Cậu nghĩ mình có lẽ nên chuẩn bị chút quà, hoặc ít nhất cũng phải nghĩ vài câu hay ho để nói.
“Khai Khai.” Ngụy Thầm nắm lấy tay cậu, còn chưa nói tiếp, Hạ Khai đã lắc đầu cắt ngang: “Nếu đã là trưởng bối mà thầy kính trọng thì em không thể cứ mãi làm thinh được.”
Bữa tối được sắp xếp tại một hội quán tư nhân mang phong cách truyền thống của Liên Bang, chỉ có những sĩ quan cấp cao mới có thể ra vào nên khách khứa không nhiều. Hạ Khai gặp mấy vị trưởng bối đã cao tuổi nhưng vẫn rất quắc thước, cậu ngoan ngoãn chân thành giới thiệu bản thân, từng câu từng chữ đều cân nhắc kỹ lưỡng, sợ nói sai một chữ sẽ làm mất mặt Ngụy Thầm, hoặc để lại ấn tượng không tốt với bọn họ.
Ngụy Thầm sinh ra đã là con cưng của trời nhưng không có nghĩa là mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió. Những vị trưởng bối này từng dốc hết sức lực giúp đỡ hắn vô điều kiện, đến khi Ngụy Thầm nắm quyền lực của nhà họ Ngụy thì mới dần lui về phía sau. Họ rời đi khi đã hoàn thành sứ mệnh, từ chối vinh hoa quyền thế, đến giờ Ngụy Thầm vẫn luôn kính trọng họ.
Trong suốt bữa tiệc, Hạ Khai rất ngoan, Ngụy Thầm bảo làm gì thì cậu làm nấy. Đến khi tiệc tan, cậu cố gắng chống đỡ tinh thần, lảo đảo theo sau Ngụy Thầm tiễn khách, cuối cùng không chống nổi cơn buồn ngủ, vừa được bế lên phi cơ thì đã ngủ mê mệt.
Hạ Khai ngủ một giấc thật sâu, đến khi nước ấm tràn lên người mới tỉnh lại.
Ngụy Thầm khẽ cười, chạm nhẹ lên mí mắt cậu: “Em tỉnh rồi.”
Hạ Khai gật đầu. Hiện tại cậu đã có thể tự do hóa ra thể tinh thần của mình. Bồn tắm rất lớn, chiếc đuôi bạc xanh dưới nước quấn một vòng, ngoan ngoãn cuộn lấy Ngụy Thầm.
Ngụy Thầm nói: “Tắm xong thì tiếp tục nghỉ ngơi.”
Hạ Khai lắc đầu: “Không muốn ngủ.”
Nói xong còn làm nũng với đối phương: “Thầy đừng ép em ngủ mà!”
Cậu nói không ngủ là không ngủ, canh chuẩn thời gian ước chừng Ngụy Thầm đã xong mọi công việc, mới ôm sách vở chạy đến tìm đối phương.
“Thầy ơi, thầy dạy em đi.”
Ánh mắt Ngụy Thầm lóe lên chút cảnh cáo. Quan hệ "thầy trò" giữa hai người dần mang ý nghĩa khác. Ánh mắt Hạ Khai muốn gì, Ngụy Thầm nào không hiểu.
“Ngoan, em đừng nghịch, khuya rồi.”
Hạ Khai ôm chặt sách, ngồi vào lòng hắn: “Sáng mai cũng không có tiết, nếu em không nhớ được thì thầy cứ phạt em đi.”
Cậu tỏ vẻ khiêu khích, cắn nhẹ một cái bên khóe môi Ngụy Thầm. Còn chưa bắt đầu mà chân đã hơi mềm. Nhưng một khi đã nếm thử thì khó lòng từ bỏ, Hạ Khai li3m môi khô khốc, thì thầm: “Tối nay đừng làm em nhẹ nhàng quá đấy!”
.Gần đây Hạ Khai cảm thấy mình càng ngày càng lẳng lơ đến tận xương tủy. Trước kia không thể hiện rõ như vậy là vì chưa gặp đúng người. Nhưng ở bên Ngụy Thầm, hoàn toàn k1ch thích mặt ẩn giấu của cậu, hoặc có lẽ, mặt này mới là bản chất thật sự của cậu.
Sau khi dính lấy Ngụy Thầm lăn lộn xong, Hạ Khai rúc trong phòng tắm giả chết, hai cánh tay ôm lấy bụng dưới vẫn còn hơi căng tức, mặt và tai đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại sáng rực đến đáng sợ, đầy kích động.
Ngụy Thầm đối xử với cậu rất chu đáo, bất kể quá trình có mất kiểm soát đến đâu, sau đó nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho cậu, chỗ nào không bị quần áo che phủ tuyệt đối không để lại dấu vết. Ngụy Thầm lúc nào cũng nghĩ cho cậu, cũng chính vì đối phương quá chu đáo, nên bây giờ Hạ Khai lại không muốn ngoan ngoãn nghe lời nữa.
Cậu chậm rãi tự mình tắm rửa sạch sẽ. Đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy Thầm vào phòng, cậu mới quấn áo ngủ, vừa đứng thẳng đã bị đối phương bế lên.
Nước bắn tung tóe đầy đất, Hạ Khai dán sát vào mặt Ngụy Thầm, tỉ mỉ quan sát đối phương. Cậu cảm thấy tạo hóa ngay từ đầu đã thiên vị rồi. Có những người từ khi sinh ra đã được định sẵn, như Ngụy Thầm chính là người đứng trên mây, còn cậu là kẻ lăn lộn dưới bùn đất mà bò lên.