Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 87

Hạ Khai chớp mắt, ra vẻ vô tội, ít nhất cũng không tỏ thái độ xấc láo với trưởng bối. Cậu chỉ nói cậu có trách nhiệm truyền lời, còn Ngụy Thầm có về hay không thì không phải do cậu quyết định.

Bà nội Ngụy thở dài hài lòng nhưng đồng thời cũng thấy Hạ Khai không có tiền đồ.

Bà ta suy nghĩ rất mâu thuẫn, cảm thấy cuộc hôn nhân này hoàn toàn vô nghĩa, trách cậu không gọi được Ngụy Thầm về. Nhưng nếu Ngụy Thầm thực sự trở về, lại càng chứng tỏ hắn coi trọng Hạ Khai. Mà bà không muốn Ngụy Thầm đặt tình cảm của mình vào bất kỳ ai.

Hạ Khai chẳng quan tâm bà nội Ngụy khó chịu thế nào, chỉ cần thầy của cậu không khó chịu, cậu không khó chịu, thế là đủ. Dù sao cậu vốn ích kỷ, ích kỷ đến mức chỉ mong Ngụy Thầm được những điều tốt đẹp nhất, còn bản thân có hay không cũng không quan trọng. Việc cậu có thể sống sót đến bây giờ đã là món quà lớn nhất mà số phận ban tặng, mà rõ ràng, thầy của cậu chính là số phận của cậu.

Chỉ cần nghĩ đến Ngụy Thầm, khóe môi Hạ Khai lại không kìm được mà cong lên. Cậu đi đến trước gương, giơ tay chạm vào người trong đó, bóp bóp sống mũi mình: “Cười cái gì thế, trông như ph át tình vậy!”

Sau đó lại lẩm bẩm: “Thầy không có ở bên cạnh, ph át tình cái gì mà ph át tình hả?”

Thấy mình trong gương vẫn cười, Hạ Khai đột nhiên ỉu xìu. Ngay sau đó, một cảm giác trống vắng ùa đến.

Nghĩ đến mà mặt Hạ Khai nóng bừng. Cậu bị Ngụy Thầm nuông chiều đến mức tham lam. Muốn gì có nấy, thời gian trôi qua, cậu dần quen với tần suất được thỏa mãn. Giống như lúc nào bên cạnh cũng có đồ ăn, chỉ cần đưa tay ra là có thể cắn một miếng, thỉnh thoảng không nhịn được lại lấy ăn một chút.

Hạ Khai vô thức suy nghĩ, nhưng đồ ăn của cậu - Ngụy Thầm lại không ở bên cạnh. Không có để ăn thì lại càng thèm, thèm đến phát cuồng.

Quản gia bị cơn sóng lớn trên lầu làm cho giật mình, đi lên liền thấy Hạ Khai bơi lội vui vẻ trong hồ nước. Chiếc đuôi cá màu bạc xanh vung vẫy với tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ, ánh sáng phản chiếu trên đó lấp lánh đến chói mắt. Cuối cùng, Hạ Khai chìm vào xoáy nước do chính mình tạo ra, vừa thở hổn hển vừa lớn tiếng hét lên: “Em nhớ thầy chết mất!”

Quản gia dù sao cũng nghe thấy rõ ràng, lập tức quay người xuống lầu báo cáo với Ngụy Thầm. Là người trung thành nhất, bất cứ tin tức nào liên quan đến người mà Ngụy Thầm quan tâm, quản gia đều báo cáo ngay lập tức, tuyệt đối không chậm trễ.

Thông tin kịp thời từ quản gia khiến lòng Ngụy Thầm ấm lên, hắn cố gắng xử lý công việc nhanh nhất có thể. Nhưng mọi chuyện không bao giờ đơn giản như vậy, muốn gặp Hạ Khai với hắn mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hắn đưa tay mở giao diện thiết bị liên lạc, lướt qua vài chương trình, sau khi hoàn thành xác nhận vân tay, một hình ảnh ba chiều khổng lồ lập tức xuất hiện trên màn hình. Hạ Khai vẫn còn chìm trong dòng nước xoáy do chính mình tạo ra, đang đuổi theo chiếc đuôi của mình mà xoay vòng vòng, lúc nhanh lúc chậm. Gò má hơi ửng đỏ của cậu phản chiếu dưới ánh đèn, lộ ra vẻ đẹp mơ hồ đầy ngây ngô. Nhưng so với sự non nớt trước đây, Hạ Khai bây giờ đang được Ngụy Thầm từng chút một nuôi dưỡng đến độ chín muồi, mang theo sự gợi cảm và đáng yêu khó cưỡng.

Hạ Khai trồi lên khỏi mặt nước, Ngụy Thầm nhìn chằm chằm vào Omega của mình - người hoàn toàn phơi bày bản thân không chút e dè trên mặt nước, ánh mắt hắn không bỏ sót bất kỳ đường nét nào trên cơ thể đối phương.

Hắn bấm một chương trình, rồi lên tiếng: “Khai Khai.”

Hạ Khai suýt nữa bị sặc nước, quay ra nói với không khí: “Thầy, anh đang nhìn trộm em đấy!”

Ngụy Thầm cười nhẹ: “Anh đang thưởng thức.”

Hạ Khai hiếm khi hờn dỗi hừ một tiếng: “Thưởng thức được cái đẹp gì từ em chứ?” Những giọt nước trượt xuống từ hàng mày của cậu, cậu nghịch ngợm gom chúng lại thành một bông hoa nước nhỏ, rồi dùng đầu ngón tay búng ra, khiến nó vỡ tan trong không trung.

Hạ Khai chơi đùa đến mải mê, không nghe thấy Ngụy Thầm trả lời, tưởng đối phương lại bận xử lý công vụ, nên định im lặng không quấy rầy nữa.

Ngụy Thầm nói: “Em là độc nhất vô nhị.”

Bình Luận (0)
Comment