Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 47

Hạ Khai có vẻ hơi chán nản. Ngụy Thầm xoa đầu cậu, cảm giác này cứ như đang xoa đầu một bé cún cưng vậy.

Ngụy Thầm nói: "Khai Khai rất xinh đẹp."

Bà cụ nghe được câu khẳng định này của hắn thì không tiện nói thêm gì nữa.

Sau bữa sáng, Hạ Khai cùng Ngụy Thầm trở về phòng ngủ. Cậu hỏi trước: "Thầy ơi, em cố tình chọc giận bà nội, vậy thầy có giận em không?"

Ngụy Thầm nhìn bộ quần áo lấp lánh của cậu, vươn tay ôm lấy: “Sao tôi nỡ chứ?”

Bộ dạng này của Hạ Khai, trong mắt Ngụy Thầm thì chỉ là xuề xòa nhưng trong mắt bà nội Ngụy thì lại mặc định bị liệt vào loại người không đứng đắn.

"Bà ấy nghĩ em không đàng hoàng." Hạ Khai lên tiếng: "Nhưng mà, bà ấy nói cũng đúng. Một đứa học trò có thể quyến rũ thầy giáo của mình thì có thể đứng đắn đến mức nào chứ?"

Môi cậu vẫn còn hơi sưng, nhờ vào nụ hôn chẳng hề kiềm chế của Ngụy Thầm hai ngày trước, đến mức nụ hoa mềm mại kia bị nứt ra một vết nhỏ.

Ngụy Thầm nghĩ đến chuyện đó, lại kéo Hạ Khai vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Hạ Khai lập tức im bặt, đôi mắt mở to nhìn khuôn mặt ngay trước mắt mình. Mãi đến khi tách ra, cậu mới chậm chạp thở hổn hển.

Sau một lần đánh dấu tạm thời nữa, pheromone của Hạ Khai dần ổn định. Sự hiện diện của Ngụy Thầm đối với cậu giống như một liều thuốc an thần, hiệu quả còn mạnh hơn bất kỳ loại thuốc nào dùng để kiểm soát phản ứng s1nh lý.

Lòng bàn tay khô ráo và ấm áp đặt lên má cậu, như thể muốn tiến gần thêm nữa nhưng lại không thực hiện tiếp động tác nào cả, sự mập mờ này so với tiếp xúc trực tiếp còn khiến người ta bứt rứt hơn.

Hạ Khai dựa vào lòng Ngụy Thầm, lâng lâng, mơ màng ngước mắt nhìn hắn: "Thầy vừa về đã muốn tình tứ cùng em sao?"

Ngụy Thầm trầm giọng ừm một tiếng: "Tối qua em có ngủ không?"

Hạ Khai đáp là có, cậu không đến mức vì những lời của bà nội Ngụy mà tự làm khổ mình. Không ai hiểu rõ hơn chính cậu, người mà cậu vĩnh viễn ỷ lại chỉ có thầy giáo của mình. Chỉ cần hắn hạ lệnh cho cậu sống thì cậu tuyệt đối sẽ không chết.

Người có thể đưa cậu ra khỏi dự án thí nghiệm mà không để ai phát hiện, cậu tin tưởng thầy mình chính là chỗ dựa vững chắc nhất.

Ngụy Thầm nói: "Ngủ thêm với tôi một lát đã."

Hắn kéo Hạ Khai nằm xuống, nhắm mắt lại như thể ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Mười phút sau, Hạ Khai đang nhắm mắt bỗng hơi mở mắt ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Alpha trước mặt, ánh mắt đầy suy tư.

Lúc nãy khi hôn hắn, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng. Ngụy Thầm là người có kỷ luật đến mức nào, không cần nói cũng biết. Trực giác mách bảo Hạ Khai rằng, có lẽ Ngụy Thầm đang không vui.

Nghĩ vậy, cậu khẽ dịch người ra sau một chút, nhìn hắn đến xuất thần hồi lâu rồi mới ngủ lại.

Tiết trời âm u, rất hợp để nghỉ ngơi. Ngụy Thầm ngủ rất ít, khi hắn thức dậy, Hạ Khai vẫn còn đang say giấc, co người như một đứa trẻ, rõ ràng giường còn rất rộng nhưng cậu vẫn quen thu mình lại.

Trong tiềm thức, Hạ Khai vẫn còn sợ hãi và lo lắng. Ngụy Thầm nhìn cậu thật say mê, trước khi rời giường còn kéo chăn đắp lại cho cậu, sau đó mới đến phòng làm việc xử lý đống văn kiện tồn đọng.

Hầu như ngay khi Ngụy Thầm vừa ra khỏi phòng, Hạ Khai cũng mở mắt. Cậu ngồi dậy, nghịch mấy hạt kim sa trên áo. Quần áo này đính kim cương thật, chất vải quá tốt, muốn gỡ cũng không dễ.

Chơi một lúc thì chán, cậu muốn đi tìm Ngụy Thầm. Chủ yếu là do cơ thể đã in sâu ký ức, cậu phát nghiện, muốn được thầy ôm một cái để giải cơn thèm khát này.

Bà nội Ngụy đề phòng cậu là chuyện đương nhiên. Từ sau khi bị đánh dấu tạm thời, trong đầu Hạ Khai toàn nghĩ những chuyện mơ hồ, chẳng hạn như bây giờ, cậu chỉ muốn để Ngụy Thầm đánh dấu mình.

Thầy còn đang bận, cậu không vào phòng làm việc mà xuống lầu tìm Từ Dương.

"Cậu thích thầy ấy sao?"

Từ Dương trợn mắt nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc. Bà nội Ngụy ngồi không xa đang đọc báo, vì giữ hình tượng nên những lời sắp buột miệng lại trở nên dễ nghe hơn.

"Chúng ta làm bạn đi?"

Hạ Khai bực bội nghĩ, cậu không muốn làm bạn với Từ Dương.

Tình hình trở nên tệ hơn, chỉ cần có ai thích thầy là cậu đã để tâm, cậu không muốn ánh mắt đó dừng lại trên người thầy.

Từ Dương còn nói: "Gu thẩm mỹ của cậu, tôi không dám khen."

Hạ Khai không biểu lộ cảm xúc gì: "Thầy ấy thích tôi như thế này đấy! Không màu mè, uốn lượn thì chẳng thích đâu!"

Ngụy Thầm vừa xuống lầu đã nghe thấy câu này, sắc mặt vẫn bình tĩnh, còn Từ Dương thì chột dạ, mặt cũng nóng lên.

Ngụy Thầm nhìn Hạ Khai: "Lên đây với tôi một lát."

Lúc này, giữa hai ch ân mày của Alpha có chút căng thẳng, hắn nói với Hạ Khai lần sau đừng nói những lời như vậy.

Hạ Khai cố ý hỏi: "Thầy muốn nói em lẳng lơ chứ gì?"

Cố kiềm chế h@m muốn tiến lại gần đối phương, Hạ Khai nói: "Thực ra thầy vẫn chưa hiểu hết em đâu, em biết rất nhiều lời thô t ục đó, nói suốt ba ngày ba đêm cũng không hết."

Môi trường cậu lớn lên vốn đầy rẫy những câu từ bẩn thỉu, chỉ là vì ở gần Ngụy Thầm lâu rồi, nên mới muốn giả vờ thành một người tích cực, lạc quan.

Hạ Khai cố tình nói vài câu tục tĩu, thấy sắc mặt Ngụy Thầm trầm xuống thì biết điểm dừng.

Ngụy Thầm cất giọng: "Vậy em lẳng lơ thử để tôi xem nào."

Bình Luận (0)
Comment