn hàng em hợp tác xảy ra vấn đề, giờ phải quay lại, có thể là thứ 6 em sẽ không về được."

Hạ Dương trầm mặc một lúc, hỏi: "Vậy khi nào em mới về?"

"Em cũng không biết nữa, chưa chắc sẽ về kịp." Hứa Thừa Yến cũng sốt ruột, nhìn lịch trình, "Có lẽ phải tới thứ 7."

Nếu như có thể đẩy lịch lên thì đã đẩy, nhưng vấn đề lần này hơi lớn, cũng không có thời gian để bàn bạc, chỉ tiếc là không may lại xảy ra vào đúng dịp sinh nhật của Hạ Dương.

Cậu cũng không còn cách nào khác, bên đối tác thu xếp thời gian, đúng vào mấy ngày cuối tuần đó.
Mà cố tình địa điểm đi quay lại rất xa, vừa đi vừa về mất rất nhiều thời gian, sớm nhất cũng phải thứ 7 mới về được.

Hứa Thừa Yến nhẹ giọng nói trong điện thoại: "Hôm nay em sẽ qua đó chụp."

Hạ Dương nghe vậy, đáp lại: "Không sao đâu, em cứ làm việc của mình đi."

"Nhưng là sinh nhật của anh."

"Không sao cả." Hạ Dương nói, "Cũng chỉ là một lần sinh nhật mà thôi."

Điện thoại yên tĩnh một trận, Hứa Thừa Yến nói không nên lời.

Hạ Dương lại tiếng tục: "Bận xong thì trở về cũng được."

Hứa Thừa Yến nghe giọng nói phát ra từ điện thoại, bỗng nhiên có một loại xúc động, bật thốt lên: "Em sẽ về với anh."

"Để em nói với anh Phàm một chút, hợp tác lần này em sẽ huỷ bỏ, phí vi phạm hợp đồng em....." Hứa Thừa Yến nói một tràng, dường như thật sự muốn đi nói chuyện huỷ bỏ hợp tác với người đại diện.
"Yến Yến." Hạ Dương cắt ngang, "Không vấn đề gì hết, cũng chỉ là một ngày sinh nhật thôi, trước kia cũng đều như vậy cả."

"Em cảm thấy lần nào cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn....." Hứa Thừa Yến oán giận, cảm xúc đã trở nên nôn nóng.

Không biết vì sao, rõ ràng là lần nào cậu cũng cẩn thận lên kế hoạch từ trước, nhưng trước khi việc đến đều sẽ bất ngờ xảy ra chuyện, phát sinh ra đủ loại vấn đề.

Hạ Dương lên tiếng trấn an: "Sau này sẽ còn rất nhiều thời gian."

Hứa Thừa Yến nghe giọng của Hạ Dương, cảm xúc được trấn an xuống một chút, đồng ý với anh.

Đúng vậy, sau này bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian.....

Cũng chỉ là một hai ngày, không cần phải sốt ruột.

Hứa Thừa Yến nói vào trong điện thoại: "Tuần sau em về, sẽ tới tìm anh luôn."

"Được." Hạ Dương đáp lại.
Hứa Thừa Yến cầm chặt điện thoại trong tay, nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể phát ra lời hứa: "Em sẽ về sớm."

Hạ Dương: "Được, anh ở nhà đợi em."

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Hạ Dương dựa vào sô pha, nhìn lịch sử trò chuyện trên điện thoại, trên mặt không có bất cứ biến hoá gì, không thể nhìn thấu hỉ lộ ái ố trên gương mặt ấy.

Một lát sau, anh bỗng cất tiếng: "Huỷ bỏ tiệc sinh nhật đi."

Quản gia đang ở gần đó nghe thấy vậy, sửng sốt, tiến lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Em ấy phải đi công tác, thứ 7 mới về." Hạ Dương đặt điện thoại sang bên cạnh, "Không cần phải tổ chức sinh nhật."

Quản gia có hơi âu lo, khuyên nhủ: "Đã chuẩn bị xong xuôi tất cả rồi, cậu thật sự muốn huỷ sao ạ?"

Hạ Dương chẳng bận tâm lắm tới chuyện sinh nhật, chỉ tuỳ ý đáp: "Không sao, dù sao thì Hứa Thừa Yến cũng không về, có làm hay không thì cũng vậy."
Quản gia tiếp tục khuyên: "Đã bốn năm rồi cậu không tổ chức, năm nay vẫn nên thử một chút."

Phải một lúc lâu sau, Hạ Dương mới qua loa đáp lại.

Bình Luận (0)
Comment