Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 30

Ngụy Thầm bật cười nhẹ: "Cũng khá nhiều." Nhưng chẳng ai dám lại gần hắn.

Hạ Khai im lặng, cậu hỏi xong thì chính mình lại cảm thấy khó chịu.

"Buổi tối có việc thì nhớ gọi tôi." Hạ Khai có thể bất cứ lúc nào bước vào kỳ ph át tình, Ngụy Thầm không an tâm để cậu ở một mình trong phòng. Sau khi dặn dò kỹ càng và nhận được sự cam đoan chắc chắn từ Hạ Khai, hắn mới để cậu vào.

Ngụy Thầm thậm chí còn dời lịch họp ngày mai sang giờ khác. Hắn đứng ngoài cửa, chờ ánh đèn trong phòng ngủ tắt đi, rồi đứng thêm một lúc nữa mới rời khỏi nơi đó.

Trong màn đêm oi bức như bị xông hơi, cổ họng Hạ Khai nóng rát như cháy. Phần sau gáy ẩm ướt, cảm giác đẫm nước đang dần lan rộng. Cậu nuốt nước bọt trong vô thức, tay run rẩy chống lên đầu giường, tầm nhìn mờ mịt ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc. Cả người Hạ Khai như đang gào thét vì sự trống rỗng và nỗi khát khao mong muốn được ai đó chiếm hữhữu.

Sắp ph át tình rồi sao?

Hạ Khai mơ hồ nghĩ, tay vươn đến ngăn kéo nhưng thuốc bên trong đã cạn sạch.

Cậu chịu đựng một mình. Ngọn lửa dữ dội thiêu đốt cơ thể, máu trong người như sôi lên, giọt lệ không ngừng tuôn ra khỏi hốc mắt, phần gáy ướt đẫm ánh lên tia sáng, áo ngủ đã ướt nhẹp, sờ vào chỉ cảm nhận được sự nhớp nháp.

Hạ Khai ph át tình rồi.

Cậu mơ hồ và đau đớn nhận ra mình bước vào kỳ ph át tình. Sự cô độc khổng lồ nuốt chửng lấy Hạ Khai, mọi tế bào trong cơ thể đều đang gào thét, kêu gọi, khát khao pheromone của Alpha bao trùm lấy cậu, muốn được bị cắn thật mạnh bạo, được đối phương đánh dấu thật sâu vào và mãi chìm đắm trong sự phụ thuộc của người nọ.

Hạ Khai nghiến răng nuốt xuống tiếng nức nở, mồ hôi lăn dài tụ lại trên áo ngủ, pheromone hương sữa ngọt ngào tỏa ra, lan tràn đến phòng ngủ bên cạnh.

Không chịu nổi cảm giác cô đơn khủng khiếp, bản năng cơ thể thúc giục cậu tìm đến Ngụy Thầm.

Cậu lảo đảo mở cửa, ngay trước khi gõ cửa phòng Ngụy Thầm, hắn đã mở cửa, ôm cậu vào phòng, lau đi mồ hôi và nước mắt đang đọng lại trên hàng mi của cậu.

"Khai Khai."

Hạ Khai nghẹn ngào: "Thầy ơi, em khó chịu quá, khó chịu đến chết mất!"

Cậu như sắp chết rồi.

Nỗi đau và cơn nóng hừng hực trong cơ thể xé nát cậu, nhưng sự chạm vào của Ngụy Thầm lại mang đến cảm giác dễ chịu không thể diễn tả bằng lời.

Hạ Khai không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, người duy nhất cậu có thể bấu víu vào chỉ có Ngụy Thầm.

Hạ Khai rất ích kỷ. Ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã luôn quấn lấy Ngụy Thầm, vốn luôn là như thế nên lúc này mới ngang nhiên chiếm lấy sự tử tế của hắn. Trước đây cậu luôn thể hiện mình là một người nỗ lực, chăm chỉ. Nhưng từ khi gặp Ngụy Thầm, Hạ Khai như biến thành một bé sói trắng tham lam tất thảy những điều tốt đẹp mà hắn dành cho mình.

Ngụy Thầm đối xử với cậu quá tốt, tốt đến mức khiến cậu chìm đắm hoàn toàn trong sự dịu dàng bao dung ấy.

Sau khi bước vào kỳ ph át tình, mọi cảm giác và cảm xúc của Omega đều bị phóng đại lên gấp bội. Giây phút này, Hạ Khai ngổn ngang cảm xúc, nhìn Ngụy Thầm mà có quá nhiều suy nghĩ không thể diễn đạt thành lời. Nước mắt thấm đẫm vai hắn, tiếng khóc nghẹn ngào và yếu đuối. Cậu không muốn khóc nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, mang theo cả sự trách móc và tủi thân, cậu há miệng, để lộ hàm răng trắng, hung hăng cắn lên vai Ngụy Thầm.

Ngụy Thầm vẫn không động đậy. Hạ Khai nghẹn ngào không rõ: "Tại thầy, tất cả là tại thầy hết…"

Do Ngụy Thầm không đánh dấu cậu, do hắn vẫn luôn để mặc cậu tùy ý đòi hỏi, mọi thứ đều cho cậu, chỉ riêng điều cậu muốn nhất lại không cho.

"Khai Khai, Khai Khai." Ngụy Thầm kiên nhẫn dùng lòng bàn tay vỗ về phía sau gáy của Hạ Khai: “Em đừng khóc."

Những thứ thuộc về Hạ Khai, dù chỉ là giọt nước mắt thì việc rơi xuống cũng là một sự lãng phí. Ngụy Thầm ích kỷ muốn cất giữ những giọt nước mắt ấy vào lọ thủy tinh cho riêng mình.

Hạ Khai vừa khóc vừa nói: "Thầy ơi, thầy đánh dấu em đi." Cậu kéo thấp cổ của Ngụy Thầm, đột nhiên đôi môi nở nụ cười xinh đẹp: “Nếu như thầy đều đồng ý mọi yêu cầu của em, vậy thì, cùng em rơi xuống địa ngục đi.”

Ở chốn địa ngục ấy, không dung thứ cho kẻ muốn giải thoát, chỉ độc tôn mỗi cậu và Ngụy Thầm mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment