Đây chỉ là biện pháp tạm thời, dù không biết kẻ b**n th** bị k*ch th*ch gì, nhưng đợi phim quay xong rồi mọi người mỗi người một ngả, có khi phim chưa quay xong, Chu Duẫn Chi đã chán mình rồi.
Nói cách khác.
Những lời Chu Duẫn Chi nói, Cố tổng không tin một chữ.
Dù sao, anh ta tuy không nổi tiếng như Tiêu Dẫn, nhưng tốc độ thay bạn tình cũng rất nhanh.
Những người như Vương Thân Nhiên, Ngũ Ngọc Chiếu đều không phải đèn cạn dầu, cộng thêm những kẻ khác nữa, không chừng có cả một đại đội tình cũ cũng nên.
Cố tổng không muốn trở thành một con tốt trong đại đội đó.
Sau này rảnh rỗi, cậu nghĩ có thể thử lập một đại đội của riêng mình.
Còn về việc gọi là "anh Chu" hoặc "Duẫn Chi" thì càng không thể.
Cố tổng kiếp trước mất năm 25 tuổi, Chu Duẫn Chi còn nhỏ hơn cậu một tuổi, gọi Duẫn Chi... quá thân mật rồi.
Cố Tinh đề nghị: "Gọi tên đầy đủ được không, Chu Duẫn Chi?"
Rất ít người gọi Chu Duẫn Chi bằng tên đầy đủ, không phải là không thể, mà là không xứng, nhưng hiện tại nghe vậy, tim đập như trống.
Thiếu niên có đôi mắt mỏng, đồng tử màu nhạt, hơi mở to để hỏi ý kiến, vẻ trong sáng thường ngày trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Chu Duẫn Chi bị ánh mắt dịu dàng chưa từng có ấy làm tim đập thình thịch, cảm giác trái tim rung mạnh đến đau tai, thậm chí có chút không kiềm chế được: "Cố Tiểu Tinh!"
Cố tổng nhíu mày.
Nguyên tác lừa cậu!
Trong sách, Chu Duẫn Chi kiêu ngạo và ngạo mạn.
Bị từ chối rồi, theo thiết lập nhân vật sẽ phải tức giận mà rời đi.
Nhưng bây giờ người trước mặt này.
Bị từ chối rồi, lại còn ngồi đây ăn cơm hộp.
Còn gọi cậu là Cố Tiểu Tinh.
Nghe như gọi một đứa trẻ chưa cai sữa.
Sau ngày đó, Chu Duẫn Chi ở lại đoàn phim.
Theo Chu Duẫn Chi nói, là phó đạo diễn đối diện nhất định mời anh ta ở lại vài ngày, còn nhường phòng cho anh ta ở, nhiệt tình đến mức không thể từ chối.
Cố tổng không còn gì để nói.
Nhà đầu tư là lớn nhất, đừng nói phó đạo diễn, ngay cả đạo diễn Lộ, chỉ cần Chu Duẫn Chi muốn, cũng phải nhường phòng.
Lại bắt đầu quay phim như thường lệ.
May mà Chu Duẫn Chi ngoài việc ở lại, thật sự không gây chuyện.
Anh ta chỉ đơn giản là thay thế vị trí của Kỷ Sơ Nhiên, đặc biệt giỏi trong việc vặn nắp chai.
Không có việc gì thì nằm dưới ô che nằng ngủ gật.
Ban đầu đoàn phim rất căng thẳng, nhưng sau đó lại quen.
Đối với Cố tổng, lợi ích lớn nhất là Vương Thân Nhiên rất ngoan ngoãn, không còn châm chọc mỉa mai nữa, quay phim nhanh nhẹn, không quay phim thì yên tĩnh, hoàn hảo!
Vương Thân Nhiên quay phim nhanh nhẹn và yên tĩnh, thực ra đang ở giai đoạn trước khi núi lửa bùng nổ.
Đặc biệt là khi Chu thiếu gia đuổi anh ta ra ngoài, làm bao nhiêu người cười nhạo, mà lại hết sức bảo vệ Cố Tinh.
Buổi tối không có cảnh quay của mình, Vương Thân Nhiên không ngủ được, lang thang trên phố.
May là đêm thu ở Tây Bắc lạnh, quấn kín một chút, phóng viên cũng khó mà phát hiện.
Đi ngang qua một quán bar nhỏ, Vương Thân Nhiên quẹo vào.
Anh ta ban đầu muốn nói đùa vài câu với anh chàng pha chế có vẻ ngoài không tệ, nhưng lại bị cuộc nói chuyện của người bên cạnh thu hút.
Hai người đàn ông trung niên, một người nước mắt lưng tròng, trông có chút thê lương.
Vương Thân Nhiên nhận ra, người đàn ông ôm ly rượu trống rỗng khóc lóc là chuyên gia phá bom của đoàn phim, người còn lại, nghe nói chuyện thì là nhân viên của đoàn phim.
"Anh Thạch, nghe lời anh em khuyên, về nhà chữa trị đi, chưa chắc là đường cùng." Triệu Hân khuyên.
Chuyên gia phá bom tên là Thạch Trấn Hùng, lau nước mắt: "Đã hỏi rõ rồi, không còn ý nghĩa gì nữa, bây giờ kiếm được bao nhiêu tiền để lại cho gia đình còn quan trọng hơn, để vợ còn có thể nuôi con khôn lớn, tôi cũng không sống vô ích!"
Vương Thân Nhiên đột nhiên nhớ đến rất lâu trước đây, khi diễn viên quần chúng bị mảnh đá văng ra từ vụ nổ làm bị thương chân.
Con quỷ trong lòng trỗi dậy.
Anh ta bắt đầu bị Chu thiếu ghét bỏ là vì Cố Tinh.
Nếu không có Cố Tinh, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo!
Triệu Hân không khuyên được, an ủi thêm vài câu rồi rời đi.
Vương Thân Nhiên ngồi xuống, nghiến răng, nói thẳng: "Đoàn phim không đến nửa năm nữa sẽ giải tán, anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Tôi cho anh một triệu!"
Ngày thứ tư Chu Duẫn Chi ở lại, tin tức đưa tin, khu vực Tây Bắc vào buổi tối sẽ có mưa sao băng.
Khu vực mưa sao băng xuất hiện, huyện Dân Hưng nằm trong đó.
Đạo diễn Lộ không quan tâm, phim cần quay thế nào vẫn quay thế đó.
Nhưng khi mưa sao băng thật sự xuất hiện, ông nhảy cẫng lên gọi các diễn viên chụp ảnh chung, để gây một làn sóng nhiệt cho đoàn phim.
Tất nhiên.
Đạo diễn Lộ không dám làm phiền Chu thiếu đang khoác áo quân đội, nằm trên ghế dài ngủ gật.
Chu Duẫn Chi sinh tính cảnh giác.
Nghe thấy có người gọi tên Cố Tinh, liền lập tức tỉnh dậy.
Rồi, anh ta đương nhiên chiếm vị trí bên cạnh Cố Tinh khi chụp ảnh.
Khi nhiếp ảnh gia đoàn phim nói ok, Chu Duẫn Chi nhanh chóng đặt cánh tay lên vai thiếu niên, cười rạng rỡ và vui vẻ.
Sau đó, Cố Tinh nhìn anh.
Người kia nhìn cánh tay vừa làm loạn của mình, thái độ tốt tự kiểm điểm: "Đều là đàn ông, chụp ảnh khoác vai không phải chuyện bình thường sao? Cố Tiểu Tinh, nếu em không thích, lần sau anh sẽ hỏi ý kiến trước, được không?"
Chu Duẫn Chi đặc biệt thích gọi Cố Tinh là "Cố Tiểu Tinh".
Đó là cách gọi riêng của anh ta, dường như mỗi lần gọi như vậy, có một mối liên hệ đặc biệt giữa hai người tồn tại.
Đúng là đều là đàn ông.
Nhưng đàn ông thích đàn ông, khoác vai là rất không bình thường, Cố tổng nghĩ.
Chỉ là Chu Duẫn Chi quá khôn khéo.
__
Đoạn này tui cho mọi người biết trước tình tiết bạn nào không thích bỏ qua nha.
Vụ bom nổ Cố Tinh bị thương ở vai, trong lúc bom nổ Cố Tinh chạm môi với Chu Duẫn Chi á.
Sau vụ này Cố Tinh sẽ gọi Chu thiếu là Duẫn Chi