Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 67

Nói xong, cậu lại muốn xoay người bỏ trốn, tốt nhất là quay về tầng thượng, tiếp tục tự nhốt mình trốn đi.

Nhưng cậu chưa kịp lẩn vào bể bơi, bà ta đã bước qua ngưỡng cửa, đi cùng còn có cả Từ Dương.

Từ Dương luôn theo sát bên cạnh bà cụ, giống như cánh tay đắc lực của bà nội Ngụy. Trong nhà chính của nhà họ Ngụy, không ai không nghĩ rằng Từ Dương chính là con dâu chưa chính thức bước qua cửa. Đáng tiếc, thân phận này bây giờ đã bị Hạ Khai ngồi vào mất.

Nghe nói Hạ Khai đã ở chỗ Ngụy Thầm một thời gian dài, Từ Dương không ít lần khóc lóc than thở trước mặt bà nội Ngụy, tỏ ra yếu thế. Hôm nay, bà ta mới đưa theo để đến gặp Ngụy Thầm. Để tiếp cận Ngụy Thầm, trong cả nhà họ Ngụy, ngoài mấy ông chú làm việc hiệu quả ra, chỉ còn bà nội Ngụy là có cơ hội đến gặp hắn.

Vừa thấy Hạ Khai treo trên người Ngụy Thầm, bà cụ liền cau mày trách mắng: “Thật chẳng ra thể thống gì!”

Ở nhà họ Ngụy, dù là ai đi chăng nữa, bất kể nam hay nữ, đều rất chú trọng đến hình tượng và quy tắc trong hành động. Kiểu Omega phóng túng như Hạ Khai, đây là lần đầu tiên bà nội Ngụy tiếp xúc, thực sự không thể chấp nhận nổi.

Bước lại gần hơn, sau khi nhìn rõ chiếc đuôi cá bạc xanh lấp lánh của Hạ Khai đung đưa qua lại, bà nội Ngụy đến cả lời cũng không thốt nên được, chỉ tay vào chiếc đuôi dài óng ánh ấy, sửng sốt: “Cậu, cậu… Rốt cuộc chuyện là thế nào đây?”

Từ Dương thì lại biết rõ chuyện này - tinh thần thể và vật chủ vốn là một.

Omega có thể thức tỉnh tinh thần thể đã hiếm, mà nhân ngư từ xưa đến nay luôn là sinh vật thần bí và xinh đẹp. Vì cơ thể Hạ Khai theo sự hiện diện của tinh thần thể mà thay đổi, sau khi biến đổi, cả người trông lại càng thêm tinh xảo và cao quý. Chiếc đuôi cá kia quang minh chính đại quấn quanh Ngụy Thầm, sự chiếm hữu và tuyên bố chủ quyền rõ ràng đến mức khiến lòng Từ Dương chua chát không thôi.

Hạ Khai ngửi thấy mùi chua trong không khí, khẽ hừ một tiếng qua mũi. Ban đầu, cậu còn muốn tránh mặt bà nội Ngụ nhưng vừa thấy Từ Dương thì lập tức đổi ý, cứ như một người bị gãy chân, bám chặt lấy Ngụy Thầm, không chịu rời đi.

Đến giờ ăn tối, bà nội Ngụy cũng ngồi xuống bàn ăn, định nói chuyện với Ngụy Thầm vài câu. Nhưng vừa quay đầu lại, thấy Hạ Khai cứ liên tục vặn vẹo, lời đến miệng lại đổi thành câu khác.

Từ Dương trừng mắt nhìn Hạ Khai, dường như muốn khoan một cái lỗ trên người cậu. Hạ Khai rõ ràng có chỗ ngồi riêng nhưng nhất quyết chiếm lấy vị trí trên đùi Ngụy Thầm. Cái đuôi cá kia có lẽ thấy khó chịu khi đặt xuống sàn, nên lúc nào cũng quấn chặt lấy Ngụy Thầm.

Bà cụ không chịu nổi, lên tiếng bảo Hạ Khai ngồi một mình được không.

Hạ Khai kéo kéo chiếc áo bị cậu làm xộc xệch, thẳng thắn nói với bà nội Ngụy rằng cậu có đuôi nên không tiện ngồi một mình.

Nếu hôm nay bà nội Ngụy đến một mình, Hạ Khai có lẽ vẫn còn chút sĩ diện, vẫn sẽ giữ lại chút thể diện cuối cùng trước mặt người lớn. Nhưng bà ta lại dẫn theo Từ Dương, điều đó k1ch thích một loại chiếm hữu chưa từng có trong cậu. Chỉ cần nghĩ đến tâm tư của Từ Dương với Ngụy Thầm, cậu liền giận đến mức chỉ muốn ngay tại đây, ngay bây giờ, để Ngụy Thầm đánh dấu cậu.

Cảm giác chiếm hữu đối với Alpha dâng trào đến mức Hạ Khai không thể kiểm soát. Cậu chân thành chớp mắt với bà nội Ngụy: "Cháu thật sự không thoải mái khi ngồi một mình."

Bà nội Ngụy trách mắng: "Dù vậy cũng phải chú ý đến hoàn cảnh chứ! Ngụy Thầm là ai mà cậu có thể tùy tiện như vậy?"

Nhìn thấy Từ Dương ngoan ngoãn ngồi xem kịch, Hạ Khai càng siết chặt vòng tay ôm lấy cổ Ngụy Thầm: "Thầy ơi, ngay cả ở nhà cũng không thể thả lỏng sao? Như vậy thì sống cũng quá mệt mỏi rồi đó!"

Bà nội Ngụy thấp giọng quát: "Hỗn xược."

Bà nhìn sang Ngụy Thầm: "Cháu chọn người như thế đấy à? Nuông chiều nó đến mức không biết trời cao đất dày, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Ngụy còn để đâu hả?"

Ngụy Thầm thản nhiên đáp: "Cháu chính là bầu trời của em ấy."

Bình Luận (0)
Comment