Hương thơm ngọt ngào trong không khí trở nên nồng đậm, như thể có thể chảy ra những giọt kem trắng muốt, ngọt lịm. Hơi thở của Hạ Khai trở nên gấp gáp, cơ thể cậu như bị thiêu cháy thành biển lửa, không để lại chút gì.
So với sự lộn xộn và bối rối của Hạ Khai, Ngụy Thầm vẫn giữ được vẻ chỉnh tề của mình. Trang phục gọn gàng của hắn, với gương mặt lạnh lùng và dáng vẻ cấm dục, tạo nên một sự đối lập kỳ lạ với bầu không khí lúc này.
Hạ Khai hoàn toàn kiệt sức, cơ thể mềm nhũn nằm trong vòng tay Ngụy Thầm. Đôi mắt cậu sau khi co rút lại thì trở nên mơ hồ, lạc lõng. Mùi pheromone của Alpha từ Ngụy Thầm xâm nhập từng ngóc ngách trong cơ thể cậu - từ chân tóc, hàng mày, trái tim cho đến đầu ngón tay.
Khoảnh khắc tuyến thể bị cắn nát, Hạ Khai cảm nhận được một liên kết kỳ diệu giữa cậu và Ngụy Thầm. Dòng máu của hắn và cậu quyện hòa vào nhau, đột nhiên sự tin tưởng và phục tùng người đàn ông vô điều kiện lại dâng trào trong lòng cậu không ngừng.
Ngụy Thầm chỉ đánh dấu tạm thời cho Hạ Khai, cố gắng kìm nén hết mức để không biến cậu thành Omega mãi mãi chỉ thuộc về bản thân mình.
Cơn mưa ngoài trời vẫn chưa dứt. Trong phòng ngủ, hai luồng pheromone hòa quyện với nhau. Sức nóng từ từ lắng xuống, thay bằng sự ấm áp dịu nhẹ, mang theo hương thơm ngọt ngào lan tỏa.
Hạ Khai mơ màng, ý thức vẫn lơ lửng, nằm yên trong vòng tay Ngụy Thầm không động đậy.
Kỳ phát nhiệt đầu tiên dần lắng xuống, Hạ Khai mới thở đều trở lại, ngẩng đầu lên tìm kiếm ánh mắt của Ngụy Thầm: “Thầy ơi.” Cậu thì thầm: ”Em cảm giác như vừa chết đi, rồi sống lại vậy…”
Nói xong, nước mắt cậu vẫn tiếp tục chảy không ngừng do phản ứng s1nh lý. Thần kinh nhạy cảm đến mức bất kỳ k1ch thích nào cũng khiến cậu không chịu nổi.
Ngụy Thầm nhẹ nhàng ôm lấy cậu, tay đặt sau lưng, vỗ về như dỗ dành một đứa trẻ, kiên nhẫn đến mức như không bao giờ lay chuyển.
Hạ Khai lại nức nở cầu xin: “Thầy ơi, giúp em… giúp em đi mà…”
Hạ Khai không thể chống lại cơn khát khao bản năng của mình, đây chỉ mới là đợt thứ hai của kỳ ph át tình. Cậu cần trải qua từ ba đến bảy ngày của giai đoạn này. Hạ Khai mơ màng, chìm vào cơn sóng dữ dội do Ngụy Thầm tạo ra.
Biển cả ấm áp, từng đợt sóng từ ấm dần chuyển sang nóng bỏng, cảm giác cháy bỏng này cậu lần đầu tiên cảm nhận thật rõ ràng và chân thực. Cậu hoàn toàn không thể ngờ Ngụy Thầm lại có một mặt như vậy.
Cơn nóng bỏng bao trùm, Hạ Khai mở mắt ra, mí mắt sưng lên, than thở: “Nóng quá.”
Ngụy Thầm nắm chặt tay cậu, bàn tay của thiếu niên cố gắng vùng ra nhưng không thể, mồ hôi ẩm ướt vương trên trán, nhưng mắt hắn không rời khỏi gương mặt Hạ Khai, ép cậu phải đối diện với mình, không để cậu quay mặt mà hôn lên đôi môi đã vỡ nát của cậu.
“Khai Khai, Khai Khai.” Em là của tôi.
.Hạ Khai không còn nhớ rõ trong những ngày qua mình đã sống như thế nào, ý thức lúc có lúc không, mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, duy nhất chỉ còn nhận thức được mùi pheromone của Ngụy Thầm, chỉ nhận ra hương vị của Alpha kia mà thôi.
Cậu hoàn toàn đầu hàng dưới sự chi phối của kỳ ph át tình, biến thành một người chỉ còn nhận ra mùi hương nóng bỏng ấy. Mặc dù sâu trong lòng, cậu vẫn cảm thấy ghê tởm với thiên tính này, cảm giác như mình đã hoàn toàn biến thành một con quái vật.
Mọi vẻ xấu xí của bản thân đều bày ra trước mặt Ngụy Thầm, Hạ Khai cảm thấy mình như một bé cún thảm hại quỳ trước Ngụy Thầm, vẫy đuôi cầu xin hắn chút lòng thương xót.
Khi mở mắt lần nữa, Hạ Khai vẫn nằm trên giường của Ngụy Thầm, xung quanh vắng lặng, không có ai ngoài cậu.
Sau khi bị đánh dấu tạm thời, Hạ Khai không thể làm chủ được những suy nghĩ lung tung trong lòng, cậu rất nhớ thầy mình, dù chỉ xa nhau một chút, nhưng đầu óc và cơ thể cậu đều kêu gào muốn có hắn, cần sự ôm ấp của Ngụy Thầm.
Đôi môi mọng nước của cậu khẽ động đậy, Hạ Khai cứng nhắc quay mắt đi, và thấy cánh cửa phòng đóng chặt đang được người bên ngoài mở ra.
Ngụy Thầm khoác bộ đồ ngủ màu xanh đen, tay cầm món ăn còn bốc hơi nghi ngút. Khi nhìn thấy Hạ Khai mở mắt, hai mí mắt sưng lên nhìn mình, hắn không khỏi cong môi, ánh mắt và nét mặt thoáng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.
“… Thầy ơi…”
Hạ Khai cố gắng vùng vẫy, muốn nâng cơ thể yếu ớt của mình lên nhưng vô ích, hiện tại cậu không thể dùng chút sức lực nào. Toàn bộ sức lực của cậu đã bị lấy đi từ mấy ngày trước, điều đáng buồn là ngoài việc tạm thời bị đánh dấu, Ngụy Thầm không làm gì vượt quá giới hạn với cậu, trái lại, chính cậu mới là người không ngừng bám riết lấy Ngụy Thầm, cầu xin hắn, cuối cùng biến mình thành một hình ảnh thảm hại và yếu đuối như thế này, tất cả đều là lỗi của cậu.
Cảm giác ấm áp ở phía sau lưng, Hạ Khai theo bản năng dựa vào, nhớ lại hành động có phần thất lễ của mình, nhưng dù có cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể động đậy nổi, quay đầu đi, tủi thân và bực bội áp lên vai Ngụy Thầm.
“Thầy ơi, ôm em một chút được không?”