Chiếc đuôi màu xanh nhạt khẽ lướt qua đuôi dài sẫm màu, Hạ Khai vui vẻ bơi lội, rồi lại nhào trở về lòng Ngụy Thầm.
“Thầy ơi, hiện tại em cảm thấy rối quá!”
Chiếc đuôi cá quẫy nhẹ, vô thức bộc lộ sự hoang mang của cậu. Cậu cần xác nhận mối liên hệ với Ngụy Thầm để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Mải miết thăm dò, cậu thậm chí còn vươn tay nắm lấy chóp đuôi của hắn. Một người nắm giữ quyền lực tối cao, giờ phút này lại bị cậu chạm khắp nơi.
“Thầy…”
Hạ Khai đột ngột ngoi lên mặt nước, khuôn mặt ướt đẫm ửng đỏ. Cậu chỉ xuống làn nước, nhìn Ngụy Thầm nhưng những lời còn lại lại không thể nói nên lời.
Hạ Khai vừa liên tục chạm vào và soi xét kĩ Ngụy Thầm, trông chẳng khác gì một bé học trò ngoan ngoãn đang nghiên cứu một món vật được trưng bày ở khu triển lãm. Sau đó cậu phát hiện có một chiếc vảy đang nhô lên, ngay lập tức, thiếu niên cảm nhận được có điều gì đó không thích hợp, dù sao Hạ Khai cũng là phái nam, hiển nhiên cậu cũng hiểu được một chút.
Ngụy Thầm khẽ mỉm cười: "Là vì Khai Khai đấy!"
Hạ Khai im lặng, bơi lượn khắp nơi, cảm nhận luồng pheromone bao trùm xung quanh, ấm áp như đang quấn lấy cơ thể cậu. Cậu ôm lấy đuôi cá của mình lăn lộn, mỗi lần sắp ngã lại bị Ngụy Thầm dùng chiếc đuôi dài kéo về. Cứ lặp đi lặp lại như thế, như một vị trưởng bối khoan dung để đứa trẻ tùy ý nghịch ngợm, luôn có một đôi tay giữ chặt lấy cậu trước khi vấp ngã.
Hạ Khai bị Ngụy Thầm kéo về lòng hắn, thuận thế ngẩng cao chiếc cổ thon dài, những giọt nước trong suốt từ thân cậu bắn tung, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp. Cậu nửa nằm trên vai Ngụy Thầm, chăm chú nhìn hắn, hơi thở phả ra mang theo mùi hương ngọt ngào.
Chiếc đuôi cá dán sát vào đuôi dài của Ngụy Thầm không yên phận mà trượt nhẹ, ánh mắt Hạ Khai đảo quanh vài vòng rồi lại quay về gương mặt Alpha. Làn da tiếp xúc với không khí lạnh bỗng dâng lên chút hơi nóng.
Chóp mũi ướt át hơi nhăn lại, thực ra Hạ Khai đang mượn cơ hội hấp thụ nhiều hơn pheromone từ Ngụy Thầm. Hương thơm khô ráo và ấm áp khiến cậu thoải mái đến mức từng lỗ chân lông như nở ra.
Hạ Khai nói: "Thầy ơi, pheromone của thầy nồng đậm quá!"
Ngụy Thầm không đáp, để mặc Hạ Khai tùy tiện hít hà. Càng ngửi, cậu càng tiến gần hơn, chiếc đuôi bạc xanh không an phận quấn lấy cổ tay Ngụy Thầm như đứa trẻ níu lấy tay áo người lớn.
Hạ Khai cảm thấy mình bị thứ gì đó mê hoặc, nếu không thì sao cứ muốn sà vào lòng Ngụy Thầm. Ngay trước mắt là đôi môi nóng rực của hắn, người thầy của cậu dường như có thể điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, cơn nóng lạnh luân phiên thay đổi khiến cậu mê muội.
Ánh trăng từ lâu đã bao phủ bầu trời, những sợi mưa lạnh lẽo hôn lên gò má. Hạ Khai giơ ngón tay ướt sũng chạm vào khóe môi Ngụy Thầm, cậu thèm khát đôi môi ấy.
Hạ Khai chủ động đòi một nụ hôn: "Chỉ một chút thôi."
Nhẹ nhàng chạm vào, Hạ Khai khẽ mím môi rồi hơi nghiêng mặt, mái tóc dài ướt đẫm dán lên cánh tay Ngụy Thầm. Cậu nhịn không được mà than vãn: "Miệng em đau quá!"
"Thầy hôn đến mức làm miệng em đau lắm rồi."
Một lớp vảy mỏng phủ lên mép môi dưới, Ngụy Thầm ngả lưng thả người nổi trên mặt nước, Hạ Khai đang dựa vào hắn lập tức đổ xuống.
Dáng vẻ trôi nổi kỳ quái khiến cậu không nhịn được mà ngó đông ngó tây nhưng nhanh chóng bị Ngụy Thầm giữ mặt lại.
"Khai Khai, nhìn tôi."
Hạ Khai nhìn vào đôi mắt Alpha, trong đó trĩu nặng sự h@m muốn khiến tim cậu đập rộn ràng.
"Thầy, đừng gọi em là Khai Khai nữa mà!"