Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 56

Gần đây, Hạ Khai cứ như mắc chứng mất trí nhớ, vừa nghĩ đến điều gì trong giây trước, giây sau đã quên sạch. Cậu cố gắng gọi lại ký ức nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ ra, chỉ có những đường nét mơ hồ in sâu trong đầu, vương vấn mãi không tan, khiến cậu cứ nghĩ tới nghĩ lui.

Những lúc Ngụy Thầm không có ở đây, Hạ Khai nôn nóng tìm kiếm hắn. Không thấy người, lòng cậu bỗng chốc bực bội.

Âm thanh dày đặc tràn vào tai, vô cùng rõ ràng, gõ mạnh vào màng nhĩ khiến cả người cậu chấn động. Hạ Khai nhìn thấy bóng đen lướt qua bầu trời xa xa, một con chim đậu xuống cành cây, đôi móng thon dài bấu chặt lấy nhánh cây, cào cào vài cái. Cậu nhìn thấy tất cả, rõ ràng như đang ở ngay trước mắt.

Mọi thứ cậu nhìn thấy, nghe thấy đều bị phóng đại gấp nhiều lần. Ngay cả bữa ăn vốn dĩ nhạt miệng cũng đột nhiên k1ch thích vị giác một cách kỳ lạ. Hạ Khai muốn hỏi quản gia xem có phải đầu bếp nêm quá nhiều muối không nhưng sau khi cân nhắc đến những biến đổi bất thường trong cơ thể mình, cậu cảm thấy nguyên nhân lớn hơn vẫn nằm ở chính bản thân cậu.

Việc thức tỉnh thể tinh thần là một giai đoạn quan trọng trong cuộc đời một người. Thế nhưng vào thời điểm quan trọng này, người thầy lúc nào cũng ân cần chăm sóc cậu lại liên tục vắng mặt. Hạ Khai càng nghĩ càng tức giận, đi đi lại lại trong phòng khách, bứt rứt đến mức chỉ muốn lập tức lao ra khỏi biệt thự.

Quản gia nhìn thấu sự bồn chồn của cậu, bình tĩnh đợi cậu mở miệng.

"Thầy ấy đâu rồi ạ?"

Hạ Khai muốn gặp Ngụy Thầm. Đã mấy ngày nay cậu không thấy hắn, mỗi lần hắn về nhà thì cậu đều đang ngủ. Trong mơ, cậu lờ mờ nhận ra hắn đang tắm rửa cho mình, nhưng đôi mắt lại không chịu nghe lời, dù cố gắng thế nào cũng không mở ra nổi. Trong bóng tối, dường như có một con quái thú vô hình kéo cậu rơi vào vực sâu không đáy.

Một giấc mơ vô tận, và cái đuôi khổng lồ trong mơ.

Hạ Khai thậm chí còn hoài nghi có nên tìm người giúp cậu giải mộng hay không.

Ở Liên Bang, từ lâu đã không còn ai tin vào việc giải mộng nữa. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn cậu sẽ trở thành trò cười cho người khác. Chỉ là một giấc mơ, có gì đáng sợ chứ?

Cậu muốn kể với Ngụy Thầm về giấc mơ này nhưng mỗi lần định nói thì lại không biết phải mở lời thế nào. Bởi vì khi cố nhớ lại, cậu không thể nhớ được bất cứ hình ảnh nào, chỉ duy nhất cái đuôi kia là khắc sâu trong trí óc.

Quản gia vẫn rất kiên nhẫn, Hạ Khai đi quanh phòng khách bao nhiêu vòng thì ông ấy cứ thế lặng lẽ nhìn bấy nhiêu. Mãi đến khi cậu quay vòng đến chóng mặt, cơn đau quen thuộc từ chân dần lan ra.

Mồ hôi lấm tấm thấm ướt tóc mai, Hạ Khai liếc nhìn quản gia nhưng không nói gì, câyh cũng không tiết lộ cơn đau đột ngột này. Hạ Khai cắn răng trở lại phòng, nhẫn nhịn chịu đựng.

Chân rất đau.

Hạ Khai nhìn xuống đầy thắc mắc, có cảm giác như có thứ gì đó chưa biết sắp trỗi dậy từ bên trong, xé toạc chân cậu, cơn đau sâu tận xương tủy.

Cậu mở màn hình liên lạc tìm Kỷ Vãn nhưng lần này người mà cậu luôn dễ dàng liên lạc lại không bắt máy.

Cơn đau không rõ nguyên do khiến đầu óc Hạ Khai quay cuồng, nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống. Cậu nằm rạp xuống tấm thảm, không hề hay biết đôi chân mình đang xảy ra biến đổi.

Thực ra, thời gian cậu hôn mê chỉ trong vài chục phút nhưng khi tỉnh lại, cậu cứ ngỡ mình đã ngất đi rất lâu. Nhìn đồng hồ mới thấy chỉ mới qua chưa đầy nửa tiếng.

Một luồng sức mạnh kỳ lạ chầm chậm dâng lên từ bên trong cơ thể. Hạ Khai chống tay ngồi dậy, chợt sững sờ khi những sợi tóc dài trượt khỏi vai. Cậu nắm lấy một lọn tóc trong tay, nhất thời không thốt lên lời.

Tóc cậu đã dài ra với tốc độ khó tin, mang theo hơi ẩm mằn mặn của nước biển cùng một mùi hương pheromone ngọt dịu. Cảm xúc trong lòng lúc này thực sự khó tả.

Cậu hoàn toàn không biết mình đã trở nên thế nào nhưng ít nhất cũng khác xa với dáng vẻ trước đây. Hạ Khai quét mắt nhìn quanh phòng ngủ, phát hiện căn phòng rộng lớn này không có lấy một tấm gương, hay bất cứ vật gì có thể phản chiếu hình ảnh.

Bình Luận (0)
Comment