Đây là một quá trình chậm rãi và tuần tự.
Khi Cố tổng cuối cùng được thả ra, cậu nhận ra tay mình không biết từ lúc nào đã chui vào áo ngủ của Trình bá tổng.
Cậu luyến tiếc bóp nhẹ cơ bắp của anh.
Rồi kéo áo ngủ của mình lên.
Thịt đã bù lại được một chút, nhưng vẫn còn mềm, hoàn toàn không thấy bóng dáng của cơ bụng.
Không có một múi nào!
Trình Đông Húc cười khẽ, kéo áo cậu bé lại ngay ngắn.
Ngày mai có đoạn đường phải đi qua núi, bây giờ không thích hợp làm chuyện khác, chỉ kiềm chế hôn lên tai cậu.
Cố tổng bị hôn đến mức tâm trí bay bổng.
Cậu ôm lấy cổ anh, như một con lười treo lên người anh, không cam tâm thở dài: "Hồi đó em cũng có sáu múi cơ bụng."
Trình Đông Húc đặt tay lên sau đầu cậu, v**t v* từng chút một.
Cố Tinh không nghe thấy anh trả lời,
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy người kia mím cưới, liền xấu hổ và tức giận: "Không tín? Không thèm nói chuyện với anh nữa! Tối nay anh ngủ sofa!"
Nói vậy, nhưng cậu lại tự rúc vào, cắn lên khóe môi cong của anh.
Người kia đáp trả lại, đến khi điện thoại trên ghế sofa kêu liên tục, hai người mới dừng lại.
Cố Tinh nằm trên người Trình Đông Húc không nhúc nhích.
Một tay mò mẫm, kéo chiếc điện thoại bị kẹt trong khe ghế ra.
Cuộc gọi đã kết thúc.
Nhìn thấy là Lý Ngọc Hạo gọi, cậu gọi lại.
Lý Ngọc Hạo là người rất điềm tĩnh, nhưng giọng nói lúc này khá kích động.
Anh thông báo rằng Cố Tinh đã được đề cử giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Phi Thiên với bộ phim "Anh hùng vô danh" và thông tin này sẽ được công bố chính thức vào ngày mai.
Quy trình xét giải Phi Thiên bao gồm ba giai đoạn: sơ khảo, tái khảo và chung khảo.
"Anh hùng vô danh" đã đăng ký tham gia giải thưởng vào tháng 12, trải qua ba tháng sơ khảo và tái khảo, chung khảo sẽ diễn ra vào cuối tháng 3 trong lễ trao giải và kết quả sẽ được công bố ngay tại buổi lễ.
Trình độ của đạo diễn Lộ rất cao, cộng với kinh phí đầy đủ, dàn diễn viên tinh nhuệ, kịch bản chặt chẽ, việc bộ phim được đề cử là điều dễ hiểu.
Nhưng phim được đề cử và cá nhân được đề cử là hai chuyện khác nhau.
"Anh hùng vô danh" là bộ phim chính kịch đầu tiên của Cố Tinh, cũng là lần đầu tiên cậu đảm nhận vai trò nam phụ quan trọng.
Nhiều lần đầu kết hợp lại, đều là những yếu tố rất không ổn định, không có gì xuất sắc cũng rất khó đạt được.
Nhưng cậu đã có thể lọt vào đề cử của giải thưởng chính thống.
Lại còn ở độ tuổi chưa đến 20, điều này trong giới giải trí không nhiều.
Tin tức về việc Cố Tinh được đề cử giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Phi Thiên, sau khi công bố chắc chắn sẽ gây chấn động.
Lý Ngọc Hạo gọi điện, một là để báo tin vui, hai là nhắc nhở sếp mình, đã đến lúc hoạt động trở lại.
Từ khi Tề Tu nhập viện, Cố Tinh không còn hứng thú với việc hoạt động nữa.
Mặc dù Lý Ngọc Hạo có thể đảm bảo sự hoạt động bình thường của Weibo và các nền tảng công cộng, nhưng thái độ tích cực hay tiêu cực của chính chủ vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Ngoài ra, không chỉ có mỗi Cố Tinh được đề cử giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Cuối cùng giải thưởng sẽ thuộc về ai, trước khi được quyết định, chắc chắn sẽ có nhiều tranh cãi.
Cố Tinh có mối quan hệ tốt với khán giả, nhan sắc và diễn xuất đều xuất sắc, gần như không có điểm đen.
Nhưng nếu cậu không hoạt động, nói hay là phật hệ, nói không hay là không chuyên nghiệp, người hâm mộ dù có muốn ủng hộ cũng không có đủ tự tin.
Cố tổng lại nói chuyện thêm vài câu với Lý Ngọc Hạo.
Cậu hứa chắc chắn sẽ tích cực hoạt động trong vòng một tuần, kịch bản, đại diện thương hiệu gì cũng có thể nhận.
Dù cuộc sống đang đếm ngược, cũng không có lý do gì để nằm chờ chết.
Hơn nữa, bây giờ vẫn còn hy vọng.
Những ngày này, Cố tổng và Trình Đông Húc luôn dính lấy nhau, có chút cảm giác như vợ chồng mới cưới.
Trước đây kiềm chế lâu như vậy, một khi đã thông hiểu lòng nhau, tình cảm như nước lũ tràn đê, mất kiểm soát mới là bình thường.
Nhưng sau đó, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Cậu muốn ở bên Trình bá tổng thật tốt, cũng muốn cố gắng làm tốt công việc và việc công ty.
Hai việc này không mâu thuẫn với nhau.
Lễ trao giải Phi Thiên còn mười ngày nữa.
Lý Ngọc Hạo đã nhận được lời hứa chắc chắn từ sếp mình, trong lòng an tâm, biết phải xử lý các cuộc xung đột và sóng gió sắp tới như thế nào.
Cúp điện thoại, Cố Tinh ôm lấy Trình Đông Húc một lúc lâu.
Im lặng một hồi, cậu khẽ nói: "Nếu anh Tề biết tin này, chắc chắn sẽ rất vui, anh ấy luôn nghĩ rằng em có thể thành công trong giới này."
Trình Đông Húc không nói gì, hôn l*n đ*nh đầu của người trong lòng.
Có những lời không cần nói ra, sự hiện diện của anh chính là sự an ủi.
Ngày hôm sau.
Trình Đông Húc đưa Cố Tinh lên máy bay.
Sau khi xuống máy bay, hai người trước tiên thuê xe đến một thị trấn nhỏ.
Phần còn lại của đường xe không vào được, cần phải đi bộ leo núi.
Cố Tinh tuy hay nhõng nhẽo trên giường, nhưng không phải vì cậu không khỏe, mà là đối thủ quá mạnh.
Giờ thì chạy đôn chạy đáo, ngoại trừ đoạn đường đất xóc nảy khiến cậu hơi chóng mặt, còn lại đều thích ứng tốt.