Ngày qua ngày, Ngụy Thầm cứ mặc cho cậu tùy ý đòi hỏi, đến mức làn da phía sau cổ gần như sắp nát ra, chưa từng có lúc nào lành lặn. Thế nhưng dù đã đến nước này, mỗi lần Hạ Khai nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Ngụy Thầm, rõ ràng hắn có thể đánh dấu cậu, vậy mà vẫn chưa hoàn toàn chiếm lấy cậu.
Hạ Khai giống như một Hoàng tử nhân ngư sa ngã, trước khi đôi chân có thể tự do khôi phục lại, cậu bị khóa trên bể nước ở tầng thượng, ngày nào cũng ngóng đợi Ngụy Thầm lên tìm. Nghĩ đến thôi đã thấy ê cả răng.
Đến tận mấy ngày gần đây Ngụy Thầm bận rộn hơn một chút, Hạ Khai chẳng có việc gì làm, chỉ loanh quanh bơi lội trong bể nước. Vừa mới thay nước sạch đầy hồ, quản gia còn đặc biệt mang lên một khay điểm tâm dinh dưỡng phong phú.
Hạ Khai tựa người bên mép hồ trơn nhẵn, đặc biệt nói lời cảm ơn với quản gia.
Cậu cảm thấy bộ dạng của mình lúc này thật kỳ lạ. Lần đầu tiên để quản gia lên đây nhìn thấy, cậu vẫn còn thấy ngượng ngùng nhưng sau khi Ngụy Thầm bảo không cần để tâm, Hạ Khai mới không né tránh nữa.
Nhưng dù sao, trong lòng cậu, quản gia vẫn là bậc trưởng bối. Cậu quấn lấy người đứng đầu nhà Ngụy suốt một quãng thời gian dài trên tầng thượng, vậy mà khi đối diện riêng với quản gia, cuối cùng vẫn cứ xấu hổ. Cậu không thể nào diễn được cái dáng vẻ yêu kiều lẳng lơ trước mặt bà nội Ngụy như khi ở cùng Ngụy Thầm.
.
Hạ Khai luôn cảm thấy mình đã phá hủy hình ảnh lạnh lùng, cấm dục của Ngụy Thầm, người luôn đứng ở vị trí cao.
"Xin chờ một chút..." Hạ Khai không thể rời khỏi bể bơi, đành nhờ quản gia mang đến một thiết bị liên lạc thông minh.
Yêu cầu của cậu nhanh chóng được đáp ứng. Màn hình khổng lồ phản chiếu trên bờ bên kia của bể bơi, Hạ Khai nhẹ nhàng thở ra, nổi trên mặt nước rồi kết nối với Kỷ Vãn. Khi hai người gặp nhau qua màn hình, Kỷ Vãn nhướng mày, rõ ràng thấy hết những dấu vết mà người đứng đầu nhà họ Ngụy để lại trên cơ thể cậu.
Kỷ Vãn bình thản nhận xét: "Trông có vẻ rất mãnh liệt nhỉ?"
Hạ Khai rụt cổ lại, mái tóc bồng bềnh trong nước, chỉ để lộ phần đầu, trông có chút kỳ quái.
"Kỷ Vãn, tôi muốn hỏi anh một chuyện... Trong trường hợp nào thì một Alpha lại không muốn đánh dấu Omega?"
Kỷ Vãn đã bị đánh dấu hoàn toàn, kinh nghiệm phong phú hơn cậu rất nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại, trong số những Omega mà cậu quen, chỉ có Kỷ Vãn là đáng tin cậy, nên cậu cũng không định giấu chuyện này.
Kỷ Vãn nói: "Da sau gáy cậu đã thành ra thế kia, vậy mà anh ta vẫn nhịn không đánh dấu hoàn toàn, có vẻ như khả năng kiểm soát của anh ta thực sự rất mạnh."
Hạ Khai chạm vào mặt mình: "Bây giờ tôi chẳng ra người, cũng chẳng ra cá, ngay cả dáng vẻ cũng thay đổi rồi."
Kỷ Vãn cất giọng thản nhiên: "Như quái vật biển vậy ha?"
Hạ Khai: "..."
"Hơi thở của hai người các cậu mạnh đến mức xuyên cả qua màn hình. Lần sau đừng hỏi tôi chuyện này nữa, việc anh ta đánh dấu cậu cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
Kỷ Vãn ngừng một chút, rồi tiếp tục: "Có lẽ anh ta đang đợi cậu đ ộng tình."
Hạ Khai thành thật đáp: "Thật ra tôi có chút sợ hãi nhưng đến lúc đó lại không nhịn được mà nghe theo thầy ấy."
Biểu cảm lạnh nhạt của Kỷ Vãn khi nghe xong lời này thoáng hiện lên chút phức tạp, trong ánh mắt mang theo vài phần thương cảm cùng đau xót.
"Đó là bản năng trời sinh của Omega." Ngay cả Kỷ Vãn cũng khó mà thoát khỏi sự chi phối của yếu tố di truyền này.
"Nếu cậu thích anh ta thì thuận theo cũng không phải chuyện xấu, đừng đi vào vết xe đổ của tôi."
Hạ Khai nghe hiểu một chút, đại khái ý của câu nói đó là nếu không phản kháng nổi thì hãy tận hưởng. Cậu đoán rằng Kỷ Vãn chắc chắn có một câu chuyện phía sau mà mình chưa biết. Lời khuyên của Kỷ Vãn, cậu sẽ ghi nhớ trong lòng.
Cậu thẳng thắn nói: "Tôi muốn thầy ấy đánh dấu tôi vĩnh viễn."